Sau khi Tô Tiểu ly treo, màn hình tối vài giây, lúc lại sáng lên, người đã đến trong thành Phượng Tường bên cạnh Luân Hồi Linh Thạch.
Cô vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ tới, hình như ngày hôm qua lúc logout chính mình đem địa điểm phục sinh duy trì tại Phượng Tường rồi.
Thật bối rối quá,vậy vừa rồi cô vì cọng lông còn muốn đi bộ, trực tiếp truyền tống bay về thành chẳng phải là tốt rồi.
Nếu trực tiếp Truyền Tống tới đây, thì cũng không rơi vào trong sông mất mạng
Cô gái áo trắng ai oán nhìn lên trời, làm cái tư thế chậm chạp chạy đi giống như Tiểu Thẩm Dương, che mặt khóc.
Đừng nói, bên trong trò chơi này động tác biểu lộ thực sự rất thật, nhìn cử chỉ trong màn hình xem, ngay cả bản thân Tô Tiểu Ly cô đều cảm thấy, nhân vật của cô quả nhiên là đang đau buồn.
Theo tốc độ này, rốt cuộc thời điểm nào cô mới có thể nổi danh trong cái trò chơi này đây.
Bạn học Tô còn không biết, thật ra ở thời gian năm ly rượu trước, cô đã đã trở thành nhân vật công chúng.
Sau khi cô đột nhiên biến mất bay trở về, vẫn còn để lại trong sông hai người con trai ngơ ngác nhìn nhau.
Phải biết rằng, trong trò chơi tuy rằng bọn họ đều là đại thần, nhưng đại thần cùng đại thần chưa hẳn giữa họ có giao tình, làm không tốt, còn có thể nhìn lẫn nhau không quá thuận mắt.
Đây không phải là, sau khi thiếu nữ nhảy sông chết lềnh bà lềnh bềnh, ở giữa bầu không khí hai người con trai bắt đầu trở nên khẩn trương.
Chẳng lẽ, lần này nam nữ tắm chung đem chuyện xưa lôi ra một người không muốn người khác biết cảm thấy rắc rối?
Đám quần chúng vây xem lập tức cảm xúc hưng phấn TMD.
Hai người con trai giống như hấp dẫn ánh mắt người, một đen một trắng rõ ràng đối lập, trong Độc Hà ở đằng kia hiện ra luồng ánh sáng màu xanh lá, quỷ dị như thế nhưng có chút khác ngoài loại cảm giác thật đẹp.
Bọn anh sẽ nói với nhau cái gì đây?
Nói là chúng ta tới quyết đấu, hay là nói ba người chúng ta cùng một chỗ đi?
Oa…hu, quá kích thích.
Bất kể hình ảnh nào, trái tim nhỏ bọn họ đều nhịn không được loạn nhịp.
Nhưng trên thực tế, đây chẳng qua là khán giả tự mình suy đoán mà thôi.
Cô gái áo trắng cử động một cái, Mặc Phàm liền nhanh chóng gửi tin cho cô: “[Nơi sống lại]?”
Toàn thân trang phục đen Dạ Thất Huyền chỉ là thản nhiên đánh giá người con trai áo trắng trước mắt, lập tức quay người về phía khi đến mà bơi đi.
Đây lại là tình huống gì?
Huyền gia cùng Mặc đại hoàn toàn không nói chuyện, quay đầu lại phía hai bờ sông đường ai nấy bơi đi?
Lại nói Tô Tiểu Ly vừa mới nghĩ làm thêm tư thế giống như Tiểu Thẩm Dương* một nhân vật đang đau buồn, đang định tiện tay lại ấn cái động tác vũ đạo.
(*Tiểu Thẩm Dương nhân vật đóng Chu Bát giới, ở đây là nói hành động của Bát Giới lúc bị bắt nạt, có thể tra GG để rõ hơn :D )
Kết quả vừa quay đầu lại, phát hiện Dạ Thất Huyền toàn thân màu đen đang đứng ở phía sau cô lặng yên không một tiếng động.
Cái trường bào màu đen kia bay vù vù, thiếu chút nữa đã làm cho cô giật mình chết.
Không biết tại sao trong thành Phượng Tường, gió luôn luôn lớn như vậy, ở trong cái bản đồ đặc biệt áo choàng thiên tuyết của cô là dễ dàng bị vén lên, tại Phượng Tường cũng như đến gần với vòi rồng nổi lên, như là ở trên dây thừng phơi quần áo treo cái quần lớn của ba, bị thổi làm bừa bãi lộn xộn, cực kỳ chật vật.
Ý nghĩ đầu tiên Tô Tiểu Ly chính là: Phật Tổ đại đại quá không làm tròn bổn phận.
Coi như là vừa rồi cô không có thành kính tiếp nhận cái cuộc gặp gỡ tươi đẹp kia, cũng không có khả năng lại tới lần nữa nhanh như thế .
Tốt xấu, cũng phải đợi cô đến cái thôn gần đây kia đi một vòng quanh rừng hoa mai phải không, hoặc là tìm một chỗ cảnh sắc nơi người khác vui vẻ, nhớ tới một ít ba trăm câu đầu thơ Đường , rồi sau đó mới lại làm cho cái người con trai này xuất hiện chứ.
Chẳng lẽ, Phật đại đại cho rằng cô tùy thời tùy chỗ đều có thể ở trong trạng thái sẵn sàng sao?
Hừ! Cô thế nhưng là rất rụt rè đấy.
Thế là, bạn học Tô quyết định đi con đường rụt rè, không nói một lời nhìn về phía Dạ Thất Huyền.
Ai ngờ, vừa nhìn qua đây, ánh mắt của cô lại dao động
Người con trai trước mắt mặc dù là toàn thân một màu đen, nhưng trên trang phục màu đen hoa văn mây có ánh sáng tím mờ ảo lóe lên, bên trong vừa khiếm tốn lại lộng lẫy làm cho người ta không cách nào coi thường.
Anh đeo trên lưng chính là một thanh đại đao, ánh hào quang màu tím lại càng di chuyển, đột nhiên thẫm màu đột nhiên đổi màu xanh nhạt.
Vừa nhìn đúng là Thần Khí đó Thần Khí.
Trang bị đủ mạnh mẽ, khí phách cũng có, chính là khuôn mặt kia. . . Vì sao hết lần này tới lần khác chọn cái hình xăm này đây?
A không phải, vậy có lẽ kêu hoa văn khuôn mặt đi, rõ ràng là hiện ra một gương mặt anh tuấn nhưng mà khi nhìn tới cái trán gần một nửa mặt đều là hình vẽ.
Tô Tiểu Ly là bẩm sinh có khiếu thẩm mỹ với ngũ quan khuôn mặt đấy, lúc lần đầu tiên chứng kiến người con trai này thiết lập hình tượng, cô đã cảm thấy trang trí rất biến thái.
Người nào không có việc gì đem vẽ hoa văn lên nửa bên mặt, hơn nữa còn là vẽ một bức tranh ngọn đuốc báo hiệu điều tốt lành.
Olympic qua từ lâu rồi được không, khoa trương nhất chính là, không ngờ thế nhưng thực sự có người chọn hình tượng này.
Phật Tổ đại đại, xin tha thứ con có ánh mắt nghi ngờ với người
Ngay sau đó cô gửi cái biểu cảm tiếc hận: “Thí chủ, mời mở to cặp mắt của anh. . .” Tám chín phần mười là nhận lầm người.
Đánh một dòng chữ này, cô mới phát hiện sư huynh nhà mình từ lâu nói chuyện riêng *soàn soạt* (tiếng động gửi tin nhắn) hỏi cô N lần:
Mặc Phàm nói với bạn “[Điểm phục sinh]?”
Mặc Phàm nói với bạn “[Điểm phục sinh]?”
Mặc Phàm nói với bạn “[Điểm phục sinh]?”
. . .
Có cần như vậy hay không đây, chẳng phải cự tuyệt anh một đóa hoa sao? Nhưng cô cũng cự tuyệt người con trai ngọn đuốc trước mắt mà.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng cô vẫn còn rất tự giác đem câu vừa đánh xóa bỏ, nhanh chóng đáp lời cho sư huynh nhà mình: “Phượng Tường [điểm phục sinh].”
Gió lớn tiếp tục thổi vù vù, mặt mày Dạ Thất Huyền càng hiện ra có vẻ ma quỷ cùng mê hoặc lòng người.
Đổi lại nếu như bình thường, người này này đã sớm rút lui rồi.
Nhưng anh ta rõ ràng còn kiên nhẫn chờ ở đây, việc này càng thêm quỷ dị.
Một vị người chơi vừa bị quái chém chết khôi phục sống lại tại đá Luân Hồi, chứng kiến một màn trước mắt này, vốn là O. O, rồi sau đó mới là 0. 0, lại sau nữa,rồi mới là =. =.
Tin đặc biệt! Huyền gia lại có thể ở trong Phượng Tường cùng một cô gái có áo choàng thiên tuyết đang đưa tình nhìn nhau!
“Áo choàng thiên tuyết? Nghe có vẻ rất quen tai !”
“Trên lầu là heo, vừa rồi cái cô gái kia ở trong Độc Hà chơi nước không mặc áo choàng thiên tuyết sao!”
Mọi người bỗng nhiên nhận ra, không trách được một ai rồi.
Thì ra là tắm chung Độc Hà nam nữ nhân vật chính thay đổi trận địa!
Hơn nữa nhìn bộ dáng kia, dường như đã phân thắng bại, cô gái áo trắng vui vẻ lựa chọn xem buổi chiếu phim tối Huyền gia – Dạ Thất Huyền.
Luân gia ngực lớn không khỏi ngâm thơ: “Ban ngày ban mặt, dưới ánh sáng ban ngày thiêu cháy của mặt trời, một đôi uyên ương dâm đãng buông thả thật là hòa hợp.”
Bạn học Ngực lớn tư duy thật FASION.
“Anh ấy sao vậy không nói lời nào thế?” Một cô gái lầm bầm một câu với màn hình.
Tuy nói địch không động, ta không động.
Nhưng mà, anh ấy cứ nhìn mình như thế quái cũng phải sợ đấy.
Bạn học Tô thanh nhã nuốt một ngụm nước bọt, quyết định đánh ra: “Vị thí chủ này. . .”
“Tại sao đi Độc Hà?” Dạ Thất Huyền đột nhiên nói chuyện ở trong tổ đội.
“Hả?” Tô Đồng học sửng sốt , anh ấy hỏi vấn đề này. . . Cùng cô muốn không giống nhau mà.
Bình thường lần đầu tiên bắt chuyện, không phải đều là có lẽ trước tiên là nói về: Xin chào, mình là XX, bạn thì sao?
Tuy rằng cảm thấy người anh trai này rất quái lạ, nhưng tính khí cô vẫn thật là tốt trả lời: “Ta muốn đi Phượng Tường.”
Dạ Thất Huyền: “Vậy sao không đi Dịch Trạm?”
Lời này hỏi trúng vết thương của cô rồi.
Tiểu Ly Miêu: “Ta sao có tiền!” (phía sau còn kèm theo một chuỗi mặt khóc rung động lòng người. )
Dạ Thất Huyền: “Tiền đâu?”
Tiểu Ly Miêu: “Tiền cầm lấy đi mua đồ rồi.”
Sau khi trả lời xong, Tô Tiểu Ly cảm thấy mình trả lời như vậy chưa đủ đau buồn, thế là lại nức nở một tiếng, đem mình miêu tả thành hình tượng bề ngoài thiếu nữ hào hiệp giúp đỡ cứu trợ.
Sau khi nghe cô kể khổ xong, Thất Dạ Huyền đã im lặng.
Không phải là cái người này rời đi sao? Tô Tiểu Ly nhìn anh ta đã im lặng được vài giây, đang để sát vào màn hình chuẩn bị lại thưởng thức kỹ càng cái thanh Thần Khí đại đao kia.
Chỉ thấy trên màn hình bắn ra một cái khung tròn: [ Dạ Thất Huyền yêu cầu giao dịch cùng bạn. ]
Chẳng lẽ tặng hoa không thành, dự định trực tiếp giao dịch cho cô?
Đạo cụ hoa này, chỉ có điểm trực tiếp sử dụng, lúc đối phương tiếp nhận hoặc là cự tuyệt, thế giới mới có thông báo hệ thống; nếu như trực tiếp giao dịch, ngay lập tức không thông báo.
Nếu như là như thế này ngược lại là có thể Hàaa...!
Tô Tiểu Ly vui vẻ ấn xuống đồng ý, rồi sau đó mới chờ anh ta thả xong vật phẩm muốn giao dịch lúc ấn lại xác nhận , cô đen mặt.
Cái người con trai này vì cọng lông đưa cho cô mười lăm kim?
Không sai không sai, Dạ Thất Huyền yêu cầu cùng cô giao dịch chỉ là mười lăm kim, vậy sau đó, không còn.
Không có hoa. . . Không có hoa. . . Không có hoa. . .
Sau khi giao dịch xong, Dạ Thất huyền lắc lắc tay áo, nhìn tư thế giống như là chuẩn bị lui lại.
Tô Tiểu Ly kinh ngạc, điều khiển thiếu nữ áo trắng lấy tư thế chạy nhanh như chớp tới trước mặt anh.
Dạ Thất Huyền nhìn cô một cái, hỏi: “Còn có việc?”
Thiếu nữ áo trắng gật đầu. . . Cô hoa mắt. . .
Dạ Thất Huyền trầm ngâm một chút: “Chê ít tiền?”
Mười lăm kim? Không ít không ít!
Nhưng mà, vô công bất thụ lộc, cô cùng anh ta đã không quan hệ lại không biết, anh ta vì sao đưa cho cô tiền đây?
Trong đầu Tô Tiểu Ly nhanh chóng suy nghĩ tất cả loại khả năng tính chất, đương nhiên cô cũng không có tiền có thể đưa cho bất kì kẻ nào, cái khả năng duy nhất thì là. . . ORZ, sính lễ gặp mặt?
Trong trò chơi thường xuyên có như vậy đấy, nam người chơi nhìn cái người MM có chút đáng yêu đấy, mắt đi mày lại, đưa vài cái trang bị, sau khi đưa xong trang bị sẽ chờ ôm người. Ôi, quy định sẵn ra rồi.
Chẳng lẽ mười lăm kim sẽ mua cô cùng tự do thanh xuân ở bên trong cái trò chơi này sao?
Thế là cô lại gửi liên tiếp biểu cảm ra sức lắc đầu.
Dạ Thất Huyền nhìn về phía cô, dường như đang nói: Vừa gật đầu vừa lắc đầu, đến tột cùng là ngại nhiều hay là chê ít?
Tô Tiểu Ly nổi giận, tốt xấu cô cũng là hậu duệ của ngọn lửa đỏ người con xuất thân từ gia đình cách mạng.
Chuyện gì dễ dàng như vậy vì chút lợi cực nhỏ mà mất phương hướng, mục tiêu sau này? Cô muốn chẳng qua là cái đóa hoa kia mà thôi!
. . . Bạn học Tô quả nhiên không vì tiền tài mà thay đổi!
Tô Tiểu Ly vỗ bàn một cái, gõ lên bàn phím: “Thí chủ, tiền này anh lấy về!”
Dạ Thất Huyền không nói lời nào, trong lòng lại âm thầm tính toán, cái người con gái này quả nhiên là chê ít tiền rồi.
Tiểu Ly Miêu: “Tiền này ta không thể nhận!”
Dường như để bày tỏ bản thân nghèo hèn không thể di chuyển, thiếu nữ áo trắng còn làm cái biểu cảm người trầm tư tại chỗ .
“Thí chủ anh hãy nghe cho kỹ, lão nạp ta là bán nghệ không bán thân đâu!”
Người con trai áo đen thoáng dao động tại chỗ, nhưng nhanh chóng liền khôi phục bình tĩnh.
“Tiền cho cô rồi, ta sẽ không lấy về đâu. Cái này vốn là thuộc về cô mà.”
Nói xong cũng không đợi cô mở miệng nữa, gần như là cuồng phong nhanh chóng rời đi.
Ồ? Cái chiêu trò này có chút quen thuộc, rất nhiều phim võ hiệp đều diễn như thế, công tử có tiền gặp gỡ người con gái yếu ớt bất hạnh thì ném cho một túi bạc, vậy sau mới phóng khoáng rời đi.
Nhưng anh vì sao không cần đem tiền cho mình đồng thời cũng đem hoa để lại cho mình đây?
. . . Bạn học Tô, bạn không để ý đến một câu cuối cùng của Huyền gia. . .
Anh ấy nói tiền kia vốn chính là thuộc về cô đấy.
Tô Tiểu Ly tiếp tục các loại thương tâm, lại muốn ấn lên cái biểu cảm động tác che mặt luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ kia, nhưng mà tay khẽ run rẩy, đã ấn bên trong thành khiêu vũ xoay mông.
Rồi sau đó, chỉ thấy thiếu nữ áo trắng mặt như hoa đào, nhếch lên tiểu PP, bắt đầu xoay này xoay.
Chậc chậc, tư thế rất khêu gợi.
Tô Tiểu Ly đánh cho hệ thống động tác biểu cảm này 100%! Muốn ở trong sinh hoạt thực tế, việc này cô thiếu nữ ngây thơ cũng không dám xoay.
Nhưng mà, thiếu nữ áo trắng giống như xoay không nổi, bộ dạng bị cái gì ngăn cản?
Tô Tiểu Ly nhanh chóng điều chỉnh góc nhìn một cái, rồi sau đó, cô trực tiếp tê liệt rồi.
Trên màn ảnh máy vi tính, một thiếu nữ áo trắng đối diện với một người con trai áo trắng vô cùng phóng khoáng anh tuấn tao nhã, hèn mọn bỉ ổi lắc lắc PP.
Hơn nữa. . . Sau khi xoay xong, hai tay còn làm ra hình dáng súng ngắn, đối với người con trai áo trắng *BIUBIU* hai cái, bắn ra hai trái tim thật lớn!
Còn có người con trai áo trắng nào , lại đứng bên cạnh một cái đầu thú Kỳ Lân màu đỏ vô cùng khổng lồ như thế?
Đương nhiên là sư huynh nhà cô: Mặc Phàm
Ặc. . . Cô rõ ràng, lại có thể, lại có thể đối với sư huynh mặt lạnh nhà mình, làm động tác đại nghịch bất đạo như thế!
Kinh sợ rồi, tương lai của cô kinh sợ rồi!
Quả nhiên, người con trai áo trắng thản nhiên mở miệng: “Muội đang làm gì ở đây vậy!”
Tô Tiểu Ly nhanh chóng mỉm cười, vô cùng nịnh nọt: “Sư huynh, muội muốn nhìn một chút muội mắc kẹt hay không kẹt.”
“Kết luận sao?”
“Thì ra muội một chút cũng không kẹt!”
Người con trai không chút biểu cảm: “Mất bao nhiêu kinh nghiệm?”
Ài, nếu anh không nói, cô gần như đều quên bản thân vừa mới mất kinh nghiệm.
Nhìn một chút, hoàn hảo, mất không coi là nhiều, 2% mới hơn 1 vạn điểm kinh nghiệm mà thôi. Làm hai lần nhiệm vụ trùng lặp đã có thể trở về.
Cô yếu ớt đánh ra hai chữ 1 vạn này.
Người con trai liếc qua cô một cái: “Buổi tối dẫn muội đi trận tu luyện.”
Trận tu luyện kinh nghiệm nhiều một ít, hơn nữa anh mang cô, khẳng định so với cô cấp quái đều là cao hơn mấy chục, kinh nghiệm đó là tự nhiên cuồn cuộn đến.
Bạn học Tô nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Mặc Phàm ngồi trên Cửu Thiên Ly Hỏa thú của anh: “Còn thất thần làm gì vậy?”
A, mắt Tô Tiểu Ly sáng lên, chẳng lẽ sư huynh nhà mình muốn mời cô cùng cưỡi?
Nếu nói như vậy, cô là không phải có thể thừa cơ gợi ý sư huynh nhà mình, nếu như anh lại cho hoa lần nữa sao, cô là có thể cân nhắc tiếp nhận chút.
Thế là một người con gái vui vẻ tiến đến trước Ly Hỏa thú khổng lồ kia, ngửa đầu nhìn sư huynh.
nhà mình.
“Mau đưa nhẫn đi.”
. . . . Cõi lòng Tô Tiểu Ly lại tan nát lần nữa rồi.
Nhưng cô vẫn như cũ nỗ lực giãy giạu ôm lấy: “Sư huynh. . . Hoa. . .”
Người con trai gần như sững sờ, nhưng lập tức tao nhã cười cười: “Muội muốn?”
Tô Tiểu Ly gật đầu: YES YES YES, cô muốn mà, vô cùng muốn!
“Không cho muội.”
. . . Người con trai nói xong chuyện đó, lại là tuyệt vời mà rời đi!
Chỉ để lại thiếu nữ áo trắng đứng nguyên tại chỗ, mặc kệ cuồng phong ra sức đùa giỡn áo choàng của cô.
---Đại Gia Tộc Bánh Bánh---