Nhanh lên? Nhanh thế nào. . . . . . Bán Hạ nhìn chằm chằm lồng ngực màu mạch
ngây ngẩn một hồi, cuối cùng rốt cuộc tăng nhanh tiến độ, lần nữa cúi
người xuống, dùng môi ngậm điểm nhỏ đỏ sậm trước ngực Vô Mạt, nhẹ nhàng
gặm cắn, mà theo động tác cúi người của nàng, cặp mông đầy đặn ma sát
lên cự vật nào đó, khiến hạ thân Vô Mạt càng căng cứng, hô hấp cũng nặng nề, hai tay kìm lòng không được nắm lấy eo của nàng, không nhịn được
muốn đè nàng xuống, để cho nàng có thể dán chặt hơn vào thứ đang cứng
rắn kia.
Cũng không biết bao lâu sau, nam nhân rốt cuộc thả
lỏng người, ngã nằm sẽ trên kháng, miệng mở to thở hổn hển, trên ngực
tản ra nhiệt lực, từng giọt mồ hôi chảy ra.
Bán Hạ cũng nằm xuống lồng ngực của hắn, khuôn mặt ửng hồng dán vào ngực nóng như lửa, đôi
tay vô lực khoác lên hai bên người hắn.
"Hiện tại, chàng hài lòng chưa?" Bán Hạ lầm bầm nói như vậy.
Vô Mạt dần dần thở đều lại, hắn nghe nữ nhân trong ngực nói như vậy, cười
nhẹ , cũng không nói gì, chỉ giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa lưng
của nàng.
Bán Hạ uốn người, kháng nghị nói: "Lần sau không cho như vậy, không cho phép chàng làm, làm mệt muốn chết rồi."
Vô Mạt cười thoả mãn: "Được."
Bán Hạ thở không ra hơi nói: "Lần sau. . . . . . Ta làm. . . . . ."
Vô Mạt vẫn cười: "Được."
Bán Hạ suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, tức giận đấm lên ngực
hắn: "Cái người này ——" cái người này làm sao? Cắn răng, lại nói không
ra tiếp đó là cái gì.
Hắn có cái gì không tốt đâu, thật sự không
có, muốn mượn lý do nói hắn, lại nói không ra, cuối cùng chỉ đành đấm
hắn mấy cái, nhỏ giọng oán giận: "Cái người này thật xấu xa!"
Vô Mạt cúi đầu cười, vừa cười vừa nói: "Nàng nói là cái gì thì chính là cái đó thôi."
Bán Hạ cũng nhịn cười được, dán lên ngực hắn cười, cười một lát lại không
cười nữa, thở dài một hơi: "Thật may là chàng trở lại, nếu chàng không
về, ta. . . . . ." Ta sẽ thế nào đây?
Vô Mạt cũng biết nàng sợ hãi, liền không cười nữa, giơ tay ôm chặt nàng, để cho nàng càng dán chặt lên người mình.
Hồi lâu sau, Bán Hạ chợt nhớ tới một chuyện, hỏi "Chàng nói, mới vừa rồi chàng có đem đệ đệ A Thủy cho ta hay không?"
Vô Mạt nghiêm túc gật đầu: "Có thể."
Bán Hạ cũng không dám tin: "Chẳng lẽ ta cứ như vậy đã mang thai sao?"
Vô Mạt bất đắc dĩ, nhíu mày: "Ta cho nàng nhiều như vậy, chắc chắn có thể mang thai thôi."
Hắn trấn an vỗ lưng của nàng, mang theo dụ dỗ dịu dàng nói: "Nếu lần này
không có thai, ngày mai tiếp tục, nếu ngày mai vẫn chưa có, ngày kia
tiếp tục, con trai của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có."
=== ========
Một ngày kia, trong thôn truyền tới một tin tức tốt, Hậu Viêm trở lại.
Hậu Viêm dẫn một đội nhân mã, kéo một xe hạt giống và dụng cụ rèn sắt, đi
theo còn có một thợ rèn do Tề tiên sinh mời tới. Người trong thôn đều
chạy đến xem náo nhiệt, A Nặc ôm A Thủy cũng đi đến nhìn.
Hậu
Viêm chưa kịp về nhà, liền vội chạy tới chỗ Vô Mạt báo cáo tình hình
chuyến đi. Hắn nhận lấy bát canh nóng Bán Hạ đưa tới, nói với Vô Mạt:
"Lần này chúng ta đã hỏi thăm rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều do cái tên
họ Hồ kia giở trò quỷ!" Người họ Hồ chính là chồng của Nghênh Xuân, quả
nhiên giống với suy đoán lúc trước của Vô Mạt.
Hậu Viêm uống một
ngụm nước, nói tiếp: "Chính bọn hắn không chiếm được thứ gì ở Vọng Tộc
chúng ta, liền dứt khoát thả ra lời đồn, làm cho cả thiên hạ đều coi
chúng ta là địch, đúng là lòng lang dạ sói."
Bán Hạ ở một bên hỏi: "Vậy tỷ tỷ của ta thì sao, nàng hiện tại như thế nào rồi?"
Hậu Viêm nghe lời này, liếc nhìn Bán Hạ, thở dài nói: "Nàng rất đáng
thương, sau khi họ Hồ kia dẫn nàng rời đi, phát hiện nàng điên thật rồi, mỗi ngày chỉ biết gọi con trai, liền dứt khoát đem nàng nhốt trong một
khu nhà rách nát. Hơn nữa, thức ăn thường không đưa tới đúng hạn, nàng
bữa đói bữa no, liền tự mình bò ra ngoài tìm ăn, người trên đường đều
nói nàng là kẻ ngốc kẻ điên. Chúng ta đi chuyến này, vốn muốn dẫn nàng
trở về, nhưng mặc dù nàng đã điên khùng như vậy, nhưng vẫn bị họ Hồ kia
trông coi, chúng ta cũng không dám tùy tiện làm việc. Tề tiên sinh phái
người theo dõi rồi, bảo là muốn nghĩ biện pháp để dẫn nàng trở lại."
Bán Hạ cúi đầu không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ tới những chuyện ngày
xưa. Đừng nói bọn họ là tỷ muội cùng một mẹ, cho dù là người xa lạ, nghe đối phương rơi vào tình cảnh như thế, trong lòng làm sao lại không có
buồn bã bi thương chứ. Hồi lâu sau, nàng gật đầu nói: "Nếu có thể đưa
nàng về trong tộc thì không còn gì tốt hơn rồi."
Nói chuyện này,
Hậu Viêm lại hướng Vô Mạt hồi báo thu hoạch chuyến đi, Vô Mạt nghe tự
nhiên mừng rỡ, bảo Hậu Viêm đem tất cả hạt giống giao cho Bán Hạ, do Bán Hạ phụ trách cất giữ cũng như gieo trồng vào mùa xuân năm sau, về phần
thợ rèn, trước tiên bố trí trong mấy căn nhà không có người ở trong
thôn, tìm trong thôn mấy người có thể làm việc đi theo người ta học tập.
Hậu Viêm lĩnh mệnh, đang muốn đi, Phí cùng với mấy lão nhân trong thôn đã
tới, vì vậy lại nói lại mọi chuyện với bọn họ, tất cả mọi người đều rất
vui mừng.
Trong lúc nói đến mắt Vô Mạt, Phí cau mày nói: "Ta mới
từ chỗ Thượng nhân tới, ông ấy cũng không có gì. Hôm nay chúng ta phải
nghĩ cách nhờ người ngoài tới chữa trị."
Hậu Viêm trầm tư một lát , nói: "Ta nghĩ mấy ngày nữa sẽ ra ngoài tìm Nghênh Xuân về , đến lúc
đó sẽ lo cả việc này có được không?"
Phí lắc đầu: "Ngươi đã ra
ngoài hai lần đã đi rất lâu rồi, cha mẹ thê tử trong nhà khó tránh khỏi
nhớ mong, lần này ngươi ở lại trong thôn giúp Vô Mạt làm chút chuyện, ta sẽ tìm người khác đi làm."
Hậu Viêm suy nghĩ một chút cũng đúng: "Vâng, vậy cũng tốt. Đợi sau này tìm được người thay thế rồi, ta sẽ nói lại cho hắn biết chút chuyện bên ngoài, tránh cho hắn bất chợt đi ra
ngoài không hiểu chuyện, làm chậm trễ đại sự."
Hậu Viêm giao phó
xong chuyện bên này, liền vội vã đi về nhà. Về đến nhà trước tiên gặp
cha mẹ, cha mẹ tự nhiên vui mừng, nói ngắn nói dài hồi lâu, lúc này mới
đuổi hắn nói: "Nương tử ngươi đang thêu thùa may vá trong nhà đó, ngươi
đi vào nói chuyện với nàng đi."
Hậu Viêm đã sớm mong chờ rồi, lập tức chào cha mẹ vội vàng chạy vào, lại thấy Mộc Oa đang cúi đầu may vá
gì đó, khuôn mặt mỹ lệ thật mê người, lập tức tiến lên ôm lấy nàng rồi
cúi đầu hôn.
Mộc Oa đã lâu không gặp phu quân, quay đầu lại,
nhưng trên mặt lại cực kỳ lạnh nhạt, đẩy Hậu Viêm ra, nhạt giọng nói:
"Không nhìn thấy ta đang rất bận sao, ban ngày ban mặt, ôm ấp cái gì."
Hậu Viêm thấy nương tử như thế, trong bụng không hiểu, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Ta nhớ nàng lắm." Nói xong lại muốn sờ soạng.
Ai có thể nghĩ Mộc Oa một tay bắt lấy tay hắn vất sang một bên, lạnh lùng
đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm, ta đi nấu cơm."
Bộ dáng như vậy làm cho Hậu Viêm không hiểu, nghĩ thầm nương tử đang làm sao vậy, một bầu máu nóng đụng phải bếp lạnh.