Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Phản Diện!

Chương 6: Chương 6: Ba ba tên Tần Thiệu




Editor: Zittrasua (Wattpad).

Chuyện đã xảy ra với Tô Bối ở đây xem như đã hạ màn, nhưng mà giáo viên bọn họ còn chưa xong.

Trong phòng họp hội nghị trường, hiệu trưởng cũng vì nguyên nhân của Tô Bối mà tranh luận cùng mấy người giáo viên không thôi.

“Nhà trường cần phải lên tiếng để đính chính lại sự việc lần này ngay lập tức, những thông tin về Tô Bối ở trên diễn đàn bất luận thực hư ra sao, đều đặc biệt có ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiếng của trường, có khả năng sẽ gây ra ảnh hưởng trực tiếp đến điểm thi đua của trường chúng ta.”

“Vậy thầy Lý, ý của thầy là?”

“Tôi kiến nghị tạm thời cho Tô Bối nghỉ học một thời gian, đương sự không ở trường học, thứ nhất là để cho học sinh tránh xảy ra những xung đột kia một lần nữa, mặt khác nếu Bộ giáo dục có đưa người đến điều tra, chúng ta cũng có thể nói đây chỉ là trò đùa dai của mấy đứa nhỏ, trường học đã tiến hành nghiêm túc xử lí để đương sự ở nhà thời gian này để suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện.”

Nghe thế thầy Lý nói, chủ nhiệm lớp không khỏi nhíu mi: “Tôi không tán đồng, phương pháp xử lí như vậy chỉ là tạm thời, không thể diệt cỏ tận gốc, hơn nữa việc này không công bằng đối với học sinh nọ.”

“Đây không phải thời điểm để thảo luận xe việc này có công bằng hay không, chúng ta trước tiên cần phải tìm cách ứng phó với người của Bộ giáo dục đưa tới đã.”

“Thầy Lý nói đúng, để học sinh tạm thời nghỉ học cũng là giúp cho học sinh này suy xét lại mọi chuyện, sau khi trải qua sự kiện lần này, vừa lúc có thể để cho em ấy nghỉ ngơi tại nhà cho thật tốt, điều chỉnh lại tâm trạng.”

“Nhưng mà, theo tôi quan sát, trạng thái của Tô Bối rất tốt, hơn nữa thành tích của học sinh này không tệ, nếu có một học sinh như vậy, đối với tổng điểm thi đua của nhà trường cũng có khả năng có thể tăng lên không ít.”

“Quan trọng là Tô Bối cũng chỉ là một học sinh, một học sinh thành tích tốt đối với hạng mục chấm điểm cũng không mấy liên quan.”, giáo viên kia đang nói chuyện thì dừng một chút, sau đó lại nói: “Hơn nữa, lai lịch, hộ tịch, học bạ của hai học sinh Tô Bối và Tô Tiểu Bảo dường như cũng có vấn đề?”

Đương nhiên, đây là vấn đề đã có từ trước, không thể giải quyết trong chốc lát được.

“Vậy việc học của Tô Bối tính như thế nào?”

“Chương trình học đều là có thể bổ sung, hơn nữa chúng ta cũng không phải bắt học sinh này thôi học hoặc là đình chỉ vô thời hạn, chỉ là để cho em ấy tạm nghỉ ở nhà, điều chỉnh một chút trong khoản thời gian này, chờ đợt dự giờ kiểm tra này trôi qua, lại có thể trở về đi học.”

……

————Editor: Zittrasua————

Ngay tại thời điểm nhà trường đang cân nhắc có nên cho Tô Bối tạm thời tạm nghỉ học hay không, Tô Bối đã mang theo Tô Tiểu Bảo vẫy tay chào tạm biệt căn nhà cũ mà hai chị em bọn họ đã sinh hoạt tận 14 năm, kéo hành lý đi bước vào hành trình đến thành phố B tìm ba ba.

Đầu tiên hai người chọn một chiếc xe kéo ở trong thôn để đi nhờ khoảng ba canh giờ, sau khi vào tới huyện thành, lại phải đổi hai chuyến xe bus nữa mới đến được trạm tàu hoả.

Mãi cho đến lên xe lửa, cả một đoạn đường tuy rằng có gặp chút khó khăn, nhưng cũng có thể tạm coi là thuận lợi.

Trên đường, ngược lại lại có thêm một vài chuyện nhỏ xảy ra.

Ngồi ở bên cạnh đám Tô Bối là một người trung niên tầm 40 tuổi, phong cách ăn mặc rất giống với thể loại đàn ông nhân mô cẩu dạng*, từ khi bọn họ đi vào khoang xe, đối phương vẫn luôn dùng một ánh mắt thật bỉ ổi mà nhìn chằm chằm đánh giá Tô Bối.

Nhân mô cẩu dạng*: Mặt người dạ thú, bề ngoài giống như người nhưng thực chất nội tâm bên trong rất xấu xa. Cũng có thể coi là thân người đầu thú:]]

Ánh mắt nam nhân kia nhìn Tô Bối khiến Tô Tiểu Bảo rất khó chịu, trong lồng ngực như đang nghẹn một cục tức chỉ chực chờ đợi hắn phát hoả lên vậy.

Nếu là ở trường học, nếu có nam sinh nào dám đưa ánh mắt nhìn Tô Bối như vậy, hắn sớm đã đánh cho đối phương răng rơi đầy đất.

Chẳng qua, nhớ tới những lời mà Tô Bối dặn dò trước khi ra khỏi cửa, Tô Tiểu Bảo siết chặt hai tay, cuối cùng vẫn là nhịn xuống tính tình của mình.

“Tô Bối, chị vào bên trong ngồi đi.” Tô Tiểu Bảo đứng dậy, cùng Tô Bối thay đổi chỗ ngồi.

“Ừm, Tô Tiểu Bảo, em cũng nên vào trong ngồi đi”, Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo, tay chỉ vào chỗ ngồi ở bên trong: “Đừng quay đầu lại, cũng đừng ngoái lại nhìn vào bên kia.”

Tuy rằng hắn hiểu ý tứ của Tô Bối, nhưng Tô Tiểu Bảo cảm thấy có chút kỳ quái: “Em là con trai, không phải sợ.”

“Em không hiểu đâu.”

Những năm gần đây, không chỉ có nữ sinh gặp phải loại chuyện này, nam sinh thật ra cũng sẽ gặp trường hợp tương tự.

Phát giá được hai chị em bọn họ nâng cao cảnh giác, nam nhân bên cạnh ở một bên còn không thèm để tâm, ngược lại còn liếm liếm khóe miệng, hướng về phía hai người Tô Bối “Hữu hảo” cười cười.

Này cười rơi vào trong mắt Tô Bối, biến thành bỉ ổi vô liêm sỉ.

“Em vào đây đi.” Mau cách xa gã đàn ông đáng khinh này ra.

Tô Bối lại đem Tô Tiểu Bảo kéo về phía mình, dịch người qua một chút.

Cũng may người kia không xuống cùng một trạm với Tô Bối bọn họ.

Đến phía bắc thành phố B, nam nhân liền xuống xe, vào thời điểm xuống xe, đối phương khi đến chỗ ngồi của Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo lại dừng chân một chút.

“Vẫn là trẻ vị thành niên sao?” Nam nhân hướng tới hai người Tô Bối nhướn mày hỏi.

“Một cặp tình nhân trốn nhà?”

Tô Bối: “……”

Tô Tiểu Bảo: “……” Mẹ nó thật muốn đánh chết cái gã đàn ông đáng khinh này!

Thấy hai người cúi đầu không phản ứng lại, hắn ta cũng không cảm thấy xấu hổ, lại tự mình cố nặn ra một nụ cười nhã nhặn, từ trong bóp tiền rút ra một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt Tô Bối đang ôm cặp sách.

“Làm quen một chút, tôi họ Âu, có gì khó khăn có thể liên hệ tôi, đương nhiên, những mặt khác yêu cầu cái gì cũng có thể tìm.”

Hắn để lại danh thiếp, cùng với một nụ cười tà mà tự hắn cho là rất có mị lực cuốn hút đối phương, sau đó mới nhấc chân rời đi.

Nhẹ rũ ánh mắt xuống, Tô Bối liếc tới hai chữ “Đạo diễn” trên danh thiếp.

Bởi vì những đoạn sự kiện đã xảy ra trong giấc mơ, Tô Bối đối với hai từ “Đạo diễn” này tràn ngập chán ghét, hơn nữa, cái người kia nếu thật sự là một đại đạo diễn nổi danh, sớm đã ngồi trên máy bay, ngồi trong khoa hạng thương gia của tàu đi, còn phải chạy đến loại xe chở khách này ư?

Người nọ tám phần chính là cái kẻ lừa đảo, hơn nữa còn là loại chuyên môn lừa tình thiếu nữ thôn quê mới lên thành phố.

Tựa như đang nhìn thứ đồ vật dơ bẩn lại còn ghê tởm nào vậy, Tô Bối vươn hai ngón tay, cầm tấm danh thiếp đang ở một góc kia, không chút lưu tình mà ném vào trong túi đựng rác.

Nhìn Tô Bối mang theo bộ dáng bị ghê tởm muốn hỏng rồi, Tô Tiểu Bảo khẽ hừ một tiếng: “Chị vừa rồi làm gì mà cứ lôi kéo em.”

Nếu không phải Tô Bối vẫn luôn gắt gao nắm chặt lấy dâu thun trên đai quần làm hắn không thể nào đứng lên, hắn đã sớm nhào qua đi đấm cho gã kia một phát.

“Không lôi kéo em chẳng lẽ để em chạy lên đó đánh nhau? Vạn nhất các ngươi đánh nhau loạn cả lên, thu hút nhân viên tàu hoả đến thì sao?”

Vé xe lửa của cô và Tô Tiểu Bảo là Tô Bối ở Hoàng Ngưu (bọn đầu cơ) mua được với giá trên trời, tuy nhiên lai lịch hai tấm vé này thì khỏi phải bàn, nếu nhân viên tàu đến đây muốn kiển tra phiếu, phiền toái nhất vẫn là bọn họ. .

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

Nghe được lời Tô Bối nói, Tô Tiểu Bảo cúi đầu, mím môi.

“Người kia thật sự ở thành phố B?” Nhìn những toà cao ốc building xẹt nhanh qua bên ngoài cửa sổ, trong mắt Tô Tiểu Bảo hiện lên vài tia mờ mịt.

“Người kia” chỉ chính là kẻ đã cung cấp hai cái tiểu nòng nọc* để sinh ra bọn họ.

Tiểu nòng nọc*: Ý trên mặt chữ, mọi người tự hiểu ạ:]].

Hắn không rõ tại sao Tô Bối đột nhiên muốn đi tìm người kia, bất quá, nếu Tô Bối muốn đi, hắn tùy theo ý cô, chỉ có thể đi theo.

“Đúng vậy.” Tô Bối rất tự tin khẳng định.

“Chị làm cách nào mà biết được?”

“Nằm mơ thấy.”

Tô Tiểu Bảo: “……”

Hắn có một loại cảm giác như là bị Tô Bối kéo ra ngoài bán?

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nhiều, chị sẽ không lừa gạt em, kiên nhẫn một chút đi, chỉ còn 20 phút nữa chúng ta đến nơi rồi.” Tô Bối vỗ vỗ đầu Tô Tiểu Bảo, nói.

————Editor: Zittrasua————

20 phút sau, xe lửa tới trạm cuối, trạm B.

Từ trên xe lửa bước xuống, khoảnh khắc hai chân đặt xuống thành phố B, cả người Tô Bối thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có trời mới biết dọc đường đi Tô Bối có bao nhiêu khẩn trương, nghe được tiếng bước chân trong toa xe đều giống như chim sợ cành cong, sợ nhân viên tàu đột nhiên tới kiểm tra phiếu của bọn họ.

Hiện tại ổn rồi, rốt cuộc tới rồi!

Cầm trong tay hai tấm vé xe lửa, Tô Bối còn chưa kịp cao hứng, liền thấy mấy nhân viên công tác ở ga tàu cùng một vài người đang mặc đồng phục cảnh sát, ngăn bọn họ lại.

“Làm phiền hai vị xuất trình vé xe.”

“Không có vé?”

“Có……”

Từ Tô Bối trong tay tiếp nhận vé xe, cầm đầu tên kia cảnh sát nhìn nhìn mặt trên tin tức, lại nhìn nhìn trước mặt hai cái không lớn điểm hài tử.

“La Tiểu Hồng? Trương Nhị Ngưu? Là các ngươi sao?”

“Ừm.” Giọng nhỏ đến mức như không có bất kì động tĩnh gì.

“88 tuổi?”

“……” Cái này Tô Bối ứng phó không nổi nữa.

Thấy thế, trong mắt cảnh sát liền hiểu rõ: “Hai người cô cậu cùng chúng tôi tới đồn cảnh sát một chuyến đi.”

Cảnh sát nhân dân mang hai người Tô Bối đưa tới đồn công an tại ga tàu hoả kiểm tra.

“Từ trạm xe của huyện N?”

“Vâng.”

“Vé từ đâu có?”

“Đến Hoàng Ngưu (bọn đầu cơ) mua.”

“Đã biết đó là Hoàng Ngưu, mà vẫn dám mua? Không biết phải đi mua vé chính quy mới được sao?”

Nếu không phải đồng nghiệp của bọn họ vừa bắt được một đám Hoàng Ngưu, bọn họ thậm chí còn chưa tra ra lần này ở trên khoang tàu cũng có hai tấm vé xe lai lịch không rõ xuất hiện nữa cơ, hơn nữa còn là hai đứa nhỏ.

Hệ thống kiểm phiếu của những huyện nhỏ đúng là không kĩ càng gì cả, vấn đề rõ ràng như thế lại không phát hiện, còn có thể để hai đứa nhỏ này lên xe.

“Tên gọi là gì? Tên thật.”

“Tô Bối.”

“Tô Tiểu Bảo.”

“Bao lớn rồi?”

“14.”

“Có căn cước công dân không?”

Tô Bối lắc đầu.

“Sổ hộ khẩu đâu?”

Tô Bối lại lắc lắc đầu, từ cặp sách móc ra một tờ giấy có con dấu của Ủy ban nhân dân huyện, đưa cho cảnh sát.

Sau khi thấy rõ nội dung trên giấy tờ, cảnh sát nhìn về phía hai người Tô Bối, lộ vẻ kinh ngạc: “Các ngươi ngay cả hộ khẩu cũng chưa làm?”

“Hiện tại đang làm.” Tô Bối nói.

Năm đó, bà ngoại Vương đem bọn họ về nuôi, căn bản không suy xét đến vấn đề làm hộ khẩu.

Trong thôn, những đứa trẻ không có hộ khẩu cũng không ít, sau mấy năm mới lục đục bắt đầu giải quyết vấn đề này, đáng tiếc sau đó bà Vương lại qua đời, thời điểm đến phiên Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo, liền trở nên phiền phức.

Nếu không phải không có hộ khẩu, Tô Bối cũng không cần phải phung phí nhiều tiền như vậy để mua vé xe từ Hoàng Ngưu.

“Các ngươi đến thành phố B làm gì?” Rời nhà trốn đi? Tìm võng hữu*?

Võng hữu*: Bạn trai bạn gái [?].

Thấy hai đứa nhóc không nói lời nào, cảnh sát nhân dân dứt khoát hỏi: “Người giám hộ của hai đứa đâu? Dùng phương thức nào để liên hệ?”

“Không có.”

“Cái gì?”

“Người giám hộ đã mất.”

“Nói như vậy hai đứa hiện tại không chỉ không có hộ khẩu, mà cả người giám hộ cũng đã qua đời?” Cảnh sát nhân dân lặp lại lời nói như muốn xác nhận, anh ta rất ít khi gặp phải những chuyện khó giải quyết như vậy, không ngừng nhíu mày.

Lúc này, Tô Bối lại mở miệng:

“Cái kia, chú ơi, thật ra tụi cháu có ba ba, chúng cháu tới thành phố B là chính là tới tìm ba ba.”

Nếu lại không nói, phỏng chừng bọn họ sẽ bị trục xuất trở về.

“Cháu nói ba ba của hai đứa hiện tại ở thành phố B?”

“Đúng vậy, trước kia tụi cháu ở nông thôn được bà ngoại nuôi dưỡng, sau khi bà qua đời thì bảo bọn cháu tới thành phố B tìm ba ba.”

Cách nói của Tô Bối cũng coi như hợp tình hợp lý, hơn nữa cũng tương đối phù hợp với những tình huống phổ biến của đám trẻ hiện tại.

Lại nhìn về phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, cảnh sát nhân dân trên nét mặt cũng nhiều thêm vài tia đồng tình: “Đừng lo lắng, nếu ba ba của hai đứa ở thành phố B, chú khẳng định có thể giúp hai đứa tìm được hắn.”

“Biết tên của cha các cháu không?”

“Tần Thiệu, Tần trong triều Tần, Thiệu trong triệu nhĩ Thiệu.”

Tần Thiệu? Tên này nghe có chút quen tai.

Cảnh sát nhân dân từ hệ thống của công an nhập vào một cái tên “Tần Thiệu”, tổng cộng bắn ra 236 cái kết quả tìm kiếm.

“Còn biết những tin tức nào khác không? Tỷ như hộ tịch hoặc nơi ở của ba ba hai đứa, làm việc ở nơi nào.”

“Hộ tịch hẳn là ở thành phố B, nố về công việc thì, ở tập đoàn Tần thị.”

Chiếu theo manh mối Tô Bối cung cấp tiến hành tìm kiếm, bắn ra tin tức làm cảnh sát ngẩn ra.

Trách không được hắn nghe tới cái tên kia cứ cảm thấy quen tai.

—— làm việc ở tập đoàn Tần thị, còn tên là Tần Thiệu chỉ có một người, đó chính là chủ tịch Tần thị! Đại danh đỉnh đỉnh của thành phố B Tần tiên sinh!

Cảnh sát nhân dân sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía hai người Tô Bối:

“Nếu hai cô cậu thật sự muốn tìm được ba ba nhất định phải cung cấp tin tức xác thực cho chú, nếu hai đứa cứ tiếp tục nói lời vô căn cứ, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể……”

“Lời cháu nói đều là thật” tiếp nhận vẻ hoài nghi của cảnh sát nhân dân, vẻ mặt Tô Bối nghiêm túc mà nói: “Cháu còn biết địa chỉ nơi ở của ba ba, là ở nội thành của thành phố B……”

Người cảnh sát kia theo bản năng mà đối chiếu lại địa chỉ cùng tin tức, địa chỉ của Tần Thiệu mà Tô Bối vừa nói.

Một chữ không sai.

Như là thân phận của Tần Thiệu, hộ tịch tại gia, địa chỉ gia đình, loại tin tức này tuyệt đối sẽ không công khai cho bên ngoài, càng không phải là thứ mà hai đứa nhóc có thể tùy tiện tra trên mạng được..

Như vậy duy nhất một khả năng—này hai đứa nhỏ không có nói sai.

Cảnh sát nhân dân lại nhìn về phía Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo biểu tình đột nhiên thay đổi.

Vốn là định cùng nhau điều tra hoạt động mua bán vé xe trái phép của Hoàng Ngưu, không nghĩ tới cư nhiên lại bắt gặp hai đứa trẻ ngàn dặm tìm cha.

Chỉ muốn giúp đỡ hai đứa nhỏ này tìm lại cha ruột, không nghĩ tới thế mà còn mơ hồ liên lụy ra một đoạn chuyện cẩu huyết xưa của hào môn thế gia!

————Editor: Zittrasua————

Lời của editor Zittrasua xênh đệp:

Thích thì bạo chương, không thích thì sẽ nằm lười chơi game, hãy vote comment để tui siêng năng edit và post lên, go go brr brr o( ̄ヘ ̄o#).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.