Ngày kế sáng sớm, Phúc Bá theo lệnh của Tịch Viêm tiến đến Nam An vương phủ báo tang. Ta vốn không đành lòng khiến đôi phu thê lạc mất hài tử yêu dấu lâu năm lại phải chịu khổ sở lần nữa, nhưng bởi vì không biết phu thê Nam An có thể bảo vệ bí mật này hay không, cuối cùng vẫn là nghe theo Tịch Viêm, tạm thời không báo cho bọn họ chân tướng. Dù sao với ta mà nói, an toàn của Tịch Nguyện là quan trọng nhất, vì ba đứa nhỏ này, ta có thể trở thành phụ thân ích kỉ nhất thiên hạ.
Lúc Tịch Nguyện bị ám sát ở Nhất Phẩm Đường có rất nhiều người chứng kiến, Kim phủ ngày hôm sau dựng rạp lo việc tang ma. Tịch Viêm lại phẫn nộ lùng bắt thủ phạm trong toàn thành. Nhất thời toàn bộ Dương Châu ồn ào huyên náo, tất cả đều nghị luận việc Tịch gia nhị công tử qua đời. Bởi vì hai nhi tử của ta ở đây danh tiếng vô cùng tốt, trong vòng một ngày nha môn nhận được hơn hai trăm tin tức báo manh mối nghi phạm, còn có gần hai mươi người bị bắt đưa đến trước mặt Tịch Viêm, để hắn xem xét có phải thích khách hay không.
Linh đường ở nhà cũng nối tiếp không dứt người đến phúng viếng. Ta đội hắc sa, được Tiểu Châu giúp đỡ loạng choạng đi lại tiếp đãi khách nhân. Mà bên cạnh Tiểu Thiên bởi vì diễn suất quá kém, bị A Phát bắt nhỏ hai giọt thuốc nước vô hại lấy từ chỗ Tiểu Kỉ, vẫn rơi lệ không ngừng, không khí thê lương gấp mười phần.
Lâu Kinh Hoài sáng sớm tới hỗ trợ xử lý công việc, gặp Tiểu Thiên khóc thành như vậy, tuy rằng biết rõ là khóc giả, cũng không tránh khỏi đau lòng. Không ngừng ở một bên chăm nom hỏi han, bưng trà đưa nước, vô cùng ân cần. Đảo mắt đã qua giờ ngọ, người đến phúng viếng thưa dần, Lâu Kinh Hoài dùng ống tay áo lau nước mắt cho Tiểu Thiên, hỏi: “Có đói bụng không?”
Tịch Thiên mới vừa gật đầu một cái, hắn lập tức phân phó bà lão hầu hạ ở bên cạnh: “Đi nói cho phòng bếp, chuẩn bị ăn cơm.”
Bà lão kia có vẻ lỗ tai không được tốt, hoàn toàn là một bộ dáng không có nghe thấy, không thèm quan tâm đến lời của hắn, vẻ mặt thản nhiên đứng bất động.
Ta nhịn cười nói: “Tề mẫu, không có nghe thấy Lâu thiếu gia phân phó sao?”
Bà lão thản nhiên nói, “Hắn không tự đi được à? Không có chân thì bò đi.”
Đường đường là Lâu Kinh Hoài thiếu gia sao có thể để người ta thiếu tôn trọng như thế, lập tức giận dữ trách mắng: “Ngươi nói cái gì hả? Là mới tới đúng không? Tuy rằng Tịch gia thường ngày đối đãi hạ nhân rộng lượng, lão gia tính tình lại tốt, nhưng ngươi cũng không nên….” Đang nói lại ngừng, tựa như chầm chậm nghĩ tới điều gì, “… Tề…. Tề mẫu?…. Trời ạ…. Ngươi không phải là…. là….”
Tề mẫu lườm hắn một cái.
Lâu Kinh Hoài lảo đảo, may mắn Tiểu Thiên nhanh tay đỡ lấy. Đứa nhỏ đáng thương, ở nhà của chúng ta phải chịu kinh hách cũng không ít.
–*–
Rối ren cả ngày, ta dần cảm thấy mệt mỏi, thế là không chờ Tịch Viêm trở về, sớm lên giường nghỉ ngơi. Ngủ được mơ màng hết sức, mơ hồ cảm thấy có người nhẹ nhàng dùng khăn lau trán cho ta. Cố gắng mở mi mắt nặng trĩu, thật vất vả điều chỉnh tốt tiêu cự thấy rõ tình hình bốn phía, lập tức hoảng sợ.
Bên giường của ta đông nghịt một đống người, nhìn thoáng qua, tựa hồ cả nhà cao thấp đều có.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Ta vội vàng hỏi.
Tịch Viêm ngồi ở mép giường, thấy ta tỉnh lại, lộ ra vẻ mặt vui mừng cùng nhẹ nhõm. Hơi cúi người xuống, bàn tay ấm áp đặt tại thái dương của ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi phát sốt, cảm thấy thế nào rồi?”
“Phát sốt?” Ta lắp bắp kinh hãi, tuyệt vọng cảm giác được tiếng ca êm ái của thiếu nữ Giang Nam xinh đẹp thành Tô Châu đang dần dần đi xa. Vội vươn tay tự mình sờ trán, phản bác nói: “Nào có phát sốt? Ta cảm thấy được độ ấm thực bình thường mà.”
“Còn bình thường nữa! Vừa rồi Tiểu Thiên tới thăm ngài, gọi mãi cũng không tỉnh. Cha muốn hù chết chúng ta hả?!” Tề mẫu có lẽ nhịn cả ngày hoả, cơ hồ là nhảy dựng lên nói.
“Đó là bởi vì ta cơ thể khỏe mạnh, giấc ngủ tốt, còn có Tiểu Thiên gọi nhỏ quá.” Ta mạnh miệng nói.
“Gọi nhỏ? Nó càng gọi càng thêm thảm, cách ba con phố đều nghe thấy! Bị bệnh chính là bị bệnh, không được chống chế!”
“Không bệnh! Ta chỉ có chút mệt mỏi, ngủ rất sâu, không bệnh!”
“Bị bệnh!”
“Không bệnh!”
“Đại phu cũng nói cha bị bệnh!”
“Đại phu Mông Cổ nào hả? Dám đứng ra cho ta nhìn một cái không?”
Tịch Thiên cùng Phúc Bá bước lùi sang hai bên, khuôn mặt âm u của Tiểu Kỉ xuất hiện trước mắt ta, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ai là đại phu Mông Cổ? Ta ra đây, ngươi muốn nhìn cái gì hả?”
Ta nhanh chóng cười hiền lành: “Tiểu Kỉ, ngươi là thánh thủ thần y, ta sao lại không biết xấu hổ nói muốn nhìn là nhìn? Không bằng chờ hôm nào ta thật sự bị bệnh sẽ nhìn đi.”
“Cha hiện tại chính là thật sự bị bệnh!” Tịch Nguyện thà chết không buông tha.
“Không bệnh!”
“Bị bệnh!”
“Không bệnh!”
“Bị bệnh!”
“Không….”
Ánh mắt của nhất gia chi chủ rốt cuộc quét tới đây, ta lập tức ngậm miệng.
“Cha.”
“Có.”
“Ngươi bị bệnh.”
“Ừ……”
“Bị bệnh nên như thế nào?”
“Uống thuốc…. nghỉ ngơi…. nghe lời đại phu….” Ta bĩu môi nói.
“Biết là tốt rồi. Tiểu Thiên, đem thuốc của phụ thân tới đây.”
Ta cầm chén thuốc ực ực uống sạch sẽ, tự giác kéo chăn một lần nữa bọc kín người, đôi mắt trông mong nhìn Tịch Viêm, nhỏ giọng nói: “Tiểu Viêm….”
“Gì?”
“Ngày hôm qua ngươi nói đi Tô Châu nghe hát, ngày hôm qua ta còn chưa có phát sốt….”
“Đã biết. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn dưỡng bệnh, khỏi rồi cả nhà chúng ta sẽ cùng đi du ngoạn.”
Ta vui mừng quá đỗi, nhanh chóng nhắm mắt lại. Mọi người trong phòng lần lượt cẩn thận rời đi. Sau tiếng cửa đóng kẽo kẹt, xung quanh yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy. Ngược lại, trong lỗ tai tiếng o o vang lên không dứt.
Đầu quả thực có chút choáng váng, lồng ngực hơi khó chịu, vết thương cũ trên lưng và phổi âm ỷ đau, hít sâu hai cái, cảm thấy không hề buồn ngủ.
“Tiểu Viêm….” Tuy rằng không mở mắt, nhưng ta biết hắn nhất định ở đó.
“Ngủ đi.”
“Ngày mai trời sẽ mưa.”
“Sao vậy, vết thương cũ lại đau?” Một bàn tay ấm áp tiến vào bên trong, ở trên ngực và bụng của ta dịu dàng xoa xoa.
“Chuyện Tiểu Nguyện, phải làm sao mới kết thúc ổn thoả đây?”
Im lặng một lát sau, Tịch Viêm bình tĩnh nói: “Ở thành Dương Châu, người biết Tiểu Nguyện nhiều lắm, lại không thể cứ để hắn làm Tề mẫu, cho nên hôm nay ta đã viết đơn xin từ quan, dâng lên bộ Lại.”
“Từ quan vì lý do gì?”
“Đệ đệ chết thảm, phụ thân bi thương quá độ, phải rời khỏi nơi thương tâm này, cho nên từ quan phụng phụ phản hương. Rời đi Dương Châu, để Tiểu Nguyện đổi thân phận khác, toàn gia cứ theo lẽ thường sống an ổn qua ngày. Dù sao chúng ta cũng coi là kẻ có tiền, ít nhất không cần lo lắng tính kế sinh nhai.”
“Vậy Nam An Vương gia….”
“Chờ dàn xếp xong xuôi, ta sẽ phái người nói cho bọn họ biết tin tức của Tiểu Nguyện. Dù sao ta biết ngươi nhất định sẽ không để Tiểu Nguyện đi tranh cái ngôi vị hoàng trừ kia.”
Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Một cái ngôi vị hoàng đế mà thôi, giằng co làm gì? Kẻ đó tranh đoạt được rồi, đâu còn khoái hoạt như trước nữa? Hắn vốn là một người tuyệt thế thông minh, luôn cười ta ngốc nghếch khờ dại, lại không biết chính mình nóng vội cưỡng cầu, vẫn đi sai hướng rồi.”
Bàn tay Tịch Viêm xoa ngực của ta đột nhiên dừng lại, ta siết chặt lấy nó, quay đầu nhìn kĩ hài tử từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ rời khỏi ta quá xa.
“Tiểu Viêm, ta vẫn không muốn ngươi báo thù, ngươi có từng trách ta?”
Tịch Viêm nhìn sâu vào mắt ta, vươn tay kia búng búng cái trán của ta, “Tuy rằng chỉ có sáu tuổi, nhưng là mẫu thân trước khi lâm chung bắt ngươi thề ta vẫn nhớ kĩ. Nàng ở dưới hoàng tuyền thấy ta bình an lớn lên, cuộc sống hạnh phúc, tuyệt không cho phép ta đem mục tiêu cả đời đều đặt ở hai chữ báo thù.”
Ta nhất thời cái mũi chua xót, hít vào không khí, hoài niệm nói: “Đúng vậy, mẫu thân ngươi còn muốn ngươi vĩnh viễn đều nghe lời của ta, nhớ rõ không?”
“Cái này không nhớ.”
“>_