Hai người chúng ta đang trò chuyện, đột nhiên từ phía đám đông nghe ca nổ ra một trận âm thanh náo động rung trời. Ta vội vàng kéo tay Tịch Viêm, la lên: “Nhất định là có người nổi danh lên sân khấu, chúng ta mau đi xem đi!”
Tịch Viêm mỉm cười, đưa tay ôm lấy ta, thi triển khinh công, như một làn gió đáp xuống ngay trước lều Trác Phi Văn. Chúng ta vừa mới đặt chân xuống đất, chấn tĩnh nhìn lên sân khấu, không khỏi đều lấy làm kinh hãi.
Đứng ở trên sân khấu đúng là Tề Tề. Chỉ thấy hắn thân như chim én lướt trên mặt hồ, vòng quanh mấy vị ca nữ chạy tới chạy lui, theo sau là một người áo xanh, bám sát không tha truy đuổi.
“Người nọ là ai? Muốn bắt Tề Tề sao? Tề mẫu, sao ngươi lại đứng đờ ra đấy, nhanh đi giúp Tề Tề đi.” Ta vọt vào trong lều, lắc lắc cánh tay Tịch Nguyện.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Tịch Nguyện phụng phịu nói, “Đó là tứ ca của hắn.”
“Ngươi giận à? Giận cái gì chứ?”
“Tề gia lão tứ vừa xuất hiện, tử tiểu hài tử kia lập tức xoay người bỏ chạy!”
“Thế thì sao?”
“Thế nghĩa là hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là tứ ca của hắn!”
“Tề Tề nhận ra tứ ca của hắn thì có gì đáng ngạc nhiên?”
“Hắn nhận ra tứ ca của hắn nghĩa là hắn căn bản không có mất trí nhớ!”
Ta “ah” một tiếng, nhanh chóng trốn sang bên cạnh Tịch Viêm, miễn cho bị cái đuôi cơn lốc quét lầm tới.
Lúc này Tề Tề đã giẫm lên đỉnh của chiếc lều lớn nhất, rồi lại chạy về giữa sân khấu. Tề gia lão tứ hiển nhiên khinh công không bằng hắn, đuổi đến thở hổn hển, chống tay ở thắt lưng kêu lên: “…. Tiểu…. Tiểu Du…. Không được chạy…. nữa….”
“Huynh không đuổi theo, đệ tự nhiên không chạy nữa.” Tề Tề nghiêm mặt đắc ý nói.
Lời còn chưa dứt, ta đột nhiên cảm giác không khí hướng đó có sự thay đổi, vừa quay đầu, một bóng người màu xám đã không tiếng động nhảy lên sân khấu. Tề Tề kinh hãi vươn người định nhảy lên, lại bị bóng người màu xám giơ tay ra, như thể con rối gỗ bị giật dây bổ nhào về phía trước bên phải vài bước, hoàn toàn ngã vào lòng tứ ca hắn, bị túm chặt lấy.
“Nghiêm quốc sư này tu luyện môn khí công Cách Không Khống Vật, quả nhiên là độc bộ thiên hạ, không người địch nổi.” Trác Phi Văn không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh chúng ta, thản nhiên nói.
“Nghiêm quốc sư! Chuyện nhà chúng ta liên quan gì đến ngươi, sao ngươi lại xen vào?” Tề Tề cả giận nói.
“Hoàng Hậu nương nương có lệnh, nếu gặp được Du thiếu gia, cần phải trợ giúp Duyên thiếu gia, phận làm thần tử, sao dám không theo?”
Tề Tề vừa tức giận vừa lo lắng, hai chân đá loạn xạ, há miệng cắn tứ ca hắn. Nhưng mà Tề tứ thiếu gia Tề Duyên tuy rằng khinh công chẳng bằng ai, những công phu khác thì lại vượt xa Tề Tề, dễ dàng liền chế trụ hắn không thể động đậy.
“Chỉ là tái ca hội Tô Châu, nhưng lại dẫn tới đương triều quốc sư Nghiêm Khang, nghĩ thế nào cũng thấy có điểm đáng ngờ.” Tiểu Kỉ ở một bên nói.
“Nghiêm Khang đến nơi này cũng không phải để nghe ca đâu.” Trác Phi Văn mỉm cười nói, cái nụ cười này cùng nụ cười quỷ quyệt của Phúc Bá khi có chuyện bát quái nhưng cố ý chỉ nói một nửa để khơi dậy sự tò mò của người khác, không khác biệt là bao.
Tiểu Kỉ hừ một tiếng, xoay người bước đi. Trác Phi Văn đưa tay giữ lại hắn, dịu dàng nói: “Ngươi đừng tức giận, ta không nói lấp lửng là được chứ gì. Nghiêm Khang đến nơi đây là vì một thứ đã mất tích từ lâu, Trạm Lô Cổ kiếm.”
Lúc này Tề Tề vừa la hét chói tai vừa bị tha xuống sân khấu, kéo vào một cái lều cách đó không xa. Thân ảnh của Nghiêm Khang nhoáng lên một cái, cũng biến mất không thấy tăm hơi. Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới cảm thấy trong ngực lạnh toát, không ngờ cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tịch Viêm ôm chặt ta, thấp giọng nói: “Quay về lều ngồi đi.”
Chúng ta vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, Phúc Bá mang theo Tiểu Thiên thở phì phò chạy vào hỏi: “Không có việc gì chứ? Chúng ta vừa mới nhìn thấy….”
“Không có việc gì, Tề Tề là bị tứ ca của mình mang đi.” Ta cười nói.
“Nhưng mà cha, Tề Tề mất trí nhớ mà, ở chỗ tứ ca hắn có thể hay không bị sợ hãi?” Tiểu nhi tử siêu đồng tình tâm của ta nói.
Cơn giận của Tịch Nguyện bùng lên, rầm một tiếng, đem cái bàn trong lều đập thành một đống gỗ.
“Tịch gia thật sự là ngọa hổ tàng long, không thể tưởng được một người nữ phó cũng có công lực kinh người như thế.” Trác Phi Văn cầm chén trà vừa được cứu thoát, cảm thán.
“Này, ngươi rốt cuộc có muốn hay không nói chuyện Trạm Lô Cổ kiếm?” Tiểu Kỉ trừng mắt lườm hắn.
“Ngươi muốn nghe, ta đương nhiên sẽ nói.” Trác đại minh chủ ngọt ngào nói, “Trạm Lô Cổ kiếm là thần khí được đúc từ trăm năm trước. Mỗi lần xuất hiện, đều khiến cho giang hồ huyết vũ tinh phong, cho đến vài chục năm trước rơi vào tay giang hồ đệ nhất cao thủ Vị Vị Tử, phong ba mới bình ổn.”
“Những điều ngươi vừa nói, người người đều biết!”
“Tự nhiên là có điều mọi người không biết. Vị Vị Tử tung hoành giang hồ nửa đời, cuối cùng cũng là cùng với một người tri kỉ không biết võ công thoái ẩn giang hồ. Ngài chỉ nhận hai đồ nhi, đại đồ đệ chính là hiện giờ nổi danh khắp thiên hạ Diệp Huyền Sanh,” Trác Phi Văn đắc ý vuốt tóc mái, “Cũng là gia sư.”
“Diệp Huyền Sanh là sư phụ ngươi?” Tiểu Kỉ giật mình hỏi.
“Đúng vậy. Mười ba năm trước gia sư nhận ta làm đồ đệ, đem võ học cả đời truyền thụ cho ta. Ngài thường khen ta có tư chất tốt, trăm năm khó gặp, phẩm hạnh đoan chính, bản tính hiệp nghĩa, lòng dạ bao la, trước sau vẹn toàn…..”
“Ngươi đã là đồ tôn của Vị Vị Tử, như vậy Trạm Lô Cổ kiếm là ở trong tay của ngươi?”
“Không có, thanh kiếm này sư tổ không truyền cho sư phụ ta.”
“Vậy ngươi nói cả đống lớn như vậy làm gì?”
“Ta chủ yếu là muốn cho ngươi biết rõ hơn một chút về tình hình của ta thôi…….”
“>_