Editor: Zittrasua (Wattpad).
Người được Trần Đức phái đi điều tra về học tịch của hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã trở lại, đồng thời còn mang về một ít tin tức làm Trần Đức kinh ngạc không thôi.
Trần Đức do dự nửa muốn nửa không muốn báo cáo những tin đó cho sếp.
Hai ngày nay Tần tiên sinh vì sự tình bên phía chi nhánh công ty Thiên Lam nên vô cùng bận rộn, hắn thật sự không nên ở thời điểm mấu chốt này mà đi quấy rầy tiên sinh.
————Editor: Zittrasua————
Ngày thứ ba, Trần Đức nhận được điện thoại từ Tần tiên sinh.
“Vâng tiên sinh.”
“Công ty phía bên kia thế nào?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp lãnh đạm của Tần Thiệu.
“Tổng công ty vận chuyển hết thảy đều bình thường, có mấy văn kiện gấp buổi chiều tôi sẽ gửi đến cho tiên sinh, tiên sinh dành chút thời gian nhìn qua.”
“Tiên sinh, ngài ở thành phố S có thuận lợi không?” Trần Đức lại hỏi.
“Cũng không tệ lắm.”
Tần Thiệu nói chuyện trong ngữ khí tựa hồ còn kèm theo vài phần cười lạnh.
—— Tống Ngạn Thành đánh chiêu tính toán đúng là không tồi: Trước tiên lợi dụng sự kiện chi nhánh công ty Thiên Lam lần này mắc sai lầm trong việc chế dược làm nền tảng, khiến cho danh tiếng của công ty chế dược Thiên Lam chịu ảnh hưởng lớn, còn chính mình lại đi cầm lấy thành quả nghiên cứu phát minh thuốc chân chính thuộc về công ty Thiên Lam để tạo danh tiếng lập ra một công ty chế dược mới, chiếm trước ưu thế.
Nếu Tống Ngạn Thành thành công, nói không chừng đối phương thật sự đúng là có thể thay thế được công ty chế dược Thiên Lam, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường Hoa Nam.
Đáng tiếc, Tống Ngạn Thành dù thế nào cũng không tính đến, sau khi Tần Thiệu tới thành phố S, căn bản không hề vì “Sai lầm chế” mà rối rắm.
Mở một cuộc họp báo, Tần thị lên tiếng sẽ trực tiếp gánh vác toàn bộ trách nhiệm về “Sự kiện điều chế thuốc”.
Mà việc khiến Tống Ngạn Thành càng chuẩn bị không kịp chính là: Chỉ bằng một câu nói của Tần Thiệu, thế nhưng lại có thể trực tiếp đem phương thuốc đặc hiệu mà nhóm nghiên cứu của Thiên Lam đã dùng hai năm để nghiên cứu công bố ra bên ngoài.
Trong một đêm, phương thuốc mà Tống Ngạn Thành đã hao hết tâm tư mới lấy được kia liền trở thành một xấp tài liệu vô dụng.
Ban đầu, Tống thị ở thành phố S thành lập công ty điều chế dược phẩm, mục đích muốn hoàn toàn chèn ép công ty Thiên Lam, giai đoạn khởi công phải đầu tư không nhỏ.
Lăn lộn lâu như vậy, nhưng kết quả lại thành trò cười lớn nhất trong ngành.
Mà vả mặt càng đau hơn chính là: chỉ trong gần 10 ngày, công ty dược phẩm Thiên Lam lại dựa vào phương thuốc đã nghiên cứu lúc trước, phát minh ra một loại thuốc có hiệu quả còn tốt hơn.
Đó cũng là minh chứng cho lời nói trước kia của chủ tịch Tần: Dạy cho vị chủ tịch Tống kia một bài học.
————Editor: Zittrasua————
Biết được sự tình bên chi nhánh công ty Thiên Lam kia đã được giải quyết hoàn mỹ, trên mặt Trần Đức bên này cũng lộ ra vẻ vui mừng.
“Nói như vậy, tiên sinh sẽ trở lại sớm hơn dự tính sao?”
“Còn một chút chuyện cần xử lý.” Chuyện nội bộ lần này, cũng nên xem lại đám người bên dưới.
Trong mắt Tần tiên sinh có vài tia lạnh lẽo.
Tần Thiệu trầm ngâm một chút, lại nói: “Nhưng cũng nhanh, đại khái mười ngày sau tôi sẽ trở về thành phố B.”
Nghe vậy, Trần Đức trong lòng vui vẻ.
“Vâng thưa tiên sinh, tôi ở bên này sẽ an bài mọi thứ thật tốt.”
Trần Đức suy nghĩ, ngày mai bản thân cũng nên đến Cảnh Viên sớm một chút, đem tin tốt này nói cho hai chị em Tô Bối, đỡ phải để đám nhỏ mỗi ngày đều trông ngóng tiên sinh trở về.
Trần Đức hiểu lầm: Thật ra hai đứa nhỏ không hề mong ba ba Tần Thiệu kia trở về đến như vậy.
Chẳng qua, Tô Bối vì lo lắng tình tiết trong tiểu thuyết phát sinh, mỗi ngày đều dò hỏi Trần Đức một lần rằng “Tần Thiệu ở thành phố S có khoẻ không” đã thành thói quen hằng ngày của cô.
“Còn có chuyện gì sao?” Tần tiên sinh đột nhiên hỏi.
Trần Đức biểu tình: Không còn chuyện gì hết, hắn đang chờ tiên sinh ngắt máy.
“Công ty bên này vẫn ổn, xin tiên sinh yên tâm.” Trần Đức nói.
Tần Thiệu: “Còn chuyện kia?”
Trần Đức: “Ngoài ra, trong khoảng thời gian này mấy vị kia ở công ty rất an phận, không có động thái gì khác.”
Tần Thiệu: “……”
Hắn có phải nên đổi trợ lý hay không?
“Hai đứa nhỏ thế nào?” Tựa hồ trầm mặc một chút, vài giây sau, Tần Thiệu lại hỏi.
Nghe vậy, Trần Đức không khỏi sửng sốt: Tiên sinh đây là đang muốn hỏi về tình hình của Tiểu Bối và Tiểu Bảo sao?
Bởi vì trước đó anh cũng đã báo cáo qua vài lần, khi nhắc tới tình hình của gai chị em Tô Bối, tiên sinh dường như đều không quá quan tâm, vậy nên Trần Đức đã nghĩ thầm rằng, có lẽ tiên sinh không thích nghe mấy chuyện lặt vặt về hai đứa nhỏ kia lắm.
Cho nên trong đợt báo cáo lần này, chỉ riêng chuyện này Trần Đức không nhắc đến.
Không nghĩ tới, anh không nhắc, tiên sinh còn chủ động dò hỏi.
“Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo khá tốt.”
Trần Đức nhớ lại một chút, sau đó đem những chuyện Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã làm trong hai ngày nay, còn có thêm một ít việc của trường học, chỉ lựa trọng điểm để nói qua cho Tần tiên sinh.
Thời điểm nhắc đến những chuyện này, không rõ có phải là do ảo giác của Trần Đức hay không, anh hình như nghe được tiên sinh ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng.
“Nói tiếp.”
Trần Đức: Không có, có chuyện gì phát sinh trong hai ngày nay, hắn đều đã nói hết cùng tiên sinh rồi.
Do dự một lát, biểu tình Trần Đức đột nhiên nghiêm túc lên: “Còn có một chuyện, tôi muốn báo cáo chi tiết cho ngài một chút.”
“Chuyện gì?”
“Là về chuyện của Tiểu Bối, Tiểu Bảo khi còn ở nông thôn, mấy ngày trước tôi đã cho vài người đến huyện Hồng Tinh để điều tra về học tịch của hai đứa nhỏ.”
Trần Đức nói đến đây, Tần Thiệu nhưng thật ra không nhằm vào Trần Đức thiện làm chủ trương đi thế kia hai đứa nhỏ xử lý học tịch chuyện này nói cái gì.
“Thời điểm hai đứa nhỏ còn sinh sống ở bên đó quả thực không tốt lắm……”
Do dự mãi, Trần Đức cuối cũng vẫn đem những việc hắn điều tra được nói cho Tần tiên sinh ở phía thành phố B.
Bao gồm cả việc hai đứa nhỏ chỉ vì có xuất thân không minh bạch, mà trở thành nguyên nhân khiến chúng bị cả thôn khi dễ, trong trường học còn phải chịu đựng sự cô lập, còn có chuyện sau khi bà Vương mất đi, vì muốn kiếm tiền nuôi Tô Bối, Tô Tiểu Bảo phải chạy tới kho vận chuyển làm người bốc vác, dỡ hàng.
Chẳng qua vì liên lạc qua điện thoại, nên Trần Đức cũng không nói tỉ mỉ.
Dù vậy, sau khi nghe Trần Đức nói xong, đáy mắt Tần Thiệu thoáng chốc liền phủ kín một mảng tối, trầm mặc hạ con ngươi nhìn xuống, không đáp.
————Editor: Zittrasua————
Ở đầu bên này, cầm di động trên tay đợi một hồi lâu vẫn chưa nghe được thanh âm hồi đáp của Tần tiên sinh, trong lòng Trần Đức không khỏi thấp thỏm, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với sếp.
Bất quá, nói cũng đã nói, Trần Đức vẫn kiên quyết tiếp tục căng da đầu ra để nhắc về chuyện học bạ của hai đứa nhỏ cho sếp.
“Bởi vì Tiểu Bối và Tiểu Bảo tạm thời chưa có hộ khẩu, vậy nên phía nhà trường cũng không thể lập hồ sơ cho học sinh mới được, học bạ của hai đứa nhỏ cũng chỉ có thể tiếp tục lưu tại trường học bên kia của huyện Hồng Tinh, nhưng chúng thật sự không thích hợp tiếp tục theo học tại nơi đó……”
Trần Đức luyên thuyên một lúc, lại qua một hồi lâu, mới nghe được ngữ khí Tần Thiệu bình tĩnh bật ra bốn chữ.
“Đợi tôi trở về.”
Bốn chữ phát ra từ Tần Thiệu, Trần Đức nhạy bén phát hiện ra một tia tức giận.
————Editor: Zittrasua————
Kỳ thật còn có chuyện mà Trần Đức không dám nói.
Người được phái đến huyện Hồng Tinh còn mang về một đoạn video, lại là một đoạn video về bạo hành học đường, mà đứa trẻ trong video người đích thị chính là Tô Bối.
Thời điểm nhìn đến kia đoạn video, trong lòng Trần Đức cảm thấy hoàn toàn phẫn nộ, không khác gì cảm giác người nhà của bản thân bị khi dễ.
Hiện tại Tần tiên sinh còn ở thành phố S, đoạn video kia Trần Đức tạm thời cũng không dám gửi cho đối phương xem.
————Editor: Zittrasua————
“Tiên sinh, ngoài ra còn có một chuyện nữa.”
“Nói.” So sánh với lúc trước, ngữ khí Tần Thiệu giờ phút này mang theo một tia lạnh lẽo rõ rệt.
“Hôm nay trợ lý của lão phu nhân trợ lý đã gửi tin tức tới đây, nói rằng lão phu nhân chuẩn bị về nước.”
Tần Thiệu: “……”
Tần Thiệu: “Khi nào về?”
“Lịch trình cụ thể còn chưa xác định, nhưng đại khái là trong tuần này.” Nhắc tới chuyện đó, Trần Đức có chút đau đầu.
Lão phu nhân họ Dương, là mẹ ruột của Tần tiên sinh, hai mươi mấy năm trước, lão phu nhân cùng Tần lão tiên sinh ly hôn sau đó thì ra nước ngoài định cư.
Mấy năm về trước, lão phu nhân vẫn luôn sinh sống ở ngoại quốc.
Chẳng qua mấy năm gần đây, bởi vì có đầu tư ít hạng mục trong nước, lão phu nhân mỗi năm đều sẽ trở về đây một chuyến để nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Mà thời gian lão phu nhân trở về tất nhiên là ở lại Cảnh Viên.
Ngoại trừ mấy hạng mục mà lão phu nhân cần phải dựa vào Tần thị để đầu tư ra, thì giữa cặp mẹ con này chưa từng nhắc đến chuyện tình thân.
Vậy nên, mỗi khi lão phu nhân về nước, tiên sinh đều cho người tiếp đãi, còn chính mình thì tìm nơi khác ở tạm, không ở lại Cảnh Viên.
Ngày trước lão phu nhân có trở về hay không, Tần tiên sinh kỳ thật cũng không quá để ý, Trần Đức và Phúc bá càng không thèm để ý.
Nhưng tình huống lần này có chút đặc biệt: Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đang ở Cảnh Viên.
Cái vị lão phu nhân kia Trần Đức cũng từng tiếp xúc qua, thật sự không phải là loại tốt đẹp gì, nếu để đối phương nhìn thấy hai đứa nhỏ ở Cảnh Viên.
Sẽ trở thành tình huống gì, Trần Đức không dám tưởng tượng.
……