Một Nửa Lưu Manh

Chương 15: Chương 15: Mãi Nghệ Tửu Lâu




CHƯƠNG 15: MÃI NGHỆ TỬU LÂU

Vừa tiến vào gian “tụ hiền lâu” (nơi tụ tập nhân tài), tiểu nhị liền nhấc mông chạy tới “Khách quan dùng cơm hay là ở trọ? ”

“Mãi nghệ! ” người nào đó trực tiếp nói.

Tiểu nhị nhìn bộ dáng hung thần ác bá của người nào đó, cũng không dám ngăn lại.

Bốn người trực tiếp bước tới lầu hai vẫn luôn là nơi được coi là sảy ra nhiều việc.

Ngước mắt nhìn, toàn là người giang hồ, có những kẻ giống như tới từ nơi hoang vu chưa từng du nhập xã hội, cũng có những công tử giang hồ ưu nhiên tự đắc. Tịch Thiên Âm biết trào lưu giết người thịnh hành nhất năm nay là công tử thư sinh vô hình, một chiếc quạt cũng có thể làm vũ khí, tùy tay cũng có thể hất ra một bao bột độc. Từ khi bốn người bọn họ tiến vào, đã bị những người có mặt ở đấy quét mắt đánh giá khá lâu, xác định có mang theo tính công kích nào hay không.

Tịch Thiên Âm thanh giọng một chút, chắp tay nói “Các vị đại gia, cái gọi là khắp tứ hải đều là huynh đệ. Tiểu đệ trong nhà gặp nạn, nhà ở bị hủy hết, song thân qua đời, để lại ba đệ đệ và ta. Trên đường bốn huynh đệ chúng ta mãi nghệ kiếm sống, hôm nay lưu lạc tới đây, hát khúc nhạc cho mọi người. hi vọng người có tiền thì góp chút tiền, huynh đệ chúng ta vô cùng cảm kích! ”

“Hát thì không cần rồi, ngươi để ba đệ đệ kia của ngươi hầu hạ ta một đêm, ta sẽ cho các ngươi mấy lượng bạc” một hán tử thoạt nhìn rất cao lớn nói, vô cùng tục tĩu.

“Ngươi không cần mặt mũi! ức hiếp người khác! ” một tiểu cô nương áo đỏ ở bên cửa sổ đứng dậy giận dữ nói. Tiểu cô nương kia khoảng tầm mười hai mười ba, vẻ ngoài thanh khiết, mị tinh mục tú, giữa hàng mày có một nốt ruồi son rất mê người, hai tay còn nắm một cây roi da màu hồng.

Hán từ kia vừa nhìn, lập tức ha ha cười lớn “Ta còn tưởng là ai cơ? Thì ra là quả ớt nhỏ cay không ai cần a! Làm sao, vị hôn phu chạy rồi, thấy nam nhân thì liền không vui ư! ”

“Con tinh tinh đáng ghét, nhận một roi của ta! ” tiểu cô nương tức tới mức roi da lập tức quất về phía hán tử kia.

Hán tử kia không hoang không sợ, nhắm trúng đầu roi da quất xuống bắt lấy, lật tay một cái, khiến tiểu cô nương không kịp tránh mà ngã xuống đất.

“Ngươi~”tiểu cô nương vừa đứng dậy, lập tức có mấy chiếc phi tiêu bay tới.

Hán tử kia dường như chỉ đợi cô ra tay, tay áo phất lên, một cơn gió đánh bật lại mấy chiếc phi tiêu.

Tiểu cô nương không ngờ tới tình cảnh này, ngây ngốc tại chỗ.

Tịch Thiên Âm trong lòng khẽ động, lập tức lấy chiếc đũa trên cái bàn bên cạnh đánh tới hất bay mấy phi tiêu kia.

Tiểu cô nương nhìn thấy có người cứu rồi, nhân lúc người kia ngơ ngác vội vàng điểm huyệt đạo của hắn, khiến hắn không thể động đậy.

“Hô~” nhìn thấy tiểu cô nương không có bị thương, trong lòng Tịch Thiên Âm cũng liền yên tâm.

“Đại ca ca, cảm ơn huynh! “tiểu cô nương thu lại mấy chiếc phi tiêu, vội vàng chạy tới cảm ơn.

“Tiểu cô nương, muội trông thật đáng yêu. Muội lại đáng yêu như vậy, vì thế đừng có đánh nhau với người khác, sẽ không còn đáng yêu nữa. Có điều, muội vừa mới ra mặt giúp huynh, huynh nên cảm ơn muội. Như này đi, bài hát đầu tiên của huynh tặng cho muội, không thu tiền. ”

“Được! ” tiểu cô nương kia thu roi lại, giúp hắn xếp ghế tới.

Ba đồng nhi lập tức kéo ghế ngồi xuống.

Vẫn là tổ hợp như trước, Tịch Thiên Âm ôm tì bà, chớp chớp mắt với tiểu cô nương kia”Bài hát này tên là “Sang cô nương”, tặng cho muội nha. ”

“Vâng! ” tiểu cô nương hưng phấn gật đầu, trẻ nhỏ tâm tình thỏa mãn.

Những âm luật vui vẻ hoạt bát vang lên từ ngón tay, Tịch Thiên Âm cười với tiểu cô nương: “Bài hát này chỉ tặng cho muội nha! ” nhìn bộ dáng mỉm cười của cô ấy, nhớ tới tiểu bánh trôi trắng trắng mập mập.

Say rồi mới khi tỉnh tuyệt thế nào

Yêu rồi mới biết cái đẹp của ái tính

Một bát rượu a một bát trà a

Mạnh dạn nói cười ha ha ha

Núi này còn có núi cao hơn

Càng yêu càng đậm thật là nguy

Một con lừa ư ngựa cao hơn

Nghìn dặm kiếm tìm tình lang

Nếu trong núi gặp tiên thì cho xin thuốc

Chữa tôi tương tư, lòng không đau

Khư khư con lừa tìm lang trung

Khiến tôi từng bước từng bước nhớ tình lang

Hồng nhan bay bay bóng chập trùng

Trong nước trên trời làm gì đều có ánh trăng

Cứ coi là sang cô nương

Mang tới nước mắt châu

Mặt trời lặn về tây, hãy mau đuổi theo

Hồ nhỏ gió đông làm sao biết tôi nhớ ai

Tịch dương đỏ 遍心không xám

Trong thiên hạ người xứng với tình yêu của ta nhất là chàng

“Có hay không? Tặng cho muội đó, sau này đây chính là quyền lợi của muội rồi, chỉ có muội mới được hát bài này, ca ca sau này cũng không hát nữa! “Tịch Thiên Âm nói với tiểu cô nương đang nghe rất say sưa.

“Đại ca ca nói thật ư? ” tiểu cô nương ánh mắt sáng bừng, đột nhiên xẹp xuống cái miệng nhỏ” nhưng mà muội chưa có nhớ mà! ”

“Đại ca ca còn phải ở lại đây mấy ngày, muội muốn học thì cứ tới tìm huynh! ”

“Thật vậy chứ, muội cũng ở đây! ” tiểu cô nương hứng phấn gật đầu.

“Được rồi, vậy muội cứ đợi ở đây, ca ca còn phải mãi xướng, ca ca còn phải mãi xướng, bằng không không kiếm được bạc thì sẽ không thể ở trọ! “Tịch Thiên Âm vỗ vỗ vai của cô nhóc.

“Đại ca ca, muội cho huynh bạc, huynh chỉ hát cho một mình muội được không? Không cho bọn họ nghe! ” tiểu cô nương cười giống như một con mèo nhỏ, vô cùng đáng yêu.

“Sau này đại ca ca phải rời khỏi đây, không thể chỉ hát cho muội mãi được, ca ca còn phải kiếm lộ phí ……”Tịch Thiên Âm nói.

“Vâng, vậy huynh hát đi! ” tiểu cô nương gật đầu, sau đó chạy về chỗ ngồi.

Tịch Thiên Âm nhìn những người mới đầu còn không vui mà nhìn bọn họ thì khi bọn họ hát thì đổi thành gương mặt say sưa, còn có những người thậm chí còn lấy đũa gõ vào bát theo tiết tấu, trong miệng cũng hừ hừ ngâm nga.

“Tiểu ca, hát cho tôi một khúc đi! ” người nói là một tiểu cô nương ngồi ở bàn vị trí không xa, ba người trên bàn đều trông rất được, mà người nói là một vị thiếu niên anh tuấn, chưa đầy đôi mươi, thân người bạch sắc y phục ngắn bó gọn, bộ dáng cười híp mắt. vừa nhìn giống như một người rất thuần khiết, không chút giả vờ, thích cười thích vui.

Tịch Thiên Âm nhất vui cao hứng, cũng không khách khí “Bài hát này cần 50 lượng! ”

Người đang ngồi đều phát ra tiếng kinh thán, không ngờ con sư tử hắn vừa mở miệng, khẩu khí đã đòi 50 lượng.

“Được! ” thiếu niên kia rất hào sảng gật đầu.

Những người đang ngồi lại là một tiếng kinh thán, không ngờ thiếu niên còn thật dám làm.

“Nụ cười đắc ý! “Tịch Thiên Âm nói với Quản Giác, người kia gật đầu, khó miệng cong lên, vui vẻ lập tức dùng tiêu thổi ra những nốt nhạc nhẹ vui.

Đời người vốn là một vở kịch

Ân ân oán oán cần gì quá để ý

Danh và lợi a là thứ gì

Sinh ra không mang tới chết không mang theo

Thế sự khó lường bi hỉ nhân gian

Kiếp này vô duyên kiếp sau gặp lại

Yêu và hận là trò chơi gì

Chuyền tới đầu cầu tự đi qua

Vẫy tay chào tay áo không về

Lấy rượu làm vui là tới lúc

Nghìn vàng kia tuy tốt

Vui vẻ khó tìm tiêu sái đi qua con đường lớn

Tôi cười đắc ý

Lại đắc ý mà cười

Cười nhìn người hồng nhân bất lão

(lấy rượu làm ca)

Ta cười đắc ý

Lại đắc ý mà cười

Cầu có được một đời vui vẻ

“Bộp bộp bộp~” thiếu niê nkia nhảy lên hết sức vỗ tay, hoan hô nói “Thật là rất hợp với ta a! ”

“Không quy củ, ngồi xuống ” người ngồi cùng bàn, dũng đũa đánh vào tay hắn, ra dấu hắn an phận.

Thiếu niên kia lập tức ngồi xuống, xem ra rất là nghe lời người kia.

“Tiểu huynh đệ, 50 lượng! “Tịch Thiên Âm vội vàng tiến tới lấy bạc.

Thiếu niên kia lập tức móc ra một đĩnh bạc từ trong lòng(một đĩnh bạc khoảng 50 lượng)

“Hát thêm bài nữa k? ” thiếu niên hỏi, rất là hiếu kì.

“Tôi mỗi ngày chỉ hát 3 bài, chỉ là bài cuối cùng, mọi người cao hứng, thế nào cũng được, cho vui thôi mà! “Tịch Thiên Âm gật đầu, nhét bạc vào trong lòng”Tôi biết các vị ngồi đây đều là hảo hán giang hồ, gọi là những người lưu lạc thiên nhai, gặp nhau hà tất đã từng quen, khúc này đặc biệt gửi tặng”

“Chủ……đại ca, bài gì? “Cổ Ngọc hỏi.

“Thương hải nhất thanh tiếu! “Tịch Thiên Âm đi tới niết mặt của cậu, kinh điển xuyên việt a, làm sao có thể không hát?

“Vậy cần bọn đệ khàn giọng giả thành thục ư? “Cổ Ngọc tiếp tục hỏi.

Người này, thật không đủ cảnh giới!

“Mọi người muốn hát gì thì hát nấy, đừng nói nhiều nữa” Quản Giác gõ gõ đầu cậu.

“Thôi được, đệ bắt chước giọng của tên tượng đá vừa nãy là được rồi” Cổ Ngọc chỉ đại hán bị điểm huyệt kia ủy khuất nói, dáng vẻ ngây thơ chọc cười rất nhiều người.

“Được rồi, bắt đầu đi! “Huyền Bích nói.

Biển xanh cười dạt dào đôi bờ sóng

Chập trùng theo sóng nhớ sáng nay

Biển xanh cười nhấp nhô thủy triều lên

Ai thắng ai thua trời mới biết

Giang sơn cười khói mưa xa

Sóng lượn sóng vỗ hồng trần thế sự biết bao nhiêu

Gió xanh cười nhưng sao cô quạnh

Lòng còn hăng hái nhưng trời tối mất rồi

la la la la la

la la la la la

la lala la la la la la la la la la la la

la la la la la

la la la la啦

la lala la la lala la la la la lala la

biển xanh cười dạt dào đôi bờ sóng

chập trùng theo sóng nhớ sáng nay

Trời xanh cười đề đã sống một đời

Ai thắng ai thua trời mới biết

Giang sơn cười mưa bụi bay

Sóng lượn sóng vỗ hồng trần thế sự biết bao nhiêu

Người dân cười không còn cô độc

Hăng hái vẫn còn đang si si cười cười

Tịch Thiên Âm gẩy tì bà, Quản Giác thổi tiêu, tiêu của hắn là chủ đạo, 飘渺无尘, giống như con chim bay khắp trời vô tận, mà đàn tranh của Huyền Bích lại giống như những làn sóng chập trùng, tiếng trống của Cổ Ngọc, khiến tiếng sóng lại càng dũng mãnh hơn. Tỳ bà tiêu hợp tấu, lại cộng thêm tiếng hát hào sảng của ba người, đã như tiến vào cảnh giới, giống như bọn họ thật sự đang ngồi trên chiếc thuyền lay động “tiếu ngạo giang hồ” kia, dùng tiếng hát để cảm thán giang hồ.

Một khúc hát xong, một khoảng tĩnh lặng.

Hồi lâu, tiếng vỗ tay lan tỏa, tiếng bình luận vỡ òa——woa la la đã có trăm lượng bạc vào túi.

Có cần phải vào nhã gian không nhỉ? Không thể để bọn họ nghe không nha, đi tới một trong số gian phòng, vừa định gõ cửa, bên trong đã xộc ra hai người.

“Thiên Âm, chúng ta thật có duyên nha, ở đây mà cũng gặp được đệ! “Ngọc Nghiễn ôm chầm lấy, ôm chặt người nào đó tới không thể thở nổi.

Bánh trôi dùng sức cố gắng đẩy hắn ra”Thiên Âm, ngươi thơm cái miệng nhỏ của người ta rồi, còn không chịu trách nhiệm đã chạy mất! Ngươi đền, ngươi đền……”

“Cút ra, Thiên Âm là của huynh! “Ngọc Nghiễn xách cổ thằng nhóc, ném nó ra đằng sau, sau đó dùng chiều cao thấp hơn người nào đó một inch cố gắng dụi vào trong lòng của người nào đó “Thiên Âm, đệ đều đã ngủ cùng chăn gối với người ta rồi, đệ cư nhiên còn chạy mất ……nam nhân không chịu trách nhiệm……chúng ta trở về thành thân đi! ”

“Thiên Âm phải gả cho đệ! ”

“Gả cho huynh! ”

“Gả cho đệ! ”

……

“Tiểu nhị, lấy ba gian phòng, thuận đường ném hai kẻ vô vị này vào trong! “Tịch Thiên Âm nói với tiểu nhị.

Tiểu nhị gật đầu, vội vàng gọi người giúp xách hai người bị điểm huyệt này đi.

“Hai cái kẻ này……” nhu nhu huyệt thái dương, đột nhiên có xung động muốn đánh người.

“Bọn họ là ai? ” tiểu cô nương nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, nhìn một lớn một nhỏ tạo hình cứng ngắc bị xách đi, không khỏi vui vẻ cười lớn.

Tịch Thiên Âm thở dài, nói “Nhóm hai người phiền nhiễu, loại siêu cấp phiền nhiễu! ”

“Đại ca ca, muội mời huynh tới nhà chơi có được không? ” tiểu cô nương kéo tay áo Tịch Thiên Âm, nước mắt rưng rưng.

“Ngươi có biết cô ấy là ai không? ” thiếu niên vừa nãy đột nhiên đi tới, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh hỏi.

“Ai vậy? ” hắn không biết, nhân vật có mặt có mũi trên giang hồ hắn không biết một ai, ngoại trừ ……

“Nàng là minh châu trên tay của minh chủ võ lâm, Nhiệm Hồng Kiều mà mọi người đặt xưng hiệu là Xích tiên tiểu lạt tiêu” thiếu niên kia khoa trang mà thở dài “Loại gia đình rất là biến thái đó không đi cũng chả sao, hay là tới nhà chúng ta đi! ”

“Nhà ngươi cũng chả tốt hơn bao nhiêu, Đương gia nổi tiếng với chế độc, bước vào rồi là không có ra được! ” Nhiệm Hồng Kiều chế giễu nói.

“Tốt hơn nhà ngươi, có 3 ca ca yêu em gái cuồng, nếu mà hắn mà đi rồi, tuyệt đối sẽ bị ca ca ngươi chỉnh tới khồng còn ra người ngợm! ”

“Đường Lạc Phi, ngươi con heo này, ta ghét ngươi! ” Hồng Nhiệm Kiều tức giận quất roi đi.

Sau đó hai người đánh nhau rất là tưng bừng.

“Trời ơi~~~để tôi chết đi mà! “Tịch Thiên Âm hét lớn.

“Bái kiến tướng quân! ”

Gì? Đây không phải là Chung Quân li hay sao? Hắn sao lại cũng tới đây rồi!

“Ngươi không đi? ”

“Hồi tướng quân, Hoàng thượng hạ lệnh tiếp tục ở bên giới liên hợp diễn quân, cho tới khi chủ soái đồng ý về triều! ” Chung Quân Li lấy thủ dụ của Hoàng đế còn có một dòng chữ mật trong ống.

Tịch Thiên Âm nhìn cái thủ dụ có viết “Ngươi không cút về đây cho trẫm, trẫm sẽ để một vạn đại quân lại chơi với ngươi! ” bên cạnh còn đóng cả ngọc tỷ, áp xuống xúc động muốn đánh người.

Mở ra hàng chữ mật, chỉ nhìn thấy bên trên viết “Thiên Âm, về đây mà, ta rất nhớ ngươi”

Tên Tông Chính Ngọc Minh này!

“Tiểu nhân tham kiến tướng quân! ” một người ăn mặc nô tài đi tới.

“Ngươi lại là ai? ” người nào đó vô lực hỏi, hôm nay thật là ngày tốt để tụ họp.

“Hồi tướng quân, tiểu nhân là nô tài của vương phủ Bình Thanh, phụng chỉ ý của vương gia mời tướng quân hồi vương phủ, vương gia đang đợi ngài rồi, Hoàng thượng muốn triệu kiến ngài! ” nô tài kia nói.

“Tiểu ca, trừ phi huynh chính là Bình loạn tướng quân kia chứ? ” Đường Lạc Phi dừng đánh nhau, quỷ dị mà nhìn Tịch Thiên Âm.

Lời này của hắn vừa nói ra, lập tức khiến người trong tửu lâu bạo động, rất nhiều fan hâm mộ tấp lập muốn kí tên, bây giờ ai mà không biết hoa hoa thái tuế dương danh thiên hạ với khúc Tóc như tuyết?

“Ca ca, huynh thật là quá tuyệt, nhiều người tìm huynh như vậy! ” một câu này của Hồng Nhiệm Kiều, khiến người nào đó “phựt” đứt đoạn sự căng thẳng trong lòng.

“Thiên Âm a, đệ làm gì mà điểm huyệt của người ta mà, người ta khó khăn lắm mới giải ra được ……người ta chính là đã chịu đựng nỗi thống khổ say xe ……Thiên Âm, đệ làm gì nhìn ta bằng ánh mắt này ……đệ……đệ đừng tới đây ……a! ” giải huyệt đạo rồi lại chạy về phía bên người nào đó, Tông Chính Ngọc Minh nhìn biểu tình bất thiện của người nào đó từng bước từng bước mà thối lui, biểu tinh sợ hãi.

Tịch Thiên Âm một tay chộp lấy cổ của hắn, cố sức bóp, còn không quên nghiến răng nghiến lợi nói “Đều là ngươi ……nếu không có quen ngươi, không có kết bái với ngươi, ta bây giờ vẫn còn đang tiếp tục tiêu dao làm hoa hoa thái tuế của ta, cả ngày ăn uống vui vẻ ……không có thống khổ phiền não ……ngươi chết đi cho ta, ngươi cái tên thảm họa này!!! ”

“Khụ khụ~Đừng……” người nào đó giãy dụa.

Lúc này, lầu hai gọi như là loạn, đều nhìn người nào đó bạo hành!

Huyền Bích vội vàng tới kéo hắn “Chủ tử, đừng mà, lục công tử sắp tắc thở rồi! ”

“Đừng quản ta, ta giết hắn! ” người nào đó đã tức tới cực điểm rồi.

“Tướng quân, người giết lục công tử cũng vô dụng, vẫn phải đối mặt với những việc này, không bằng lưu lại hắn một mạng, thỏa sức hành hạ, để tiêu đi nỗi hận trong lòng ngài! ” Quản Giác khuyên nói.

Người nào đó nghĩ một chút, cũng không tồi, liền buông người trên tay ra.

“Khụ khụ khụ……Thiên Âm, đệ thật là không có lương tâm ……khụ khụ……tốt xấu thì cũng đã kết bái rồi” Ngọc Nghiễn đỏ bừng cả cổ, thở dốc.

Không nói kết bái còn được, vừa nói Tịch Thiên Âm lại cho hắn một ánh nhìn sắc như dao. Tên này, thế nhưng còn nói dối tuổi!

“Chung phó tướng, ngươi về quân doanh trước đi, hạ lệnh chỉnh đốn tại nơi”Tịch Thiên Âm nói với Chung Quân Li đang đợi lệnh ở bên cạnh.

“Vậy tướng quân vẫn muốn……”Chung Quân Li nhìn hắn, có chút do dự.

“Ta bây giờ tới bái kiện Ương triều thánh thượng, đợi võ lâm đại hội kết thúc sẽ trở về ngay! “Tịch Thiên Âm nói.

“Thiên Âm, ta cũng đi, mang ta đi, mang ta đi! ” Ngọc Nghiễn nhiễu ở một bên.

Tịch Thiên Âm trừng xéo hắn, người kia lập tức ngoan ngoãn nghe lời.

“Đi lên mang Bánh trôi tới đây giao cho Chung phó tướng, theo ta vào cung! “nhìn vết hằn trên cổ hắn, Tịch Thiên Âm trong lòng mềm lại, cũng theo ý của hắn.

Người kia vui vẻ mà vội vàng chạy đi, ôm Bánh trôi xuống giao cho Chung Quân Li.

“Bánh trôi, ngoan ngoãn đợi chúng ta ở quân doanh với Chung phó tướng, chúng ta mấy ngày nữa sẽ về! “Tịch Thiên Âm nói với Bánh trôi.

Bánh trôi bị hắn điểm á huyệt không thể nói chuyện được, chỉ là những giọt nước mặt lớn như hạt đậu chảy xuống không ngừng.

“Bánh trôi, đừng khóc có được không, trở về ta sẽ đưa đệ đi ăn! ” tiếp tục chọc ghẹo.

Vẫn đang khóc, hơn nữa tình hình càng ngày càng trầm trọng.

“Bỏ đi, Chung phó tương, ngươi về trước đi, ta mang theo hắn! “Tịch Thiên Âm giải huyệt đạo của Bánh trôi, người kia lập tức ngưng khóc, dang hai tay với hắn “Ôm~”

Tịch Thiên Âm đang muốn đưa tay tiếp, Ngọc Nghiễn đã một bước cướp mất “Vẫn là ta ôm đi, ta sẽ “thương” thật là thương đệ, tiểu Bánh trôi! ”

“Woa~lục ca bắt nạt ta! Thiên Âm, ta không cần huynh ấy ôm! “tiểu bánh trôi lập tức tuôn ra những dòng lệ vừa mới thu lại.

“Vậy thì xuống tự đi đi! ” người nào đó mặt vô biểu tình mà hạ lệnh, hai người này thật là phiền chết rồi.

Tiểu Bánh trôi nhìn sắc mặt của Tịch Thiên Âm, lại nhìn nhìn ánh mắt không có ý tốt của Ngọc Nghiễn, cẩn thẩn nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Tịch Thiên Âm, nắm lấy tay hắn, sau đó làm mặt quỷ với Ngọc Nghiễn, người kia phản kích, mặt quỷ đó càng khó nhìn hơn.

“Phụt~” tới cả Tịch Thiên Âm cũng không nhịn được mà bật cười với mặt quỷ của Ngọc Nghiễn.

“Thiên Âm, đệ cười thật là dễ nhìn! ” người nào đó nịnh nọt nói.

“Đúng thế! ” tiểu bánh trôi cũn phụ họa.

“Không cười thì rất xấu hay sao, đúng không? ” chỉ có đạt được chỗ tốt thì mới khen người khác.

“Không phải mà, Thiên Âm lúc nào cũng đẹp! ” một lớn một nhỏ rất là đồng chí hướng trả lời.

“Bỏ đi! “Tịch Thiên Âm thở dài, gặp phải đôi huynh đệ này thì chịu vậy.

“Chung phó tướng, trở về đi! “Tịch Thiên Âm lại nói, người kia lập tức gật đầu rời đi.

“Đường tiểu ca, tiểu Hồng Kiều, gặp lại ở võ lâm đại hội! “Tịch Thiên Âm nói với hai người bạn mới quen.

“Ca ca, muội giữ chỗ cho huynh, hàng thứ nhất nha! ” tiểu Hồng Kiều hưng phấn gật đầu.

“Cảm ơn muội, tiểu Hồng Kiều” Tịch Thiên Âm cười cảm ơn.

“Gặp lại ở Võ lâm đại hội, tiểu ca……không, Tịch tướng quân! “Đương Lạc Phi đột nhiên sửa lại.

“Đủ rồi, ta đây chính là một kẻ giả mạo, trở về sẽ từ chức. Tứ hải đều là huynh đệ, đệ vẫn là gọi ta là Tịch đại ca đi, ta cũng gọi đệ tiểu Phi”Tịch Thiên Âm nói.

Đường Lạc Phi lập tức gật đầu “Vậy được, Tịch đại ca, gặp lại ở võ lâm đại hội”

“Về vương phủ trước nha? “Tịch Thiên Âm hỏi tên nô tài đã đợi ở bên rất lâu kia.

“Tướng quân mời! ” nô tài kia nói.

Tịch Thiên Âm sáu người cùng theo hắn rời đi, khi xuống lầu, Tịch Thiên Âm như có suy nghĩ mà nhìn một căn nhã gian phía sau một cái, ánh mắt đã nhìn chằm chằm hắn rất lâu rồi kia, mình từ khi nào đã bắt đầu phát hiện thấy? Có lẽ là khi bắt đầu hát đi, càng lúc càng mãnh liệt. Không đoán ra được là ai, cũng không muốn đoán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.