Bán Hạ xoay người
nhìn bóng lưng Vô Mạt rời đi, chợt ý thức được, hắn đang cõng giỏ trúc
đi trao đổi với đám ngoại tộc kia. Vậy trong sọt tre của hắn sẽ có cái
gì?
Nàng linh cơ nhất động, vội cao giọng nói: "Ngươi...ngươi trước đứng lại!"
Vô Mạt nghe như thế dừng bước, chỉ là cũng không quay đầu, hắn đang chờ người phía sau nói tiếp.
Bán Hạ cuống quít đuổi theo, đi vòng qua trước mặt Vô Mạt, vội vàng hỏi
"Ta...ta muốn hỏi một chút ngươi...ngươi có nha nha thảo hay không?"
Vô Mạt không đổi nét mặt nhìn xuống Bán Hạ, hồi lâu lắc đầu một cái: "Không có."
Bán Hạ vừa nghe, trong lòng mặc dù thất vọng, chỉ là điều này cũng nằm
trong dự liệu. Nàng hơi suy tư, lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi có dược liệu
khác không?"
Vô Mạt nhíu mày, đôi mắt như mực dâng lên một tia không hiểu.
Bán Hạ vội vàng bổ sung nói: "Ta cũng cần dược liệu, là dược liệu quý hiếm
có thể cứu mạng." Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn Vô Mạt, khẩn thiết hỏi:
"Ngươi có không? Ngươi nhất định có, đúng không?"
Vô Mạt nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi từ từ nói: "Ta có Nhân sâm."
Sau đó hắn lại bổ sung: "Năm trăm năm ."
Bán Hạ nghe lời này nhất thời trong mắt sáng lên, nói chuyện cũng có chút
lắp bắp: "Ngươi...ngươi có thể đem nhân sâm cho ta không?"
Vô Mạt không tiếp lời, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong
con ngươi lại thoáng qua một tia nghi ngờ, giống như thấy trong bầy hổ
xuất hiện một con dê, trên trên cành cây tùng mọc ra khoai lang.
Bán Hạ nhìn biểu tình của Vô Mạt rất nhanh ý thức được bản thân đã quá đường đột.
Trong tộc bây giờ, nam nhân thân thể cường tráng trong những ngày nông nhàn
cũng tụ thành từng đội đi săn thú, tất cả thu hoạch được giao cho Tộc
trưởng phân phối, sau đó Tộc trưởng phân cho mọi người. Vì vậy khi Bán
Hạ nghe Vô Mạt có dược liệu liền trực tiếp nói mình muốn.
Nhưng
bây giờ, nàng chợt ý thức được, Vô Mạt không phải người Vọng Tộc, dược
liệu của hắn, là dùng để đổi lương thực và vũ khí với những người ngoại
tộc khác.
Bán Hạ muốn Nhân sâm, Vô Mạt có nhân sâm, nhưng nàng nên dùng cái gì để đổi lấy Nhân sâm đây?
Bán Hạ lập tức buồn bã, nhà nàng cơ hồ không có gì cả, lương thực cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn mấy ngày thôi.
Đôi mắt Bán Hạ ảm đạm , nàng cúi đầu mất mác trầm mặc một hồi, rồi mới
ngẩng đầu lên ngẩng đầu nhìn Vô Mạt, lầm bầm hỏi: "Ngươi cần cái gì? Ta
có thể lấy cái gì lấy nhân sâm của ngươi?"
Vô Mạt nhìn Bán Hạ gầy yếu trước mặt, chân mày dần dần nhíu lại: "Ngươi là người Vọng Tộc,
ngươi không nên nói chuyện với ta." Nói xong, hắn xoay người định rời
đi.
Bán Hạ thấy hắn muốn đi, nhất thời tình thế cấp bách, liền
đưa tay bắt lấy áo khoác da dê của hắn. Áo da dê dính băng tuyết, cầm
trong tay lạnh lẽo cũng chẳng khác gì, tay Bán Hạ mất cảm giác rồi.
Nàng vội vàng nói: "Trong máu của ngươi có một nửa là người Vọng Tộc, ta tại sao không thể nói chuyện với ngươi? Xin ngươi hãy cho ta nhân sâm, ta
nhất định sẽ báo đáp ngươi!"
Nói đến đây thì nàng như chợt nghĩ
đến cái gì, vội bổ sung: "Ta có thể cho ngươi vải vóc, dùng vải vóc cùng ngươi trao đổi, có được không?"
Vải vóc, đúng, Vô Mạt không có y phục, y phục của hắn đều là da lông động vật.
Mà Bán Hạ và muội muội Nhẫn Đông của mình lúc nhàn hạ sẽ đi lên núi hái
bông vải dại, hái rồi chế thành sợi bông, sau đó lúc buổi tối có ánh
trăng chiếu sáng sẽ dệt vải. Mặc dù vải vóc này người ở bên ngoài nhìn
rất thô ráp, nhưng đối với người Vọng Tộc mà nói, đây đã là y phục
thượng hạng rồi.
Vô Mạt không lộ vẻ gì, trong đôi mắt lộ ra nghi
ngờ, hắn cúi đầu nhìn qua y phục trên người Bán Hạ, chỉ thấy góc áo lông cừu lộ ra bố y bên trong, lại cúi đầu nhìn bản thân.
Vẻ mặt hắn có chút kỳ quái, giống như lần đầu tiên phát hiện, thì ra mình ăn mặc khác người bình thường.
Bán Hạ thấy vậy, nhất thời cảm thấy chuyện này có hi vọng, vội bổ sung
thêm: "Chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem người Vọng Tộc mặc cái gì sao?"
Vô Mạt trầm mặc một phen, cuối cùng gật đầu nói: "Được rồi, ta đem nhân sâm cho ngươi."
=== ======
Trong gió tuyết, Bán Hạ đi tới phía trước, Vô Mạt đi phía sau. Bởi vì bão
tuyết, các nhà đều khép chặt cửa, dọc theo đường đi cũng không có tộc
nhân nào nhìn thấy bọn họ —— như vậy ngược lại cũng tốt, đỡ phải giải
thích với mọi người, dù sao chuyện cầu xin nhân sâm của Vô Mạt có thể
khiến người khác nghi ngờ.
Đến nhà Bán Hạ, Vô Mạt rất tự giác chờ ở ngoài cửa, Bán Hạ nhấc mành lên đi vào nhà, lại thấy muội muội Nhẫn
Đông của mình đang lo lắng chờ đợi.
Nhẫn Đông vừa thấy tỷ tỷ trở
lại, vội vàng tiến lên đôi mắt ửng đỏ nói: "Mới vừa rồi phụ thân tỉnh
lại một lần, tinh thần thật không tốt, sợ là thực sự không xong rồi."
Thượng nhân đã nói qua, phụ thân có sống cũng chỉ còn tối nay, nói là có thể chuẩn bị hậu sự rồi.
Bán Hạ nghe mà trong lòng như bị nhéo
một cái, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định an ủi Nhẫn Đông: "Đừng sợ, chờ ta lấy được nhân sâm năm trăm năm, phụ thân ăn xong nhất định sẽ tốt lên!"
Nói xong Bán Hạ bèn tự vào trong phòng, từ rương gỗ bên cạnh kháng lấy ra một khối vải trắng mới dệt xong.
Nhẫn Đông thấy, rất khó hiểu: "Tỷ tỷ, đây là muốn làm gì?"
Bán Hạ không hề giải thích, cầm vải trắng ra khỏi phòng, giao cho Vô Mạt.
Vô Mạt cũng không nhìn tấm vải dệt, chỉ là nhận lấy dắt vào bên hông, sau
đó đưa tay vào trong giỏ trúc sau lưng lục lọi một phen, rất nhanh liền
lấy ra một cây nhân sâm thật to. Nhân sâm còn mang bám nhiều bùn, xem ra là mới lấy được.
Bán Hạ vội nhận lấy nâng niu trong tay, giống như đang cầm kỳ trân dị bảo nhất trên đời.
Lúc này Nhẫn Đông cũng vén rèm lên nhìn ra phía ngoài, khi nàng thấy Vô
Mạt, nhất thời sợ hãi thiếu chút nữa hét lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hắn tại sao lại đến nhà chúng ta?"
Bán Hạ vừa nghe, vội ý bảo Nhẫn Đông ngậm miệng, quay đầu nhìn Vô Mạt, lại thấy Vô Mạt nghe như thế, chỉ nhàn
nhạt nhướng mày, cũng không hề tức giận chút nào.
Bán Hạ nhẹ nhàng nói: "Cám ơn ngươi, Vô Mạt."
Nàng biết phải cảm tạ Vô Mạt , thật ra thì Vô Mạt vốn hoàn toàn có thể cự tuyệt mình, nhưng hắn vẫn tốt bụng đồng ý.
Vô Mạt nghe tiếng cám ơn, trên môi nhấc lên một nụ cười không biết là châm chọc hay là giễu cợt. Hắn nói nhẹ nhàng giống như nói thầm: "Ta không
cần người Vọng Tộc cám ơn."
Bán Hạ nhẹ nhàng sững sờ, đang muốn nói gì thì Vô Mạt đã xoay người rời đi.
Lúc này Nhẫn Đông vội đi ra, khẩn trương bắt lấy tay Bán Hạ: "Tỷ tỷ, ngươi vậy mà lại có nhân sâm?"
Bán Hạ không trả lời, nàng nhìn Vô Mạt đang bước nhanh đi trong gió tuyết,
chỉ thấy mái tóc đen bị dây cỏ buộc lại đang cuồng loạn tung bay theo
gió.
Qua thật lâu sau, cho đến khi bóng dáng của hắn dung nhập
vào gió tuyết, nàng hình như vẫn còn có thể thấy tóc đen đang tung bay.
=== ========
Nhân sâm đúng là đồ tốt, phụ thân Bán Hạ đã tỉnh lại. Trong ánh mắt của ông
cũng có tinh thần, sau khi nghỉ ngơi hai ngày, ông bắt đầu ăn cơm, thậm
chí còn rất có khẩu vị muốn uống cháo ngô. Bán Hạ dùng lửa nhỏ từ từ
ninh cháo, rất nhanh cháo ngô thơm ngào ngạt đã múc vào trong chén, bên
trong còn có khoai lang ninh nhừ.
Phụ thân vừa thưởng thức cháo
ngô, vừa hài lòng nhìn hai nữ nhi: "Phụ thân nhất định phải mau chóng
tìm nhà chồng thật tốt cho các con, như vậy về sau khi phụ thân đi, các
con cũng có nơi dựa vào."
Nghe nói như thế, Nhẫn Đông cười nói: "Cha, cái này không cần gấp, chờ thân thể người hoàn toàn hồi phục rồi lại nói tiếp."
Ai ngờ phụ thân lại cười nói: "Ta nghĩ Nhẫn Đông không vội, nhưng sợ là
Mộc Dương sẽ gấp đó." Mộc Dương là trưởng tôn của tộc trưởng, trong thôn có rất nhiều người nói Mộc Dương sẽ thừa kế vị trí của tộc trưởng .
Nhẫn Đông mặt đỏ bừng, thẹn thùng không thuận theo nói: "Cha, ta không nói với người nữa!"
Ai ngờ lại khiến phụ thân càng cười lớn tiếng hơn.
Bán Hạ ở một bên nhìn, trên mặt cũng dâng lên nụ cười điềm đạm. Nàng hi
vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này. Người một nhà
vừa nói vừa cười, bên lò lửa ấm áp, uống cháo ngọt thơm ngào ngạt. Ngay
cả khi bên ngoài gió tuyết ngợp trời, thế giới của nàng vẫn rất ấm áp.
Vậy mà, loại hạnh phúc này cũng không tồn tại được bao lâu. Qua không có
mấy ngày, một buổi sáng nọ, phụ thân lại không hề tỉnh lại nữa, Bán Hạ
dù có gọi thế nào cũng không thể gọi phụ thân tỉnh lại được nữa.
Nhẫn Đông khóc oán giận Bán Hạ: "Tỷ, ngươi cho phụ thân uống nhân sâm gì
vậy, tại sao mới tốt hơn được hai ngày, bây giờ lại không được rồi?"
Bán Hạ mặt tro tàn, thẩn thờ lắc đầu mà nói: "Ta cũng không biết. . . . . ."
Nghe nói như thế, Nhẫn Đông nóng nảy: "Mộc Dương đã nói, Vô Mạt không phải
người tốt lành gì, tỷ vốn không nên lấy nhân sâm của hắn! Hắn là đứa bé
do người chết sinh ra, nhất định là hắn hại chết phụ thân!"
Nhẫn
Đông nói đến đây, bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Không được, ta muốn đi tìm
Mộc Dương, ta muốn đi tìm thượng nhân, bọn họ nhất định có thể cứu được
cha!" Nói xong lời này, nàng vừa chảy nước mắt vừa chạy ra ngoài.
Bán Hạ nhìn khuôn mặt phụ thân không có chút huyết sắc nào, trong lòng cũng không nhịn được bắt đầu hoài nghi: "Thật chẳng lẽ là do nhân sâm của Vô Mạt hại phụ thân sao?"
=== ======
Rất nhanh, Mộc Dương và thượng nhân liền đi tới nhà gỗ nhỏ của gia đình Bán Hạ, cùng đi còn có Tộc trưởng đại nhân.
Thượng nhân là một lão nhân nhỏ thấp nhăn nheo, hắn quan sát cẩn thận phụ
thân Bán Hạ trông như sắp chết, không nhịn được nhíu mày: "Vốn hắn còn
có thể sống lâu mấy ngày, hôm nay sợ là không quá được ba ngày rồi."
Nhẫn Đông nghe nói như thế, nhất thời ngây người, tiến lên một phát bắt lấy
cánh tay thượng nhân: "Thượng nhân, tại sao? Cha ta rốt cuộc thế nào?"
Thượng nhân khẽ thở dài: "Hắn có phải đã dùng Nhân sâm?"
Nhẫn Đông rơi lệ gật đầu nói: "Đúng vậy."
Thượng nhân sờ sờ bộ râu thưa thớt không có mấy sợi của mình nói tiếp: "Thế
thì đúng rồi. Hắn vốn là bảy tám ngày trước đã đi rồi, dùng Nhân sâm chỉ là trì hoãn mấy ngày thôi, hôm nay đúng là nên đi."
Bán Hạ nghe nói như thế, vội vàng tiến lên hỏi "Nếu là, nếu là phụ thân ăn tiếp nhân sâm, có phải lại tốt lên hay không?"
Thượng nhân nghe, không đồng ý mà nhìn Bán Hạ: "Bán Hạ, ngươi là người thông
minh, hôm nay tại sao lại hồ đồ như thế. Cha ngươi thân thể suy yếu,
ngươi nếu muốn kéo dài tiếp cũng chỉ là tăng thêm khổ sở cho ông ấy mà
thôi."
Nhẫn Đông nghe, ánh mắt đau thương tuyệt vọng chuyển đến
mặt Bán Hạ: "Tỷ, ngươi xem ngươi tìm được Nhân sâm cũng không cứu được
phụ thân, ngược lại tăng thêm khổ sở cho người!"
(hừ, ta ghét bà Nhẫn Đông này, cái gì cũng đổ cho người khác )
Bán Hạ chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, nàng nhìn muội muội chảy nước mắt dùng ánh mắt đau thương nhìn mình chằm chằm, cũng thấy ánh mắt bất đắc
dĩ của Tộc trưởng và thượng nhân, thế nhưng tất cả đều không đến được
trong lòng của nàng, đầu óc của nàng đã trống rỗng.
Phụ thân. . . . . . Phụ thân thực sự không thể cứu sao?
Cái ý niệm này ở trong lòng nàng vang vọng không ngừng, sau đó trước mắt tối sầm lại, chợt ngã xuống.