Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 4: Chương 4: Hồi môn




Editor: HangVO9

Ăn cơm xong, Diệp Tuệ trở lại Lục Khởi hiên, việc nạp sườn phu nàng không phiền não lâu, dù sao cũng phải chờ Tần Vũ Hàng về gật đầu mới có thể chứng thực. Cho dù phu quân đồng ý thật nạp Chu Minh, nàng cứ coi hắn như cái gia cụ, có thể làm lơ.

Nàng đem hủ thuốc mỡ tan máu bầm ra, soi vào hoa kính bôi một chút, sau khi được Tần Vũ Hàng dùng dược bôi, vết bầm phai mờ đi rất nhiều, chỉ cần buổi trưa thoa mộtlần nữa thì đến tối liền gần như tốt hoàn toàn.

Thấy Mặc Kỳ tiến vào, không muốn hắn nhìn thấy hỏi này nọ, nàng đem áo choàng vây quanh một vòng che vết bầm lại. hiện tại vẫn là tiết đầu xuân, chưa ấm còn lạnh, Mặc Kỳ cho rằng tiểu thư sợ lạnh, xoay người đi ra ngoài mang một chậu than đặt bên chân nàng.

Cơm chiều là tự mình ăn ở tiểu viện, đồ ăn cũng tạm được, hai mặn một chay, cộngmột chén canh đậu hủ cùng một chén cơm.

“Tiểu thư vừa mới tân hôn, đồ ăn ở Tần gia cũng không bạc đãi chúng ta, 2 dĩa rau trộn thịt bò cùng một chén nhỏ thịt xào là Tần lão gia cố ý phân phòng bếp làm. Đại thiếu gia cùng tam thiếu gia bên kia cũng chưa có mệnh tốt như vậy, bọn họ bình thường ở tiểu viện mình ăn rau khô đậu hủ, muốn ăn thịt trừ khi Tần gia có quy định ngày mới có thể.”

“Tần gia cũng coi như là nhà giàu, làm gì đến nỗi keo kiệt như vậy.” Diệp Tuệ ở phương diện ăn uống có thiên hướng ăn chay, rất ít khi ăn thịt, từ nhỏ dưỡng thành thói quen, ba bửa cơm đều có rau xanh hoa quả. Nhưng cổ đại rau dưa hoa quả đều theo mùa, muốn ăn cũng không dễ dàng.

“Tần gia trước kia ở nông thôn, sau Tần lão gia đi theo thương đội tới Tây Vực buôn bán kiếm lời, mới đến trong thành mở cửa hàng. hiện nay tuy nói có tài sản, nhưng trong xương cốt vẫn còn bản sắc của người nghèo, chi phí cho ăn uống rất tiết kiệm.”

“Điều này ta biết, hồi trưa nay không phải ngươi đã nói rồi sao? Nhưng ta thấy kỳ quái là Tần phu nhân sao lại ăn xài phung phí, ngươi nhìn nàng đầy đầu cài trâm vàng óng ánh, người không biết còn tưởng rằng nàng là người chào hàng để bán đồ trang sức.”

Mặc Kỳ nhớ tới dáng điệu Tần phu nhân đúng là thú vị: “Tần phu nhân là nữ nhi của trưởng thôn chính gia, từ nhỏ không chịu khổ qua, không muốn lãng phí, sửa cũng khó.”

Thiên kim của nhà trưởng thôn, ở hiện đại chính là cấp bật bá chủ một phương, quyền lợi rất lớn, nhưng ở cổ đại nàng không biết

Lúc lên giường đi ngủ, Diệp Tuệ phân phó: “Bà bà quy định mỗi ngày đều phải sớm tối thưa hầu, ta không nghĩ lại ngốc giống hôm nay đi sớm chờ. Tổng cộng khoảng cách đến Chẩm Xuân đường có mấy chục bộ, ngươi sáng mai đi thám thính tình huống, biết bà rời giường thì đến kêu ta.”

“Tiểu thư yên tâm, nô tài nhất định không gọi người dậy sớm như hôm nay, như vậykhông tốt.” Mặc Kỳ cảm thấy đây là việc nhỏ, hắn đem người hầu Tần gia trên dưới đều chuẩn bị ổn thỏa, này mai chỉ cần giao cho bọn họ, sẽ tự có người tới báo cho.hắn tắt đèn, nhẹ nhàng chân tay lui ra ngoài.

Diệp Tuệ được cam đoan, an tâm đi ngủ. Cổ đại không có TV, không có internet, duy nhất có một điều tốt là có thể ngủ ngon.

Nàng từ khi đi nhà trẻ đã bị tước đoạt mất quyền lợi ngủ nướng, đến ngày nghỉ cũngkhông được nghỉ học, đi học thêm, hoặc các môn năng khiếu, mệt bán sống bán chết. Về sau đi làm càng đi sớm về trễ, cày muốn chết, trở về nhà còn phải chuẩn bị kế hoạch, trong đầu tất cả đều là công việc và công việc. Cho đến một ngày, không kham nỗi gánh nặng công việc, nằm một chỗ trong bệnh viện, không bao lâu liền lên đường.

Có thể sống lại một lần, là trời cao thương tình, nàng nhất định phải quý trọng.

Đảo mắt hết ba ngày tới ngày lại mặt nhà mẹ đẻ, Tần lão gia sáng sớm đã sai người chuyển đến mấy bao đồ lớn để nàng mang về, đại ca đại tẩu cũng cho người mang tới mấy thứ.

Diệp Tuệ đều mở ra xem thử, không phải là đồ quá đáng giá, mấy cây tơ lụa bình thường, đồ khô linh tinh. Lấy gia cảnh Tần gia đưa lễ vật như vậy cũng hơi keo kiệt, cũng may tơ lụa cũng tính là hàng cao cấp, không đến mức quá mất mặt.

Diệp Tuệ cùng Mặc Kỳ đi qua cổng lớn, vừa muốn lên xe, từ xa thấy lão công hữu danh vô thực cưỡi một con ngựa cao lớn trông rất uy phong lẫm liệt chạy lại. hắn dáng người rất cao lớn soái khí, tư thế cưỡi ngựa có vẻ đẹp lạ thường, Diệp Tuệ trong nháy mắt hơi hoảng thần.

Tần Vũ Hàng bận việc liên tục mấy ngày, cuối cùng đem hàng hóa từ kim thủy trấn vận chuyển đến đế đô, nếu không phải nhớ tới lời hứa đêm tân hôn, thì sớm đã quên mất mình là nam nhân đã kết hôn, có một nữ hài nhỏ hơn mình đến bảy tám tuổi làm thê tử của hắn.

“Chàng đã về?” Diệp Tuệ cười chào hỏi, với hắn còn quá mới lạ, không biết nên xưng hô thế nào, đơn giản không xưng hô.

Tần Vũ Hàng trông thấy một thân ảnh váy áo màu đỏ nhạt duyên dáng, trong lòng nổi lên vài phần thương tiếc, xoay người xuống ngựa, đem nàng ôm vào trong xe. Xoay người đem từ trên lưng ngựa mấy cái bao cũng lần lần lượt ném vào xe, lại phân phó mấy gã sai vặt đem ngựa dắt vào trong phủ, rồi lên xe.

Mặc Kỳ thân phận là thuộc hạ, cô gia không có đây thì có thể cũng tiểu thư đi chungmột xe ngựa, lúc này thì không thể chen vào, lấy mấy đồng tiền trinh thuê một chiếc xe lừa, theo đuôi xe chủ nhân, một trước một sau theo hướng nhà Diệp gia mà đi.

Diệp Tuệ nhìn mấy cái bao tải trong góc thùng xe, tò mò duỗi tay sờ sờ: “Bên trong đựng cái gì vậy?”

“Là thổ đặc sản từ Kim Thủy trấn mang về, chuẩn bị tặng cho mấy người Diệp gia nàng làm lễ vật.” Tần Vũ Hàng ngồi bên cạnh nàng, nghe từng đợt mùi thơm thoang thoảng, có vài phần mê hoặc. Gặp qua nàng vài lần, lần đầu tiên là trước khi thành hôn, nàng xấu hổ vô cùng, nói một câu đều đỏ mặt. Lần thứ hai là ở hỉ phòng, nàngmột thân váy áo hoa lệ tân nương, cử chỉ bình tĩnh. Lần này nàng một thân thanh nhãrõ ràng, giống như đóa thủy tiên đẹp động lòng người.

“Cha cùng đại ca sớm nay đã kêu người tặng mấy bao đồ vật đến Lục Khởi hiên, chàng lại mang theo nhiều như vậy, ta chuyển không hết.” Diệp Tuệ thanh lệ cười, trên mặt má lúm đồng tiền liên tục chớp động theo lời nói, Tần Vũ Hàng nhìn đến hơi giật mình, phát giác tân hôn thê tử thật là dễ thương.

hắn duỗi tay nâng cằm nàng lên xăm soi, vết bầm buổi tối hôm đó đã không còn nhìn thấy, làn da tinh tế chạm vào đầu ngón tay hắn làm nổi lên một hồi tê dại. Ánh mắthắn có chút mê ly: “Tốt hơn chút nào không?”

Diệp Tuệ cảm nhận được độ ấm của đầu ngón tay mang lại, sắc mặt nổi lên đỏ ửng: “Thuốc tan máu bầm của chàng thực tốt, bôi qua vài lần liền không việc gì nữa.”

Đôi mắt Tần Vũ Hàng thần sắc sáng tối không định: “Ta hỏi việc này, buổi tối hôm đó có phải là Mai biểu muội tiến vào hỉ phòng không, ra tay tàn độc với nàng?”

Tiền Chính Mai là nhi nữ của em gái Tần phu nhân, Diệp Tuệ mấy ngày nay đã có hiểu biết đại khái với thân thích nhà Tần gia.

Biểu huynh muội, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, từ xưa đã có bao nhiêu biểu huynh muội kết thành phu thê. Đơn giản nói “Hồng Lâu Mộng” mối duyên Bảo Đại, mối duyên Kim Ngọc đều là quan hệ biểu huynh muội. Nàng là thân thích của ta, ta nhìn nàng tâm nảy sinh muốn che chở, chỉ mong đừng để cho ta thất vọng.

“Nàng chắc nhận ra biểu muội, tuy rằng không thân, nhưng không lâu sau hôm chúng ta đính hôn, nàng qua Tần phủ có gặp qua nàng ta.”

Ta là gặp qua nàng ta, nhưng là mấy ngày trước khi nàng ta ra tay độc ác bóp cổ chết tân nương tử vô tội, tâm cũng quá ác độc! Thế này thì trong đầu sao không lưu lại ấn tượng, Tiền Chính Mai quá hung tàn.

Tần Vũ Hàng thấy nàng không nói, cho rằng đang giận, ánh mắt sáng lên: “Ta đã nóisẽ cho nàng công đạo, nàng yên tâm.”

Là cho thân thể nguyên chủ này một chút công đạo, làm nàng ở dưới chín suối cũng vui lòng nhắm mắt.

Tần Vũ Hàng trước khi đi Kim Thủy trấn đã giao phó cho thủ hạ Tiểu Lộ Tử đi điều trarõ, kết quả tra ra là Tiền gia biểu muội lại là hung thủ, sự việc thật khó tin, nhưng có người chính mắt thấy đêm đó nàng thần sắc hoảng loạn lao ra từ trong hỉ phòng.

hắn không nghĩ tới Tiền biểu muội xinh đẹp như vậy mà trong lòng ngoan độc, nghĩ đến nàng trước đây cũng có tùy hứng nhưng luôn có chút đáng yêu. Tần Tiền hai nhà còn từng nghị thân, nhưng sau cùng hắn lại cưới Diệp gia tiểu thư.

Đế đô từ trước tới nay trong thành là đông phú tây quý, Diệp gia không quý khí, nhưng tổ tiên có người từng làm quan, ở thành tây để lại một số đất đai. Xe ngựa từ thành Đông đi qua phải đi bảy tám khúc quanh, đi chừng nửa canh giờ.

trên đường đi, Diệp Tuệ thỉnh thoảng nhấc lên màng cửa sổ nhìn xem bên ngoài. Đế đô Dĩnh Đường quốc mười phần phồn hoa, đường chính dài hàng trăm bộ, hai bên cửa hàng tọa lạc san sát nối tiếp nhau, trên đường tất cả bá tánh đều mặc Hán phục. Qua khe hở, thấy một nhóm thương đội ngoại quốc dắt lạc đà từ ngoài thành tiến vào, phong trần mệt mỏi, trên cái lưng còng chở đầy hàng hóa.

Tâm tình Diệp Tuệ hưng phấn, tâm cảnh không giống khi ở Tần quý phủ, lúc này mới đặt mình ở trong hoàn cảnh của xã hội cổ đại mà cảm nhận.

Tần Vũ Hàng buồn cười nhìn nàng: “Mới có ra cửa mà cũng vui vẻ thành như vậy, nếu thích đi dạo phố, chờ ta có giờ rãnh sẽ mang nàng đi lanh quanh một chút.”

Diệp Tuệ cảm thấy có chút mới lạ, cười nói: “Cảm giác thật tốt.”

Tới trước cửa Diệp gia, theo lý thì phải có người ra cửa đón tiếp, ít nhất cũng có hạ nhân sớm đứng ở cửa chờ, nhưng chỉ có mỗi a Đức là thông phòng trước kia của Diệp Tuệ đi ra.

“Tiểu thư, nhi tử của Trương nhị lão cha nổi lên tâm tư muốn chiếm đoạt tài sản của Diệp gia, từ tối hôm qua tới giờ liền tới quý phủ quấy rối, tiểu thư vào phải để ý.” A Đức hành lễ với hai người, vừa hướng thùng xe khiên đồ vật, vừa nhỏ giọng nói thầm bên cạnh chủ nhân.

Tình huống trước mắt của Diệp gia thật khiến người ta đau đầu, Diệp lão gia đã chết vài năm, bỏ lại cho lão thê hia đứa con, nữ nhi là Diệp Tuệ, nhi tử là Diệp Tường năm đó mới bảy tuổi. Trương nhị lão cha là sườn phu của Diệp phu nhân, mười năm trước tòng binh lên phía bắc chiến đấu với khuyển nhung, đến nay chưa về. Nhi tử Trương Quý được Diệp lão gia nuôi nấng nên người, năm trước vô gia phả của Trương gia, xem như cùng Diệp gia không liên quan, nhưng hắn lại là một tay ham ăn biếng làm. Thấy Diệp gia cô nhi quả phụ, tay lại giữ nhiều tiền tài, liền nổi lên tâm tư muốn chiếm đoạt.

không bao lâu sau Mặc Kỳ đi xe lừa cũng đuổi tới, xuống xe, cùng a Đức khiên hàng hóa, đi theo chủ tử phía sau, đi vào cửa lớn của Diệp phủ. Qua phòng khách, liền nghe từ chính phòng âm thanh la hét ầm ĩ truyền tới.

“Trương Quý người này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy đủ, ham ăn biếng làm thành nghiện, da mặt trở nên ngày càng dày, lúc này chính là mặt dày tới yêu cầu phu nhân giao ra cửa hàng Cây Trẩu trên phố An Minh của chúng ta, còn cấu kết với hai tên lưu manh kéo nhau tới để tạo thêm thanh thế.”

A Đức lo lắng chủ tử quá mức nhu nhược phải chịu khi dễ, lăng quăng phía sau khôngchịu rời đi.

“Ta biết rồi, a Đức, ngươi lui ra đi!” Diệp Tuệ nói với a Đức xong, liền túm váy rảo bước tiến vào cửa.

Tần Vũ Hàng thấy biểu hiện của nàng tự nhiên, thì lộ ra vẻ mặt thưởng thức: “Ta cùng Trần bộ đầu của nha môn có quan hệ không tồi, nếu Trương Quý không thành thật, có thể tùy tiện tìm cái lý do giam vài ngày.” Nhà nào cũng có cái khó riêng, quý phủ nhà mình thì có Tam lão cha cùng tam đệ Chu Minh cũng không phải cạn tàu ráo máng,hắn thông cảm với tình cảnh Diệp gia.

“Có người ở Nha môn thì dễ rồi, nếu thật cần dùng đến Trần bộ đầu, ta nhất địnhkhông đắn đo.” Diệp Tuệ mừng rỡ, lão công trên danh nghĩa chống lưng cho nàng.

Diệp phu nhân ngồi ở giữa, đi theo Trương Quý là hai nam nhân vẻ mặt xấu xí ngồi bên cạnh.

“Nương người đừng bất công, ta cũng là nhi tử của người, tài sản trong nhà ta cũng có phần, lại nói ta cũng không muốn nhiều lắm, đem cửa hàng Cây Trẩu trên phố An Minh cho ta là được.”

Diệp phu nhân vẻ mặt đã sớm tức giận, chỉ vào nhi tử mắng: “Nuôi không nỗi đồ hỗn trướng này, ngày xưa ngươi không phải ăn Diệp gia, uống Diệp gia, trưởng thành càng thêm không có lương tâm, hôm nay liền tơ tưởng đến cửa hàng của Diệp gia. Lão nương nói cho ngươi biết không có cửa đâu, cửa hàng Cây Trẩu là cho Tường nhi giữ, nhân lúc còn sớm ngươi thu hồi quỷ tâm tư đi.”

Trương Quý bị mắng đến đôi mắt bốc hỏa, nén tức giận nói: “Nhi tử không phải là vì muốn hiếu thuận mẫu thân sao? Chờ làm ra tiền, tương lai nuôi dưỡng lão cho tới chếtkhông tốt sao?”

Diệp phu nhân càng sôi máu, tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Lão nương còn chưa có chết, còn cần đến ngươi dưỡng lão đến chết sao, nếu thực sự có một ngày như vậy, ta có Tường Nhi cùng Tuệ nhi ở trước mặt hiếu thuận. Ngươi là đồ hỗn trướng từ nhỏ đãlười nhác thành tánh, đến lúc đó có thể tự lấp đầy bụng mình, lão nương liền cảm ơn trời đất.”

Diệp Tuệ nhìn Trương Quý đánh giá vài lần, được kế thừa dung mạo Diệp phu nhân, tiểu tử này lớn lên giống như khuôn đúc, nhưng cử chỉ lại lấm la lấm lét, nhìn thế nào cũng thấy không tự nhiên. Mắt thường nhìn vào dung mạo dù có đẹp cũng vô dụng, quan trọng là khí chất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.