Phí dẫn mọi người vội vàng đi lên núi, chỉ thấy cấm địa Núi Thượng Cổ bị lửa cháy bốn phía,
có xu thế ngày càng lớn, cố tình lúc này, gió lớn lại nổi lên, trong
lòng Phí giống như đao cắt: "Gió này, là sức người không thể so sánh,
nếu như gió lớn tiếp tục thổi, Núi Thượng Cổ sợ sẽ biến thành Tu La
trường rồi."
Tam lăng tử ở bên, cau mày nói: "Lửa này nếu vẫn
cháy, chúng ta cho dù có mang tất cả nước trên núi Thượng Cổ đến dập
lửa, cũng không thể dập tắt, huống chi chỉ bằng những thứ trong tay
chúng ta bây giờ, có thể lấy được bao nhiêu nước đây!"
Nhất thời kích động xông lên núi, bây giờ nhìn lửa thế này, tâm cũng lạnh.
Lửa lớn như thế, trừ phi Lão tổ tông Địa Nô hiển linh, nếu không làm sao có thể dập tắt!
Tộc nhân một bên bỗng nhiên nói: "Tộc trưởng chúng ta không biết đi nơi nào, sao không thấy bóng dáng?"
Phí ngưng lông mày: "Chúng ta trước đi đến chỗ cấm địa xem, nếu may mắn còn có sói sống sót, cũng có thể cứu một chút, đi thôi." Nói xong mọi người liền đi đến cấm địa.
Mà tại chân núi lúc này, Bán Hạ dẫn người
già, phụ nữ và trẻ nhỏ canh gác trước thần miếu. Mọi người đều mang thức ăn nước uống, vì nghĩ ngộ nhỡ hỏa hoạn lan tới bên này, cũng có thể
chạy trốn. Các nữ nhân vừa ôm con, vừa đỡ những lão nhân run rẩy.
Ánh mắt của mọi người đều tràn đầy lo lắng, không nói một lời lẳng lặng nhìn hỏa hoạn nơi xa.
Lão nhân trong thôn không để ý cháu dâu đang đỡ, một người lảo đảo đi tới
trước thần miếu, quỳ xuống, lão lệ tung hoành: "Núi Thượng Cổ gặp nạn,
Vọng Tộc gặp nạn, Lão tổ tông Địa Nô, người mở mắt ra nhìn chúng ta, cứu con cháu của người đi!"
Ông tuổi tác đã quá lớn rồi, giọng khàn
khàn, khóc lên nước mắt đầy trên mặt lăn trên vô số nếp nhăn, tóc trắng
tán loạn, càng lộ vẻ già nua không chịu nổi.
Những lão nhân khác
nghe thấy cũng rơi lệ, rối rít đi đến, cùng nhau quỳ xuống khóc van xin: "Bọn ta cũng không phải sợ chết, chúng ta tình nguyện vĩnh viễn quỳ gối trước thần miếu, cùng với thần miếu cộng sinh cộng tử, nhưng chỉ là
những đứa bé đều còn nhỏ, Kiếm Linh vĩ đại, xin cứu giúp bọn chúng đi!"
Bán Hạ ôm A Thủy, Nhẫn Đông ôm Thạch Đản , hai người đều ở bên cạnh Đa hồn và lão mụ mụ, A Nặc an tĩnh ngồi ở một bên cau mày nhìn hỏa hoạn. Mộc
Oa thì đang ở một bên ngồi cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lão mụ mụ thở dài một tiếng: "Ai, ta sống lâu như vậy, nhưng lại chưa bao
giờ gặp tai ương như vậy, cũng không biết bọn nhỏ lên núi như thế nào
rồi?"
Nhẫn Đông ôm thật chặt Thạch Đản trong lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của hắn cùng đôi mắt không có thần thái kia, không nhịn được hôn lên trán hắn một cái.
Ở trên đời này, trừ Thạch Đản ,
nàng sẽ không bao giờ để ý bất kỳ kẻ nào nữa, Mộc Dương rốt cuộc ở nơi
nào, nàng cũng không có tâm đi quan tâm.
Đa hồn lau nước mắt,
khuyên nhủ: "Lão mụ mụ, người không cần lo lắng, người xem thần miếu sẽ
phù hộ chúng ta, bọn họ nhất định có thể bình an trở về."
Bán Hạ không nói gì, nàng cúi đầu nhìn A Thủy ngủ say trong ngực, không nhịn được lộ ra một nụ cười khổ.
Đứa bé khác đều ở trong ngực mẹ khóc thút thít, con gái nàng lại vẫn bình
tĩnh ngủ say, nên nói nó là thiếu đầu óc, hay là quá trấn định đây.
Nhẹ nhàng vỗ lưng của con, Bán Hạ ngẩng đầu nhìn hỏa hoạn không suy yếu chút nào nơi xa.
Nam nhân của nàng, không biết ở nơi nào, cách hỏa hoạn có xa không?
Ánh mắt từ từ chuyển sang thần miếu, ngẩng đầu có thần minh, nàng lặng lẽ van xin, Vô Mạt của nàng có thể bình an xuống núi.
Mà lúc mọi người đang lo lắng, bầu trời vốn đang đầy sao dần thay đổi, Nguyệt Ẩn tản mát, mây đen dần dần kéo đến.
Bán Hạ là người đầu tiên chú ý tới tình cảnh này , nhất thời trong tim dâng lên hi vọng, nếu như thật sự có mưa tuyết phủ xuống, như vậy có lẽ tất
cả sẽ được cứu.