Buổi tối, đợi đến tất cả mọi người đều đã rời đi rồi, Bán Hạ dỗ A Thủy ngủ, hai vợ chồng lúc này mới có thời gian trò chuyện.
Bán Hạ đầu tiên là tỉ mỉ hỏi Vô Mạt chuyện mấy ngày nay, Vô Mạt tự nhiên
nhất nhất nói ra. Thì ra Vô Mạt liên thủ với Dã Lang cùng đánh nhau với
kẻ phóng hỏa kia, mấy người phóng hỏa đó cũng có chút năng lực, Dã Lang vốn đã bị thương, vì vậy sau khi cắn chết hai người thì chính nó cũng
bị thương gần chết. Vô Mạt vẫn còn chịu được, hắn một mình đối phó bốn
người, bằng tài nghệ điêu luyện cùng với kinh nghiệm quanh năm vật lộn
với mãnh thú nơi hoang dã, hắn nắm chắc phần thắng, ai biết trong đó cái nam nhân mắt chuột kia cực kỳ giảo hoạt, thừa dịp khi Vô Mạt không đề
phòng xoay người chạy trốn, Vô Mạt đuổi theo thì hắn vung bột độc màu
trắng từ trong tay áo ra vào mặt Vô Mạt, khiến mắt Vô Mạt trúng độc
không cách nhìn được. Vô Mạt dựa vào kinh nghiệm và tai, đã giết chết
người kia, chỉ là bản thân hắn cũng không cẩn thận rơi vào trong rãnh
sâu.
"Người nọ thật sự rất giảo hoạt, biết mắt ta không nhìn
thấy, thế nhưng đặc biệt dẫn ta đến gần rãnh sâu." Vô Mạt cuối cùng nói
như vậy.
Bán Hạ lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, không nhịn được đưa tay chạm vào gương mặt cương nghị của hắn, nhìn đôi mắt mờ mịt không
ánh sáng của hắn, dịu dàng nói: "Về sau không cần tiếp tục làm những
chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có được không? Chàng dù sao cũng nên suy
nghĩ cho ta và A Thủy một chút chứ."
Vô Mạt nhắm mắt lại, cảm thụ tiếp xúc hơi lạnh của Bán Hạ, cười nhẹ một tiếng: "Ta đây không phải đã không có chuyện gì rồi sao?"
Nhìn dáng vẻ không thèm để ý chút
nào của hắn, Bán Hạ càng đau lòng, nhớ những vết thương trên người hắn,
mũi đau xót, oán trách nói: "Trên người chàng có rất nhiều vết thương,
mắt nhìn cũng thấy không ổn rồi."
Vô Mạt đưa bàn tay thô ráp, sờ
lên bàn tay Bán Hạ đặt ở trên mặt mình, thả mềm âm thanh dụ dỗ nói:
"Đừng khổ sở, ta tốt vô cùng, vết thương sẽ khôi phục rất nhanh, mắt của ta nàng cũng có thể chữa khỏi."
Bán Hạ vẫn đau lòng, hai tay ôm
lấy đầu của hắn, để hắn chôn đầu trước ngực mình, vuốt ve mái tóc đen
kiệt ngạo bất tuân của hắn, khổ sở nói: "Nhưng ta không biết trị mắt cho chàng như thế nào, thảo dược Vọng Tộc chúng ta chỉ có thể trị đau đầu
và một số bệnh, vết thương bình thường, mắt của chàng là trúng độc, ta
biết nên làm thế nào đây."
Vô Mạt chui trước bộ ngực mềm mại của
nàng, chóp mũi hít mùi hương trên cơ thể nàng, mùi hương quen thuộc
khiến mắt hắn nóng lên, không nhịn được ở trong lòng nàng nhẹ nhàng cọ
xát mấy cái.
Sau hồi lâu chui ở trước ngực nàng, hắn buồn bực
nói: "Mắt bị thương, không quan trọng, ta có thể đi tìm thượng nhân trị
giúp ta, nếu như thượng nhân cũng không có cách nào chữa khỏi, ta liền
xin Tề tiên sinh giúp ta đi tìm đại phu ở ngoài."
Bán Hạ thương
tiếc vuốt ve tấm lưng rộng rãi bền chắc của hắn, cảm thụ cơ bắp và xương sống lưng cứng rắn thẳng tắp ở đó, nghe lời này, nàng vẫn không cách
nào thả lỏng được: "Nếu đại phu bên ngoài cũng không chữa được thì sao?"
Vô Mạt ngẩng đầu lên, đôi mắt đã không nhìn thấy gì nữa lại giống như chứa ý cười: "Nếu như mắt ta vĩnh viễn không thấy được, nàng sẽ ghét bỏ ta
sao?"
Bán Hạ lắc đầu: "Làm sao có thể chứ."
Vô Mạt đưa
tay, dựa theo cảm giác sờ lên gương mặt của nàng, từ từ ôm nàng vào
trong ngực, dịu dàng nói: "Vậy là được rồi, cho dù ta mù điếc, ta vẫn là nam nhân của nàng, là phụ thân của A Thủy. Chỉ cần nàng không ghét bỏ
ta... ta vẫn sẽ ở đây. Nếu như ta về sau không có cách nào săn thú nữa,
vậy chúng ta liền nuôi gà trồng trọt, ta có sức khỏe, vẫn có thể nuôi
sống hai mẹ con nàng."
Bán Hạ chỉ cảm thấy mắt nóng lên, tay của
nàng ôm thật chặt eo Vô Mạt, gương mặt dán chặt lên lồng ngực chắc chắn
của hắn: "Chàng nói đúng, chỉ cần chàng vẫn còn, chỉ cần một nhà chúng
ta vẫn ở bên nhau, vậy là được rồi."
Tay Vô Mạt đi cái eo thon
nhỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: "Bán Hạ, nàng trước kia vẫn luôn nói
muốn có thêm một đứa con trai, nhưng ta không muốn để nàng chịu khổ, vì
vậy vẫn luôn phòng ngừa. Hiện tại ta mới nhận ra, thật ra thì vẫn nên
sinh thêm một đứa, nàng có đồng ý không?"
Bán Hạ nghe lời này, tự nhiên hiểu ý của Vô Mạt, hắn mặc dù vẫn còn sống, nhưng trong lòng
chung quy vẫn sợ hãi, sợ ngộ nhỡ lần này không quay về được, mình và A
Thủy về sau sẽ không có chỗ dựa. Phải biết ở Vọng tộc thôn, vừa săn bắt
vừa cày cấy, trong nhà nếu như thiếu nam nhân và người lao động, cuộc
sống tất nhiên sẽ rất khó khăn.
Nàng nằm yên trong ngực hắn, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Ừ, ta vẫn luôn muốn, muốn sinh thêm một nhi tử giống như chàng."
Bàn tay Vô Mạt nhẹ nhàng ma sát ở vùng eo trơn mềm của nàng, một tay khác
vuốt ve đến phần mông của nàng. Bán Hạ nhất thời đỏ mặt, hai tay nắm
chặt eo của hắn, nhỏ giọng nói: "Thân thể chàng còn chưa tốt mà, cho dù
muốn có con, cũng không cần gấp gáp như vậy."
Vô Mạt ôm nàng vào
trong ngực, cố làm vẻ kinh ngạc nói: "Ta chỉ sờ một cái mà thôi ——" hắn
nhíu đôi mày rậm: "Hay là nói nàng mấy ngày không thấy ta, bây giờ muốn
để cho ta làm nàng?"
Lời này khiến Bán Hạ hơi cáu, đỏ mặt đẩy ngực hắn ra: "Chàng vừa trở về, ta vẫn còn đau lòng cho chàng, chàng lại đùa kiểu này."
Vô Mạt mỉm cười: "Ta thật ra không có gì đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, chỉ là nàng nhìn thấy mới lo lắng thôi."
Bán Hạ dựa đầu lên vai hắn: "Chàng đương nhiên không biết, mấy ngày nay ta
luôn lo lắng từng ngày. Hận không thể bay lên núi đi tìm chàng, nhưng
lại phải chiếu cố A Thủy, ta quả thật muốn chia mình làm hai nửa đấy."
Vô Mạt nghe lời này, dần dần thu lại nụ cười, vuốt lưng Bán Hạ, nghiêm túc nói: "Ta biết, chính ta ở trong núi mờ mịt, lúc ấy đói bụng đến một
chút hơi sức cũng không còn, quả thật sắp chết ở đó rồi. Nhưng ta nghĩ
đến nàng và A Thủy, liền liều chết đứng lên tìm một chút đồ ăn."
Bán Hạ nghe hắn nói như vậy, nghĩ đến hắn đã phải chịu khổ, thật là lòng
đau như cắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cái gì, đột nhiên hỏi: "Mộc Oa làm
sao tìm được chàng?"
Vô Mạt nhớ lại nói: "Ta cũng không biết, lúc ấy ta cái gì cũng không nhìn thấy, đang lần mò xung quanh, chạm tới cái gì có thể cho vào miệng thì ăn, sau đó đã ngủ mê man, lúc tỉnh lại lần
nữa, Mộc Oa đã ở bên cạnh rồi. Nàng ta lúc ấy nói là bị lạc đường rồi
trong lúc vô tình rơi xuống hốc núi đó."
Bán Hạ nghĩ tới lời mà
mọi người nói, không khỏi hỏi "Ngay cả như vậy, sao chàng lại để cho
nàng ta ôm chàng như vậy chứ, để người khác nhìn thấy, đã có rất nhiều
lời nói luyên thuyên rồi." Nàng sờ sờ ngực hắn, oán trách nói: "Chàng
nhìn chàng đi, trên người không biết có mùi thơm gì, ngửi ra rất giống
mùi trên người Mộc Oa!"
Vô Mạt nghe thế, lông mày nhất thời nhíu chặt lại: "Nàng ấy ôm ta? Có ý gì?"
Bán Hạ chát chát mà nói: "Người khác nói cho ta biết, nói là khi mọi người
tìm thấy hai người, nàng ta đang ôm chàng đó, ôm chặt muốn chết!" Bán Hạ nhắc tới chuyện này, biết rõ nam nhân của mình tuyệt đối không có ý gì
với Mộc Oa, nhưng vẫn có chút không vui.
Vô Mạt càng nhíu chặt chân mày: "Còn có chuyện như thế, vậy phải làm như thế nào mới tốt đây."
Bán Hạ thấy hắn trầm mặt, không khỏi nói: "Chàng làm gì mà mặt ủ mày ê như
vậy, cũng chỉ là ôm một cái mà thôi, người ta cũng không nói gì chàng
đâu."
Vô Mạt lắc đầu: "Mộc Oa là nữ nhân của Hậu Viêm, ta về sau
muốn trọng dụng hắn, hôm nay xảy ra việc này, ngộ nhỡ về sau Hậu Viêm
sinh ra khúc mắc, vậy thì quá không tốt rồi."
Bán Hạ nghe hắn nói có lý, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát: "Ta thấy chuyện này chàng cũng
không cần lo lắng, trong lòng Mộc Oa trước kia đã có chàng, chuyện này
Hậu Viêm cũng đã biết. Người ta nếu dám cưới, trong lòng tự nhiên là có
cách rồi."
Nàng ngước mắt, nhìn nam nhân của mình, dịu dàng nói:
"Về sau chàng cần phải cách xa nàng ta một chút, tuy nói chàng không có ý gì khác, chỉ coi nàng ta như muội muội thôi, nhưng nàng ấy lại có sẵn ý kia, người ngoài lại có lòng muốn xem náo nhiệt, nếu hai người có chút
tiếp xúc nào, người khác khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều. Chuyện như vậy,
nếu như truyền tới tai Hậu Viêm, một lần thì thôi, nếu có lần thứ hai,
trong lòng hắn khẳng định cũng sẽ nghi ngờ."
Vô Mạt đưa tay, bằng cảm giác vừa đúng sờ tới eo Bán Hạ, hắn hơi dùng lực nắm lại, quả nhiên đổi lấy tiếng kêu đau của Bán Hạ, hắn lúc này mới nói: "Trong lòng nàng biết rõ ta và nàng ta nhất quyết sẽ không có cái gì, nhưng rốt cuộc vẫn không thoải mái, mới nói ra lời này đúng không?"
Bán Hạ chột dạ
cúi đầu, dứt khoát vô lại nói: "Vậy thì như thế nào chứ, dù sao ta cũng
không cho phép chàng tiếp xúc với Mộc Oa nữa!" Nàng nắm bàn tay to của
hắn, nhỏ giọng nói: "Ta nghĩ tới có một nữ nhân vẫn luôn nhớ chàng, đã
cảm thấy cả người không được thoải mái rồi."
Vô Mạt gật đầu: "Yên tâm, về sau ta sẽ cách xa nàng ta, nếu không lại chọc một thân phiền toái."
Hai vợ chồng nói được một ít lời như vậy, mắt thấy sắc trời không còn sớm,
liền nằm xuống đi ngủ. Trước kia hai người bọn họ đều nằm ở hai bên rìa
kháng, ở giữa là A Thủy giang rộng chân tay ngửa mặt lên trời. Hôm nay
lại khác, vài ngày vừa rồi trải qua sinh ly tử biệt , hai vợ chồng liền
dựa chung một chỗ, mặt hướng về nhau, đôi chân dài của Vô Mạt đem Bán Hạ giam cầm ở dưới đùi, hai vợ chồng coi như ôm nhau ngủ thôi.
Trước khi ngủ, khó tránh khỏi có chút mờ ám, sờ sờ nơi này, hôn hôn nơi khác, làm cho hai người mặt đều có chút hồng. Sau đó Bán Hạ vẫn cố kỵ vết
thương trên người Vô Mạt, cố gắng nhẫn nhịn, không dám để hắn tiếp tục.
=== =======
Ngày thứ hai, Vô Mạt sau khi đứng dậy, tinh thần tốt hơn rất nhiều, ăn xong
điểm tâm, Phí liền tới đây. Bọn họ muốn cùng nhau lên núi, đi đến cấm
địa của bầy sói, muốn nghĩ cách xem xét tình huống thương vong của Lang
Tộc.
Mắt của Vô Mạt mắt vẫn còn chưa tốt, thật may là có Truy Phong,
Truy Phong nhìn thấy chủ nhân bình an, rất kích động, một mực hưng phấn
hí vang. Đợi đến khi Vô Mạt cưỡi lên, nó liền tung vó phi lên núi, khiến cho tộc nhân phía sau một mực kêu to: "Mắt Tộc trưởng đại nhân có
thương tích, Truy Phong chậm một chút!"
Đợi đến khi lên núi, đi
tới gần cấm địa, nơi này đã bị tuyết phủ trắng xóa, không còn nửa điểm
dấu vết của đám cháy, càng không có dấu vết của Dã Lang. Mọi người đều
nhìn thấy, khó tránh khỏi lo lắng, mấy ngày nay bọn họ ở trên núi tìm
kiếm Vô Mạt, nhưng cũng chưa từng thấy qua bất kỳ một con sói nào.
Vô Mạt mắt đã mù rồi, lại vẫn đứng ở nơi đó, giống như đang cực lực nhìn về phía sâu trong cấm địa Lang Tộc.
Hắn nhớ tới con sói đã cùng mình kề vai chiến đấu kia, cũng nhớ tới lang
huynh đệ Tiểu Hắc của mình—— kể từ hôm nhìn thấy nó bị nhốt ở Thiên thảo vịnh, sau đó chỉ nghe nói nó đã rời đi, nhưng rốt cuộc đi đến nơi nào,
hiện tại sống như thế nào, hắn đều không biết gì cả.
Vô Mạt cùng
mấy tộc nhân cũng không biết đứng ở đó bao lâu, đang lúc bọn hắn cho là
có lẽ Lang Tộc căn bản sẽ không xuất hiện, thậm chí có lẽ bọn họ đã bị
diệt tộc rồi, thì phía xa truyền tới mấy tiếng sói tru rõ ràng.
Mọi người nghe thấy, tinh thần đều rung một cái, Vô Mạt vễnh tai lắng nghe chốc lát, cũng phát ra tiếng sói tru đáp lại.
Cũng không biết sau bao lâu, mọi người chỉ cảm thấy tiếng sói tru giống như
càng chạy càng xa, cuối cùng âm thanh kia không còn nữa. Tất cả mọi
người kinh dị nhìn Vô Mạt, hi vọng Tộc trưởng trẻ tuổi này—— cũng là
người duy nhất hiểu được tiếng sói có thể giải đáp cho mình.