Mặc dù Tô lão cha
không còn bất kỳ ý kiến gì với hôn sự của Bán Hạ và Vô Mạt, nhưng thành
kiến của ông với Vô Mạt cũng không biến mất, dù sao đó cũng là dã nhân
uống sữa sói lớn lên a. Vì vậy ông không khách khí chút nào sai Bán Hạ
gọi Vô Mạt tới đây thương lượng hôn sự. Khi Vô Mạt nghe nói phải thương
lượng hôn lễ thì nhất thời nhíu nhíu mày: "Nhưng ta không biết."
Vô Mạt quả thật không biết, qua nhiều năm như vậy, hắn và người ngoài giao thiệp nhiều hơn giao thiệp với người Vọng Tộc rất nhiều. Vì vậy hắn mặc dù là hàng xóm láng giềng của người Vọng Tộc hơn nữa cũng chảy trong
mình dòng máu người Vọng Tộc nhưng hắn đối với những thứ lễ nghi nhảy
múa ca hát của người Vọng Tộc thật sự không biết.
Bán Hạ khẽ cười , trấn an hắn: "Huynh yên tâm đi, có ta ở đây. Ông ấy nếu nói cái gì
không xuôi tai, huynh chỉ để ý nghe là được, ngàn vạn lần không được
phản bác."
Vô Mạt gật đầu: "Đó là tự nhiên. Ông ấy nói gì ta đều đồng ý, ông ấy nếu nói ta không phải, ta cũng không tiếp lời."
=== ====
Có lần thương lượng này, Vô Mạt vốn không nói chuyện tình yêu đi vào nhà
Tô lão cha thì càng thêm giống như bức tượng Phật, không nói một lời,
chỉ biết gật đầu. Mà thân thể cường tráng cao lớn của hắn ngồi trên cái
ghế đá nhỏ của nhà Bán Hạ, thật làm cho người khác nhìn thấy mà lo lắng, chỉ sợ sơ ý một chút cái ghế đá này sẽ phải nứt ra mất.
Tô lão
cha sắc mặt rất không tốt, ông xem xét kỹ lưỡng người trẻ tuổi trước mắt này bởi vì quá cao lớn mà khiến phòng chính nhà ông nhất thời trở nên
khó chịu chật hẹp, bắt đầu câu hỏi.
"Bán Hạ là khuê nữ mà ta yêu
mến nhất, nếu như ngươi muốn cưới nàng làm vợ, có thể chuẩn bị hồng lễ
gì?" —— hồng lễ, chính là lễ phẩm ngày thành thân bên nhà trai lúc rước
dâu sẽ đưa cho bên nhà gái.
Vô Mạt ngẩn ra, rất muốn hỏi Bán Hạ
theo phong tục của người Vọng Tộc thì hắn nên chuẩn bị hồng lễ thế nào,
nhưng Bán Hạ đã bị tỷ muội của nàng kéo sang phòng trong, hắn không tìm
được cứu tinh rồi.
Tô lão cha thấy Vô Mạt trầm mặt, cho là hắn
thật sự khó khăn, không khỏi hừ một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ tay
không cưới khuê nữ của ta sao?"
Vô Mạt vội cúi đầu, chân thành mà nói: "Không dám."
Tô lão cha lại chất vấn: "Vậy ngươi lấy cái gì tới lấy khuê nữ nhà ta?"
Vô Mạt suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Vô Mạt một thân một mình, thân không có đồ dư thừa, nhưng ta nguyện ý đem hết khả năng tất cả những gì ta có ra."
Tô lão cha vừa nghe, hài lòng thêm mấy phần, nhưng
trên mặt vẫn làm ra vẻ cao ngạo: "Vậy ngươi có cái gì để có thể lấy khuê nữ của ta?"
Nói tới chỗ này, Bán Hạ ở phòng trong không nhịn nổi nữa, xuống giường định đi ra ngoài, Nghênh Xuân cùng Nhẫn Đông muốn kéo nàng lại đều không kịp.
Bán Hạ tới đây, hướng phụ thân lạy, lúc
này mới nói: "Phụ thân, ngày đó khi người bệnh nặng nằm trên kháng,
thuốc và châm cứu đều không thể làm gì, nữ nhi lên núi hái nha nha thảo
cho người, thân rơi vào bầy sói, nếu không phải Vô Mạt cứu giúp, nữ nhi
đã sớm trở thành đồ ăn của bầy sói. Chỉ bằng ân đức này, Bán Hạ dù cho
không có nửa phần lễ hỏi cũng sẽ gả cho Vô Mạt, trong lòng cũng vui vẻ
tiếp nhận."
Bán Hạ nói như vậy, sắc mặt Tô lão cha cực kỳ khó coi, không nói gì nữa.
Lúc này Bán Hạ lại chuyển hướng Vô Mạt nói: "Vô Mạt, huynh sau khi trở về
chuẩn bị một tấm da hổ , hai con lợn rừng, gà rừng bốn con, còn cả tám
loại quả khô, rượu trong một túi. Tộc trưởng đã định ba ngày sau chủ trì hôn lễ cho chúng ta, huynh ba ngày sau mang theo những thứ đến trước
nhà ta rước dâu là đủ."
Vô Mạt nghe vậy, gật đầu nói: "Cái này rất dễ, ta lập tức đi chuẩn bị ."
Tô lão cha lúc nghe Bán Hạ bắt đầu nói, vốn đã khó chịu, hôm nay nghe
những lời về hồng lễ này, trong lòng nhất thời phong hồi lộ chuyển*.
Phải biết ở nơi thâm sơn cùng cốc như Vọng Tộc thôn này, những thứ hồng
lễ này được cho là đã rất phong phú, ít nhất có thể để cho Tô lão cha ở
trước mặt người khác không đến nỗi quá mất mặt.
(*) chỉ biến chuyển không ngừng, có phương hướng tốt lên.
Thương lượng xong những thứ này, theo lễ tiết, Tô lão cha đưa Vô Mạt ra cửa.
Vừa ra đến cửa, thì có mấy hàng xóm đang ngó dáo dác nhìn sang. Dù sao mọi
người mặc dù đối với dã nhân Vô Mạt này nghe nhiều đến quen thuộc, nhưng cơ hội nói chuyện ở khoảng cách gần lại rất ít.
Lần này nhìn thấy rất khác biệt, đầu tiên Đồng nãi nãi hàng xóm bên trái bị dọa sợ đến cái gàu trong tay cũng rơi xuống đất.
"Ánh mắt của hắn, làm sao dọa người như vậy, tựa như mắt sói vậy! Đây chính
là dã nhân uống sữa sói mà lớn lên a!" Đồng nãi nãi len lén nói với con
dâu lớn nhà mình như vậy.
Sau đó mấy lão nhân ở gần đó cũng sang
đây xem, sau khi nhìn nhíu chặt chân mày: "Người này dáng dấp thật là
cao, so với mấy thằng con trai nhà chúng ta còn cao hơn một đầu !"
Nương tử mới gả đến ở hàng xóm phía trước xuyên qua đầu tường hướng bên này
nhìn mấy lần, nhìn đến nhìn lui sau đó lại nhịn không được liếc mắt nhìn thêm: "Thật ra thì người này tuy ăn mặc hơi cẩu thả một chút, nhưng bộ
dáng cũng không khó coi, mắt to mày rậm, còn có mũi cao." Tân nương tử
lặng lẽ cùng tân lang của mình so sánh, rồi thở dài một hơi: "Thôi,
người với người là không thể so sánh, bằng không làm sao mà Bán Hạ người ta lại có thể là cô nương dũng cảm nhất trong tộc chúng ta chứ!"
Tô lão cha thấy mọi người vây xem, trong lòng cũng rất hài lòng, liền dứt
khoát hướng mọi người tuyên bố: "Đây là con rể tương lai nhà ta, ba ngày sau, Tộc trưởng sẽ làm chủ trì hôn lễ cho Bán Hạ."
Chúng hàng
xóm láng giềng đều nói: "Biết, biết, Tộc trưởng đã mời những người lớn
tuổi trong tộc đi qua đó thương nghị chuyện này rồi."
Lúc này
Ngưu thẩm sát vách đã chạy tới, bà vốn định để cho Nhị Độc tử nhà mình
cưới Bán Hạ, nhưng tính toán này khi Bán Hạ trở thành cô nương được
những tiểu tử trong tộc ngưỡng mộ nhất hoàn toàn bị ngâm nước nóng. Hôm
nay bà nhìn thấy dã nam nhân đã cướp con dâu sắp cưới của mình nhìn lên
xuống đều không vừa mắt: "Hắn lại có thể lấy dây cỏ làm thắt lưng à?"
Đối với người Vọng Tộc mà nói, quần áo trên người có thể không có vải vóc,
nhưng thắt lưng là thứ quan trọng nhất, chính là dại diện cho việc người nghèo đến đâu nhà cũng phải có một cái đai lưng bằng vải để trưng diện.
Tô lão cha thấy Ngưu thẩm tìm khuyết điểm con rể mình, rất không vui lòng, nhưng vẫn thuận miệng nói: "Cái này đơn giản, trong nhà đã có sẵn vải,
hôm khác sẽ bảo Bán Hạ làm cho hắn một cái là được. Ai, nhà ta đến một
đứa con trai, cũng chỉ có ba khuê nữ. Ba khuê nữ này a, khả năng khác có thể không có, nhưng dệt vải lại rất được."
Những người khác thấy Tô lão cha bắt đầu thổi bò bay lên*, biết ông gần đây tâm tình tốt,
cũng thông cảm cho ông cơ hồ là khởi tử hoàn sinh, vì vậy cũng cười
theo.
(*) ba hoa tự khen
Mà lúc này ở trong nhà trong, Nhẫn Đông
lôi kéo Bán Hạ nói chuyện: "Tỷ, tỷ thật có phúc, thế nhưng có thể để cho Tộc trưởng tự mình làm ngươi chủ trì hôn sự."
Bán Hạ khẽ cười nói: "Đây là ân đức của Tộc trưởng lão nhân gia."
Nghênh Xuân ở một bên cười nói: "Nhẫn Đông a, muội gả cho cháu trai ruột Tộc
trưởng đó, thế nào lại không thấy Tộc trưởng làm chủ trì hôn sự cho
ngươi vậy?"
Nhẫn Đông nghe vậy, trong mắt có một tia lúng túng,
lúc này Bán Hạ vội vàng nói: "Tỷ tỷ, người cũng là hiểu rõ Tộc trưởng
lão nhân gia rồi, ông ấy luôn luôn chí công vô tư, sẽ không bởi vì mình
là Tộc trưởng mà nghiêng về người nhà. Tộc trưởng làm như vậy, cũng là
tốt cho Mộc Dương cùng Nhẫn Đông thôi."
Nhẫn Đông nghe tỷ tỷ nói
như vậy, nhất thời nở nụ cười, gật đầu nói: "Nhị tỷ nói không sai. Ta
nghe Mộc Dương nói, Tộc trưởng đối với hắn yêu cầu rất nghiêm khắc, đoán chừng về mặt hôn sự này, cũng làm nghiêm lấy kỷ luật thôi."
Nghênh Xuân thấy vậy cũng gật đầu cười nói theo cái này thật có lý, lập tức
Nghênh Xuân lại nhắc tới Vô Mạt: "Bán Hạ, ta hỏi muội, Vô Mạt đó làm thế nào lại lấy được nha nha thảo vậy?"
Bán Hạ thầm nghĩ nha nha
thảo có thể thuận lợi cầm về là nhờ Hắc Lang kia thả cho mình và Vô Mạt
một con đường sống, nhưng hôm nay đại tỷ nàng trở về có dụng ý khác,
nàng không muốn nói hết mọi thứ, liền lập nói: "Cái này thật đúng là vận số thôi, lúc chúng ta đi đúng là lúc tuyết rơi, bầy sói cũng trốn trong núi sâu, chỉ gặp phải mấy con lang đơn lẻ, Vô Mạt dựa vào cung tên
trong tay dọa lui bọn chúng. Mới vừa rồi nói cho phụ thân bầy sói gì đó
chỉ là khiến phụ thân cảm động và nhớ ân tình của Vô Mạt thôi, tỷ tỷ nên hiểu cho tâm tư của muội muội." Nói xong nàng cười nhìn Nghênh Xuân một cái: "Nếu không nói như vậy, phụ thân khó tránh khỏi làm khó hắn a!"
Nghênh Xuân thấy trên mặt Bán Hạ có mấy phần thẹn thùng, nghĩ tới đoán chừng là tiểu nữ nhi trông mong sốt ruột muốn gả thôi.
Nhẫn Đông lại nóng lòng thân thể của tỷ tỷ, cũng theo Nghênh Xuân hỏi Bán
Hạ: "Tỷ, nếu để cho Vô Mạt lại đi tìm một cây nha nha thảo không được
sao? Đại tỷ nói nàng thân mang bệnh nặng đó! Dầu gì cũng để cho hắn đi
lấy một ngọn, cứu tính mạng tỷ tỷ a."
Bán Hạ trong lòng âm thầm
thở dài cho muội muội ngây thơ, trước không nói đại tỷ mỗi ngày vui đùa
tinh thần rất tốt chỗ nào có vẻ như sắp chết chứ, sau lại nói nếu đại tỷ thực sự bệnh nặng thời kỳ cuối, nhưng nha nha thảo đâu phải nói lấy là
có thể lấy được đâu, cơ duyên này may mắn tìm được một cây đã là trời
cao phù hộ rồi.
Nghênh Xuân ở bên quan sát vẻ mặt Bán Hạ, cũng theo Nhẫn Đông thử thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ thật sự không thể lấy thêm một cái?"
Bán Hạ không nói lời nào, đưa tay để đồ đang thêu sang một bên, cầm lên cái bát trên bàn đá bên cạnh uống một ngụm nước, sau đó mới chậm rãi nói:
"Vô Mạt cũng chỉ là người bình thường thôi, hắn cũng không phải là Thần
Tiên."
=== ======
Buổi chiều hôm đó, một nhà Bán Hạ sau khi ăn xong một nồi cháo bí đỏ nóng hổi, Tô lão cha vẫn thúc giục Bán Hạ đi
gặp Vô Mạt: "Chọn một cái đai lưng tốt nhất trong nhà rồi nhanh đưa cho
Vô Mạt đi, về sau hắn là con rể nha chúng ta, không thể để cho người
khác chế giễu."
Nghênh Xuân che miệng cười, Nhẫn Đông liên tiếp
la hét phụ thân không công bằng: "Mộc Dương tới nhà chúng ta bao nhiêu
lần rồi, vừa sửa mái nhà vừa làm lao công, tại sao chưa từng thấy phụ
thân nói đưa đai lưng cho Mộc Dương bao giờ."
Tô lão cha hướng Nhẫn Đông "Phi" một tiếng: "Nhà Mộc Dương người ta là ai, có thể nhìn trúng đai lưng của chúng ta hay sao!"
Người một nhà nói đùa một phen, Bán Hạ liền vào trong nhà tìm cái đai lưng
mới làm mấy ngày trước, bên trong là da trâu, dùng vải thô bao bên
ngoài, lại dùng vải trắng thượng hạng quấn tiếp lên, trên vải thêu đầy
cây cỏ, còn trang trí thêm vỏ ốc cùng xương thú.
Trên mặt Bán Hạ mang nụ cười ngọt ngào, đem đai lưng này nhét vào trong ngực, lúc này mới đi ra cửa.
Sắc trời đã tối, người trong tộc đoán chừng cũng mới vừa ăn cơm tối đang
vây quanh bếp làm việc nhà, vì vậy trên đường không có mấy người, nàng
một đường rất nhanh đến trước cửa nhà Vô Mạt.
Chỉ thấy trong nhà Vô Mạt tối đen như mực, cũng không có bóng người, trong lòng nàng buồn bực, đây là chuyện gì vậy?
Khi nàng mở cánh cửa nhỏ đi vào, nhờ ánh trăng nàng phát hiện mấy lỗ thủng
trên cửa nhỏ đã được sửa tốt rồi. Vào viện, nàng gõ cửa phòng một cái,
vẫn không có người trả lời.
Bán Hạ ngẩng đầu nhìn căn nhà trên cây kia, chỉ thấy bên trong cũng yên tĩnh, không có người nào.
Đang lúc Bán Hạ buồn bực thì thấy cách đó không xa một bóng người đang đi
tới, người nọ thân hình cao lớn, trên người còn vác một món đồ khổng lồ.
Nàng nhìn một cái liền nhận ra người nọ là Vô Mạt, vội vàng hô: "Vô Mạt, huynh bây giờ mới về nhà à?"
Vô Mạt thấy Bán Hạ ở trong sân chờ đợi mình, vội vàng đi nhanh lên mấy
bước. Đến trong viện, hắn rầm một tiếng nặng nề đem con mồi trên lưng
ném xuống đất.
Hắn nhìn Bán Hạ lại nhìn tay mình: "Ta đi rửa tay trước."
Bán Hạ cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy trên tay hắn dính vết máu, liền khẽ gật đầu một cái.
Nhà lá dựa vào núi mà xây, trên núi có một dòng suối nhỏ, mà dòng suối nhỏ
lại vừa vặn xuyên qua tiểu viện của Vô Mạt. Vô Mạt đi tới bên dòng suối
nhỏ, ngồi xổm xuống cẩn thận rửa tay.
Bán Hạ thừa dịp này, bắt
đầu quan sát con vật khổng lồ trên đất. Đó là một con gấu, trên lưng
trúng một mũi tên, vẫn đang chảy máu ròng ròng, đây hẳn là thu hoạch hôm nay của Vô Mạt.
Bán Hạ đang nhìn, Vô Mạt đã rửa tay xong đi tới, hắn thấy Bán Hạ đang nhìn con gấu đen trên đất, liền nói: "Chỉ tiếc
không có gặp được lợn rừng và gà rừng."
Bán Hạ nghe lời này của
hắn, trong lòng chợt dâng lên một cỗ đau lòng, quay đầu nhìn hắn nói:
"Chẳng lẽ huynh từ khi rời nhà ta liền đi lên núi." —— theo yêu cầu của
cha mình, đi lên núi bắt lợn rừng và Gà rừng.
Vô Mạt gật đầu: "Ừ"
Bán Hạ cúi đầu nhìn con gấu khổng lồ kia, nhỏ giọng nói: "Trong tộc của
chúng ta đều là từng nhóm nam nhân đi ra ngoài, cũng hiếm khi bắt được
gấu trở về. Cái này rất tốt, nghe nói tay gấu ăn rất ngon, mật gấu lại
càng là đồ tốt."
Vô Mạt quay đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhu hòa của Bán Hạ: "Nàng thích ăn? Cái này cho nàng đó."
Bán Hạ thấy Vô Mạt hiểu lầm ý của mình, dứt khoát trực tiếp nói: "Ta là
nói, thật ra thì huynh có thể đem cái này làm sính lễ đưa cho phụ thân
ta." Nàng suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Ta nghĩ thời gian ba ngày
rất ngắn, sợ huynh không còn kịp chuẩn bị chu toàn như vậy nữa. Dứt
khoát đem thu hoạch mấy ngày hôm nay của huynh, chọn mấy thứ tốt đưa cho cha ta, ông ấy cũng không thể nói gì."
Vô Mạt nghe thế liền gật đầu nói: "Được, nghe lời nàng là được."
Sau đó hai người đứng ở trong sân, đối diện nhau không nói gì. Bán Hạ trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy là lạ, Vô Mạt tuy nói đồng ý cưới mình,
nếu thấy mình cũng không cười một cái, vẫn mặt lạnh như cũ.
Ngươi nói hắn là mất hứng hay là do trời sinh gương mặt đã như vậy chứ?