Một Nửa Yêu Thương

Chương 5: Chương 5: Chương 4




Typer: ngocanh0112

Lục Tử Kỳ ngon ngọt dỗ dành Lục Lăng ăn cơm, lại nịnh cho nó ngủ, Tống Tiểu Hoa vẫn chưa về. Vốn bị cơn đói hành hạ, nhưng giờ không cảm thấy đói nữa, nhìn ánh mắt “ai oán” của chú chó, do dự một lúc, cuối cùng chàng đóng cửa đi tìm vợ.

Lại nói về Tống Tiểu Hoa, chạy được một đoạn đường nước mắt mới ngừng rơi. Nhìn xuống bàn tay nhuộm một màu máu đỏ, và cả miếng vải lụa quấn quanh ngón tay cũng một màu đỏ tươi, nàng quệt mũi, lau mặt tiếp tục cắm đầu chạy.

Tên Lục Tử Kỳ đó, động một chút là không phân biệt phải trái, động một chút là giáo huấn người khác. Nhớ lại năm ấy, đến bố mẹ còn chưa từng nặng lời với nàng như vậy.

Bố, mẹ…

Tự nhiên vô duyên vô cớ ngủ một giấc trở về hơn ngàn năm trước, có thể cũng có người vượt thời gian nhập hồn vào xác của nàng chăng? Thế cũng tốt, ít ra “nàng” vẫn còn sống, bố mẹ sẽ không phải đau lòng…

Nhưng, bố, mẹ, con nhớ bố mẹ lắm…

Chạy được nửa đường, bầu trời chốc chốc lại nổi lên vài tiếng sấm.

Tống Tiểu Hoa chạy một mạch đến y quán trong thành đế Đường đại phu băng lại vết thương giúp, tiện thể bốc ít thuốc bồi bổ cơ thể, dưỡng nhan sắc mà hồi sáng Hồ đại phu đã kê đơn, tiếp đó liền đến tiệm bán y phục may sẵn.

Ông chủ tiệm trông thấy Huyện lệnh phu nhân thường ngày vẫn tươi cười, nay không biết vì cớ gì mà mắt đỏ lên như mắt thỏ, khí thế như hổ dữ, trông hơi đáng sợ, vậy nên không dám nói gì nhiều, chỉ đi theo bên cạnh.

Tiệm này có đầy đủ các loại quần áo từ bình dân đến cao cấp, Tống Tiểu Hoa kìm lòng, mua một bộ quần áo đắt nhất.

- Xin hỏi Lục phu nhân, số đo của người mặc bộ y phục này ạ?

- Ông chưa từng gặp huyện lệnh của mình ư?

Ông chủ tiệm nghe Tống Tiểu Hoa nói vậy chỉ muốn tát mình một cái, Huyện lệnh phu nhân mua y phục nam đương nhiên là mua cho Huyện lệnh đại nhân rồi, câu hỏi vừa nãy của mình quả là thừa.

- À, đúng rồi, tìm thêm cho ta một bộ. – Tống Tiểu Hoa chợt nghĩ ra, gọi ông chủ tiệm đang tìm chọn cỡ phù hợp lại: - Y phục nam nhé!

- Hả?

- Ta hứng chí muốn thử.

- … Vâng vâng vâng!

Ông chủ tiệm đáp liên hồi, chui vào trong kho chứa, vài phút sau lại chui ra, trên tay cầm hai bộ y phục mà chất lượng và kiểu dáng đều thuộc hàng thượng đẳng.

Tống Tiểu Hoa chọn bộ cỡ nhỏ, vào “phòng thử đồ”, nhanh chóng thay y phục.

Nàng vén mành bước ra, ông chủ tiệm không khỏi ngỡ ngàng.

Thân hình nàng vốn chưa phát triển hết, lại thêm vóc dáng gầy gò, gương mặt không son phấn có phần nhợt nhạt, lông mày thanh tú mà thoáng chút khí phách. Ngoài đôi gò bồng đảo phải nhìn kỹ lắm mới thấy ra, thì mặc y phục nam vào không hề phát hiện, trông rõ ràng là một nam nhi hào hoa phong độ.

Tống Tiểu Hoa đứng trước chiếc gương đồng, nghiêng đầu nhìn một lượt cái bóng bên trong gương, lòng vừa vui vừa buồn.

Vui vì trước kia xem phim, đọc tiểu thuyết thấy miêu tả gái giả trai xông pha chốn giang hồ gì đó, nàng không mấy bận tâm, cho rằng sao không thể nhận ra nữ nhi cải trang thành nam nhi? Cái khác thì không nói, riêng vóc dáng đã khó che giấu rồi, trừ phi là mùa đông ỏ Đông Bắc mặc nhiều quần áo như gấu…

Bây giờ đến lượt mình mới phát hiện ra nghệ thuật quả nhiên bắt nguồn từ đời sống, gái giả trai tuyệt đối có tính thực tế và tính khả thi.

Buồn vì vóc dáng trước sau như một phẳng lì như cái bàn giặt, như cái sân bay này của nàng không biết đến bao giờ mới biến được thành “phập phồng gợn sóng” đây…

Trong khi Tống Tiểu Hoa đứng trước gương ngắm trước nhìn sau tâm trạng buồn vui lẫn lộn thì bức rèm ở “phòng thử đồ” bên cạnh được vén lên, một người đang cúi đầu sửa lại trang phục bước ra.

Một chàng trai, một chàng trai khôi ngô, một chàng trai khôi ngô tuấn tú mặc y phục màu xanh lam tươi sáng.

Tống Tiểu Hoa nhìn trong gương thấy mình và chàng trai đó, trong lòng dấy lên sự bi phẫn.

Là một nữ nhi, nhan sắc chỉ bình bình, cho dù cải trang thành nam nhi thì diện mạo cũng rất tầm thường.

Không biết có phải do cảm nhận được ánh mắt bi phẫn của Tống Tiểu Hoa phản chiếu từ chiếc gương hay không, chàng trai bèn đưa mắt nhìn, mỉm cười, gật đầu.

Tống Tiểu Hoa ngay lập tức suýt ngất lịm.

Người này chắc thấy Tống Tiểu Hoa vẫn chưa ngất hẳn, bước tới một cách dứt khoát, chắp tay nói:

- Tại hạ là Nguyên Hạo, xin thỉnh giáo quý tính đại danh của huynh đài? – Giọng nói quả thật dễ nghe, chỉ có điều trầm hơn nhưng ít dịu dàng hơn so với giọng nói của Lục Tử Kỳ.

- À… Tôi… - Sau một hồi hoảng hốt, Tống Tiểu Hoa bắt chước đáp lễ, ồm giọng nói: - Tại hạ là Tống Dao.

- “Dao” trong “dao viễn bi phương” ư?

- Đúng vậy. “Hạo” trong từ “Bạch đế Thiếu Hạo” sao? – Có lý, chẳng phải là mình từ một nơi xa xôi khác đến hay sao…

- Đúng vậy. - “Bạch đế Thiếu Hạo, Tây phương thiên đế”(*) ư? Hay, vừa đúng ý mình…

(*) Bạch đế Thiếu Hạo là một trong ngũ đế, con trai của Thái Bạch Kim Tinh, truyền thuyết nói ông là thần tiên ở Tây phương.

Hai người nhìn nhau cười, Tống Tiếu Hoa cũng thoát khỏi vẻ lóng ngóng ban đầu, phẩy ống tay áo rộng, nhập vai rất tự nhiên.

May thay, trước kia nàng hay xem phim cổ trang nên biết được những hành động cử chỉ của người xưa, tuy có chút khác biệt nhưng cũng không đến nỗi lạc điệu, bắt chước không khó. Càng may hơn là nàng vốn phóng khoáng không hề có dáng dấp cần có của một cô gái yểu điệu thục nữ thời xưa, nên tự thấy ra dáng nam nhi cả về điệu bộ lẫn tính cách.

Lén nhìn mình trong gương. Ừm, quả nhiên… rất có khí chất nam nhi, rất nam tính.

Lệ rơi…

Tống Tiểu Hoa đang buồn thì nghe thấy bên ngoài lại vang lên tiếng sấm, tiếp đó, tiếng “lộp bộp lộp bộp” như có hàng trăm nghìn hạt đậu bằng thép từ trên trời rơi xuống, rất náo nhiệt.

Ông trời ém nước mắt vào trong bao lâu rồi, giờ coi như được trút sạch.

Huyện Bắc Nhai này ở phía Bắc, mùa thu hơi hanh khô, mặt đất lâu không gặp mưa bốc lên mùi bùn đất, xộc vào mũi ngưa ngứa.

Tống Tiểu Hoa hắt xì một cái, dụi mắt, thở dài.

Xúi quẩy thật, không đem theo ô. Đợi tạnh mưa thì đoạn đường đất đi về không biết nhầy nhụa đến mức nào.

Nguyên Hạo lắc đầu nhìn trời âm u:

- Trận mưa này trong chốc lát chưa thể tạnh được, chi bằng… - Chắp tay hướng về phía Tống Tiểu Hoa: - Hẹn gặp không bằng tự nhiên gặp. Đã gặp nhau ở chốn này thì ít nhiều cũng có duyên. Không biết tại hạ có được vinh hạnh mời huynh đài dời bước sang trà quán bên cạnh ngồi ngắm mưa thưởng thức trà không?

Tống Tiểu Hoa vội vàng đáp lễ:

- Được được, cung kính không bằng tuân lệnh, chỉ có điều… - Nàng đứng thẳng cười “hê hê”: - Có thể không cần phải hành lễ một cách nho nhã như vậy không, mệt lắm!

Lông mày hình lưỡi mác của Nguyên Hạo nhướn lên, cười sảng khoái:

- Thật đúng ý ta! Thực ra ta rất sợ những lời nói phép tắc kễ nghĩa, chau chuốt từng chữ!

- Vậy như này đi, từ nay ta gọi huynh là Nguyên Hạo, huynh gọi ta là Tống Dao.

- Cứ vậy nhé!

Tống Tiểu Hoa thấy chàng ta giơ bàn tay phải lên, liền nhảy lên đập một cái:

- Cứ vậy nhé!

Sau khi ai nấy tự trả tiền, mượn ông chủ tiệm y phục một chiếc ô, Tống Tiểu Hoa và Nguyên Hạo cùng che ô đi về phía quán trà đối diện.

Chỉ có vài bước chân, nhưng giày và tất của hai người đều bị ướt gần hết, đuôi áo và đuôi tóc cũng sũng nước mưa.

Tiểu nhị từ trong quán chạy ra tiếp đón, cất ô cho hai người, lại lấy ra hai cái khăn vuông sạch lau nước mưa, phục vụ quả là nhiệt tình.

Tống Tiểu Hoa thay y phục nam, đương nhiên không ai phát hiện ra thân phận của nàng, mà cho dù có thấy quen mặt cũng không dám nghĩ tới điều đó…

Theo chân tiểu nhị vào phòng trà trên lầu, sau khi ngồi xuống, việc gọi trà và đồ ăn đều do Nguyên Hạo đảm nhận. Không phải Tống Tiểu Hoa nhường mà vì quả thực nàng không biết gì về trà đạo. Bảo nàng nhận xét về cà phê, còn miễn cưỡng nói được vài câu…

Nguyên Hạo quả nhiên là người am hiểu, chỉ hai ba câu đã dặn dò xong tiểu nhị, bèn đến bên Tống Tiểu Hoa đang nhoài người lên thềm cửa sổ ngắm mưa trút xuống như nối liền trời với đất, trong gian phòng nhỏ chỉ còn nghe tiếng mưa lộp bộp trên mái.

Tống Tiểu Hoa nghiêng đầu quan sát người thanh niên tuấn kiệt đứng cạnh mình.

Lông mày tựa ngọn núi xa, mắt đen lay láy, sống mũi cao, đôi mắt hơi xếch lên, có phần cao ngạo.

Hóa ra, đàn ông mắt một mí lại đẹp đến thế…

- Sao thế? Mặt ta bị lem à?

Nguyên Hạo thu tầm mắt, nhìn Tống Tiểu Hoa cười mà như không, môi hơi cong lên, có chút trêu đùa.

- Đâu có, đâu có…

- Cẩn thận tay của huynh, khung cửa sổ có nước.

- Hả? - Tống Tiểu Hoa hơi mất tự nhiên nhìn theo ánh mắt của Nguyên Hạo dừng ở ngón tay bị băng bó như miếng bánh chưng của mình: - À…

Nàng rụt tay về, dùng áo che đi, bất giác lại nghĩ đến những chuyện không hay trước đó.

- Có gì khác đâu?

- Chắc huynh là người phong nhã đọc nhiều sách thánh hiền, một ngày có thể nhịn ăn nhịn uống nhưng không thể nhịn làm thơ vẽ tranh đúng không?

Tống Tiểu Hoa cười nhạt:

- Huynh nói hay thật đấy… - Để tránh nói đến vấn đề mình không phủ nhận nhưng cũng không dám thừa nhận, Tống Tiểu Hoa nhanh chóng đổi chủ đề: - Còn huynh? Huynh làm gì?

Nguyên Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, hít một hơi dài:

- Ta ư… Vừa không công danh, cũng không chức tước, càng không có gia nghiệp, chu du khắp thiên hạ, mở rộng tầm mắt, nâng cao kiến thức. Tóm lại là một người nhàn rỗi!

Tống Tiểu Hoa quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng gần như hoàn hảo của chàng ta, lẩm bẩm:

- Xem ra là một người nhàn rỗi nhiều tiền…

Trong lúc nói chuyện, trà và đồ ăn đã được bê lên, Tống Tiểu Hoa không chịu nổi ngồi im bên bàn ăn uống nhỏ nhẹ, liền một tay cầm miếng bánh, một tay cầm tách trà, đi đến bên cửa sổ.

Nguyên Hạo thấy vậy liền cười, cũng bắt chước theo.

Hai người uống trà, ngắm mưa, chuyện trò vui vẻ, tâm đầu ý hợp.

Mà không biết rằng có người cầm ô đứng dưới mưa đang chăm chú quan sát họ.

Lúc Lục Tử Kỳ ra khỏi nhà, thấy sấm sét, trời chuyển âm u, liền mang theo hai cái ô, vội vã lên chợ huyện, nhưng không tìm thấy Tống Tiểu Hoa.

Nhớ lại lời nàng nói muốn mua y phục cho mình, bèn đi thẳng đến tiệm y phục may sẵn. Chẳng ngờ, chưa kịp đến nơi, vô tình ngẩng đầu liền trông thấy hai cái bóng đứng cạnh nhau bên cửa sổ lầu hai của trà quán.

Một người cao lớn tầm thước, khôi ngô tuấn tú, diện mạo thần thái chẳng phải thường, gương mặt rất lạ, chắc không phải người vùng này.

Còn một người gầy nhỏ mảnh khảnh, chỉ có đôi mắt là tinh anh linh hoạt, chính là Tống Tiểu Hoa, cải trang thành nam nhi.

Nàng cùng với nam tử lạ mặt mỗi người tựa một bên cửa sổ, chốc chốc nhìn ra bên ngoài, chốc chốc lại nhìn nhau, dưới trờ mưa như trút nước, không thể trông rõ biểu cảm của không mặt bị khói từ tách trà trong tay bay lên che khuất, càng không nghe rõ hai người đang nói chuyện gì với nhau. Cho dù như vậy, Lục Tử Kỳ vẫn biết rõ lúc này Tống Tiểu Hoa đang rất vui vẻ.

Đây lại là con người khác của Tống Tiểu Hoa ư?

Mưa không có dấu hiệu gì muốn tạnh, sắp đến giờ quay về nha môn làm việc rồi.

Lục Tử Kỳ cầm chắc tay ô, xoay người rời đi.

Trận mưa sau Lập Thu thật sảng khoái dễ chịu, mưa mãi đến chập tối mới dứt.

Tống Tiểu Hoa và Nguyên Hạo nói chuyện trên trời dưới biển, quên cả thời gian, đến lúc nhận ra mới nhớ mình chạy ra ngoài, Lục Tử Kỳ phải đến nha môn, vậy, ở nhà chỉ còn mỗi Lục Lăng?

Cũng may cũng may, nhà còn có một chú chó. Nhưng không biết người dựa vào chó hay chó trông cậy vào người nữa…

Lúc vội vàng cáo biệt, Nguyên Hạo muốn tiễn một đoạn nhưng bị Tống Tiểu Hoa kiên quyết từ chối.

Tuy không có khái niệm “giữ đạo làm vợ” nhưng đột nhiên có một chàng trai, lại còn là trai đẹp hớp hồn người đưa mình về nhà, chỉ sợ hàng xóm láng giềng thậm chí người dân trong huyện bị sốc.

Hơn nữa, tạm thời nàng cũng không muốn Nguyên Hạo biết mình là một cô gái, là… phụ nữ. Không phải có ý “vượt rào”, nhưng quả thật thân phận “Tống Dao” giúp nàng dễ giao tiếp với chàng ta hơn.

Qua cả buổi chuyện trò, Tống Tiểu Hoa nhận ra Nguyên Hạo là người có kiến thức sâu rộng, ngôn từ dí dỏm, có lẽ một phần là do chàng ra nhiều năm chu du thiên hạ.

Nàng hoàn toàn lạ lẫm với thế giới này, lại không có bất kỳ phương tiện nào để cập nhật tin tức bên ngoài, xung quanh tuy đều là những người lương thiện chân thành nhưng đa phần là bách tính bình thường đời đời kiếp kiếp ở đây. Thế nên chỉ có thể nói với nàng những chuyện nhân tình thế thái, phong tục tập quán trong vòng bán kính trăm dặm trở lại mà thôi.

Do đó, với một người đang rất cần tìm hiểu thời đại này như Tống Tiểu Hoa thì Nguyên Hạo được ví như cơn mưa mùa hạ, ngọn đèn sáng soi đường.

Sau khi hẹn trưa mai gặp tại quán trà này, Tống Tiểu Hoa xách hai tay nải đựng quần áo chạy một mạch về nhà.

Chỉ khác một điều, khi đi mắt ngấn lệ sầu, tức giận ngụt đầu, lúc về miệng nở môi cười, mặt tươi như hoa.

Vừa bước qua cổng, chỉ thấy Lục Lăng đang cúi đầu ngồi xổm ở bậc cửa, dùng một cành cây chăm chú vẽ gì đó lên mặt đất, Tống Vô Khuyết thì nằm lên đùi Lục Lăng, ngẩng cao đầu chăm chú nhìn…

Cảnh tượng đó thực ra rất bình yên, rất dễ thương, nhưng Tống Tiểu Hoa lại thấy sống mũi cay cay.

Bước qua vũng nước trên phiến đá xanh, chỉ vài bước là vào trong sân, bắt gặp ánh mắt nghi ngại xen lẫn đề phòng của Lục Lăng, Tống Tiểu Hoa ngây ra một lúc mới hiểu bộ dạng của mình bây giờ trong mắt Lục Lăng giống một kẻ xông vào nhà dân với ý đồ xấu xa.

- Lăng Nhi không nhận ra mẹ ư?

Lục Lăng chớp mắt chưa nhận ra, Tống Vô Khuyết đang nằm trên đùi khịt khịt cái mũi nhỏ rồi hướng về phía nàng kêu lên một tiếng khe khẽ.

Lúc quan trọng, vẫn là chó biết thông qua hiện tượng nhận biết bản chất…

- Mẹ? – Lục Lăng ngần ngừ do dự gọi một tiếng, trông thấy nụ cười quen thuộc, đột nhiên đứng dậy, dang hai cánh tay nhào vào lòng Tống Tiểu Hoa. Tội nghiệp Tống Vô Khuyết bị ngã chổng vó rên ư ử…

- Mẹ… mẹ… - Lục Lăng áp gương mặt nhỏ bé vào cổ Tống Tiểu Hoa, gọi liên tục.

- Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, là mẹ đây! – Trong lòng Tống Tiểu Hoa thấy ấm áp, kiên nhẫn đáp từng hồi.

- Lăng Nhi cứ tưởng mẹ đi rồi, không về nữa, không cần Lăng Nhi nữa.

- Sao thế được? Tiểu tử ngốc, chẳng phải mẹ nói với con rồi sao? Mẹ sẽ mãi mãi cần Lăng Nhi. Dù có đi, cũng sẽ mang Lăng Nhi đi cùng!

Lục Lăng ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đẫm nước măt:

- Thế còn cha? Mẹ có đem cha theo không?

Tống Tiểu Hoa bĩu môi:

- Lăng Nhi! Con nghĩ xem, cha con lớn thế, không cần mẹ dắt đi đâu. Nếu muốn đi, cha con có chân sẽ tự đi. Cho dù không dùng chân thì có thể cưỡi ngựa, thuê xe, đúng không?

Lục Lăng bị hỏi dồn không kịp suy nghĩ, cố gắng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.

- Được rồi. Người mẹ toàn bùn, mẹ đi thay y phục đã. - Tống Tiểu Hoa mãn nguyện véo khuôn mặt nõn nà mịn màng của Lục Lăng: - Phải rồi Lăng Nhi, con có thể giúp mẹ giữ bí mật được không?

- Được ạ.

- Mẹ mặc thế này, con không được nói cho ai biết, cả cha cũng không nói. Chỉ hai mẹ con mình biết, là bí mật của hai ta, được không?

- Vâng. – Lục Lăng đáp không do dự, sau đó mới nghiêng đầu nhìn kỹ nàng: - Sao mẹ lại làm giống cha?

Tống Tiểu Hoa nhe răng:

- Là vì… mẹ muốn Lăng Nhi có hai người cha!

Lục Lăng ngạc nhiên ra sức xua tay:

- Không cần, không cần! Những người khác đều có một cha một mẹ, Lăng Nhi không cần hai cha!

- Tiểu ngốc, mẹ đùa con đấy! - Tống Tiểu Hoa cười khì khì, véo nó một cái nữa, sau làm mặt nghiêm túc nói: - Nhưng nếu con không giữ bí mật thì con sẽ có hai người cha!

Trông thấy Lục Lăng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, Tống Tiểu Hoa vui vẻ trở về phòng, không chút cảm giác tội lỗi vì đã lừa trẻ con…

Thay đồ xong bước ra, thấy Lục Lăng và Tống Vô Khuyết vẫn tư thế như ban nãy vẽ gì đó xuống nền đất, bèn lại gần xem, hóa ra đang dùng que gỗ thấm nước viết chữ.

- Lăng Nhi, con bé thế mà đã biết chữ sao?

- Không nhiều. Là Hoắc thúc thúc dạy con ạ. Cha rảnh rỗi cũng dạy con một chút.

- Con đang viết gì vậy?

- Tam tự kinh.

- “Nhân chi sơ tính bản thiện” ư?

- Mẹ cũng thuộc sao?

- Ừm… mẹ có nghe qua.

Tống Tiểu Hoa lại gần nhìn kỹ, xiên xiên xẹo xẹo, một số nét đã khô, rất khó phân biệt, nhưng có thể nhận ra là chữ Hán phồn thể.

Nàng chợt nhận ra bây giờ mình trở thành người nửa mù chữ.

Hàng lô kiến thức ngoại ngữ, vi tính, chuyên ngành trong đầu đều không áp dụng được ở trường hợp này.

May mà trước kia hay xem phim Hồng Kông và Đài Loan, có phụ đề nên biết khá nhiều chữ phồn thể. Lại thêm thỉnh thoảng làm việc bằng e-mail với mấy đồng nghiệp người Hồng Kông, cũng dùng chữ phồn thể, nên tạm gọi là biết được bảy tám phần.

Dù cho cách viết có hơi khác biệt, nhưng từ giờ về sau nhìn nhiều sẽ quen, việc nhận biết chữ chắc không có vấn đề gì.

Song văn cổ với thơ ca từ phú vốn là điểm yếu của nàng, vì thế những chữ có trong sách nếu tách rời từng chữ một còn có thể nhận biết, chứ nếu hợp vào với nhau thì nàng mù tịt…

Thật là bi ai! Vất vả khổ sở học mười mấy năm, giờ lại rơi vào cảnh ngộ này…

Tống Tiểu Hoa đang buồn rầu thì thấy tiếng động ở cổng, có người về.

Lục Tử Kỳ vừa đẩy cửa, thấy nàng quay người bước vào phòng, đành cười đóng cửa lại, vừa quay đầu thì nàng trở ra, xách theo tay nải… Biểu hiện trên khuôn mặt, khó coi…

- Lăng Nhi…

- Lăng Nhi…

Trước mỗi “trận chiến” hai người đều rất ý thức bảo trẻ nhỏ đi ra chỗ khác, điều này luôn đạt được sự nhất trí cao.

Lục Lăng đã có kinh nghiệm, sợ mẹ tức lên lại bỏ đi đâu mất tăm, nên chần chừ không muốn đi, rốt cuộc vẫn phải chịu khuất phục bởi ánh mắt uy nghiêm của Lục Tử Kỳ.

Tống Tiểu Hoa không nhận ra vẻ đáng thương của Lục Lăng, cơn giận trong lòng lại dâng lên vài phần, tiến mấy bước về phía Lục Tử Kỳ, đứng chính giữa con đường đá xanh, cánh tay đeo tay nải đưa ra phía trước:

- Hung dữ gi cơ chứ? Cầm lấy!

Lục Tử Kỳ ngây người, trong lòng chỉ cảm thấy oan ức, mình đâu có hung dữ…

- Đây là cái gì?

- Y phục đền chàng. Cầm lấy đi, hai người không nợ nhau nữa nhé!

Lục Tử Kỳ đón lấy mở ra, lại buộc vào:

- Ta không cần.

Tống Tiểu Hoa nhất quyết không cầm, ánh mắt hung dữ:

- Đây là bộ y phục tốt nhất rồi đấy!

Lục Tử Kỳ không tức không bực:

- Chính vì tốt nên không cần.

Tống Tiểu Hoa hết sức tức giận:

- Chàng… Tốt chàng không cần, chẳng lẽ chàng cần cái không tốt?

- Ngày ngày ra đồng làm việc, gấm vóc lụa là không bằng vải đay vải thô.

- … Chàng được lắm! - Tống Tiểu Hoa cướp lấy bọc đồ, chỉ muốn đập tan bộ mặt thản nhiên đang đứng phía trước: - Ngày mai thiếp sẽ đi đổi cho chàng!

- Tay còn đau không?

Đột nhiên chuyển chủ đề, lần nào cũng vậy, Tống Tiểu Hoa ngốc nghếch bị người ta xỏ mũi dắt đi:

- Còn hơi đau… Việc gì đến chàng?

- Ngày mai nhớ đến dược phòng thay thuốc.

- Ừm được… Việc gì đến chàng?

Lục Tử Kỳ khẽ lắc đầu, đi một vòng quanh bếp, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén:

- Không phân biệt phải trái đúng sai đã vội trách nàng, phạt một chén; Tuy không bị việc công phiền nhiễu nhưng bị việc riêng làm cho tức giận, phạt thêm một chén; Không nói rõ yêu cầu về y phục, làm nàng ngày mai vất vả một phen đi đổi lại, chén thứ ba này đáng phạt.

Tống Tiểu Hoa ngây ra nhìn chàng vừa tự nói vừa trước một chén sau một chém, nghe chàng nói đến chén thứ ba thì không nhịn được cười.

- Đã cười rồi, vậy là hết giận rồi nhé?

- Ai rỗi hơi giận chàng suốt ngày cơ chứ? À, phải rồi, chàng nói là không uống rượu cơ mà, nhưng nhìn chàng bây giờ đâu có giống vậy!

Lục Tử Kỳ nhìn vật trong tay mình, nụ cười nhẹ nhàng pha chút hoảng hốt:

- Không uống, không phải là không biết uống mà là không muốn uống.

Tống Tiểu Hoa không hiểu ý chàng lắm, nhưng nhìn bộ dạng của chàng cũng không muốn truy cứu thêm, nghĩ một lát:

- Còn nữa, chàng vừa nói tức giận, vì chuyện gì thế?

Lục Tử Kỳ ngước mắt nhìn nàng, thật thà buông một chữ:

- Đói.

-…

Sau trận mưa lớn, không khí trong lành tươi mới, hòa lẫn mùi hương cỏ hoa và đất, thật dễ chịu.

Chiếc áo dài màu trắng ngà, vạt áo dưới và cả giày của Lục Tử Kỳ đều dính mấy vết bùn, cơn gió chiều muộn thổi bay mấy sợi tóc rơi trên khuôn mặt chàng, lộ vẻ xanh xao và có chút mệt mỏi.

Tống Tiểu Hoa cảm thấy thực ra nếu không làm bộ nghiêm túc giáo huấn người khác thì Lục Tử Kỳ không hề đáng ghét.

- Thiếp… cũng không nên tùy tiện vứt đồ của chàng, vả lại, thiếp quả thực… không biết quán xuyến việc nhà lắm.

Lục Tử Kỳ mỉm cười:

- Ngoài ra, còn hơi nóng tính.

Tống Tiểu Hoa phản bác

- Tính khí của chàng cũng đâu có khá hơn!

Lục Tử Kỳ thừa nhận:

- Có lý, tục ngữ có câu: “Một bàn tay không làm nên được tiếng vỗ tay”.

Tống Tiểu Hoa bĩu môi:

- Miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo!

Lục Tử Kỳ cười:

- Ngày tháng còn dài, hãy để chúng ta từ từ thích ứng, có được không?

- Cứ quyết thế nhé!

Vừa thốt ra bốn chữ này, trong lòng Tống Tiểu Hoa bất giác xao động, bàn tay phải từng “đập tay tuyên thệ” tự nhiên ngứa ngáy.

Có nên nói cho chàng ta biết chuyện xảy ra chiều nay không? Nhưng nên nói thế nào? Tự mình cải trang thành nam nhi nói chuyện phiếm suốt buổi chiều ở trà quán với một thanh niên xa lạ? Chết là cái chắc!...

Bữa tối có thức ăn sẵn mua từ trưa, cộng thêm món canh trứng mà Lục Tử Kỳ làm, Tống Tiểu Hoa ăn đồ điểm tâm ở trà quán cả buổi chiều nên không cảm thấy đói, ăn một ít đã no, riêng Lục Tử Kỳ hình như còn ăn ít hơn nàng.

Chỉ có Lục Lăng, sau khi bị bắt ra chỗ khác, thấy cha và mẹ không cãi nhau mà xem ra còn rất vui vẻ, nên cực kỳ vui mừng, ăn nhiều hơn bình thường phải một phần ba. Kết quả là ăn xong kêu bụng no khó chịu, làm Tống Tiểu Hoa vừa tức vừa buồn cười, xoa bụng cho nó một hồi lâu. Tống Vô Khuyết thỉnh thoảng cũng nhảy lên bụng Lục Lăng khẽ giúp nó tiêu hóa.

Lục Tử Kỳ nói còn có việc công cần phải xử lý, cơm xong liền vào thư phòng.

Khó khăn lắm Tống Tiểu Hoa mới sắp xếp ổn thỏa cho Lục Lăng, còn giúp nó súc miệng rửa mặt. Chui vào chăn rồi nó còn bắt kể một câu chuyện tự biên, lúc này mới ngoan ngoãn đi ngủ.

Nàng nghĩ một lát, thấy Tống Vô Khuyết ngủ ngon lành trong ổ, bèn nhẹ nhàng bê cả ổ chó về phòng mình. Tối qua hành hạ Lục Tử Kỳ cả đêm rồi, hôm nay không thể tiếp tục như vậy, dẫu sao chàng còn phải đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà…

Làm xong tất cả, đoán chỉ khoảng chưa đến chín giờ. Tống Tiểu Hoa ngủ đủ rồi lại bắt đầu khôi phục bản chất của một con cú mèo, càng đêm càng tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào. Ngồi ngây một lúc, nàng quyết định đi tìm Lục Tử Kỳ mượn hai cuốn sách, xác định trước mắt, mình là “người mù chữ”.

Nàng đến thư phòng gõ cửa, một lúc lâu cửa mới mở ra:

- Không phải chàng ngủ bên trong đấy chứ?

Lục Tử Kỳ khoác chiếc áo choàng dài, đứng ở cửa, gương mặt sấp bóng không rõ biểu cảm, chỉ cảm giác được chút ngạc nhiên qua giọng nói khản nhẹ:

- Không… Nàng đến tìm ta có việc gì?

- Ừm… Sao cơ? Thư phòng này là nơi bí mật, không được vào sao?

- Không phải… - Lục Tử Kỳ sững lại rồi mới nghiêng người: - Nhà của mình, làm gì có nơi nào không thể vào được.

Một bàn, một ghế, một án, mấy cái giá bày đầy sách.

Trên bàn ngoài sách bút mực nghiên, còn có một ngọn đèn, trên án là một bài vị và một lư hương.

Tống Tiểu Hoa nhìn những thứ trên án, chợt ngây ra.

Lục Tử Kỳ lặng lẽ đứng ở phía sau, nói khẽ:

- Dao Dao, thắp một nén hương cho mẫu thân của Lục Lăng, thê tử đã khuất của ta đi.

- Ồ… Vâng…

Tống Tiểu Hoa tiến lên phía trước, lấy hương, châm lửa, học điệu bộ trong ti vi, vái bài vị ba vái.

Trông thấy từng làn khói trắng mỏng bay quanh không gian tan ra, môi Lục Tử Kỳ lộ nụ cười buồn.

Đồng Nhi, không ngờ, hai người lại gặp nhau nhanh vậy, thật là chẳng biết làm sao…

- Cái này… Thiếp đến tìm chàng là vì…

Tống Tiểu Hoa quay ra, bắt gặp Lục Tử Kỳ đang tựa vào cánh cửa, hơi khom lưng, tay phải ấn chặt bụng, dưới ánh đèn vàng, có thể nhận ra gương mặt trắng xanh, đầy mồ hôi, chợt sợ hãi hỏi:

- Chàng sao vậy? Bệnh rồi ư?

Lục Tử Kỳ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng bỏ tay nàng đỡ ra, gắng sức tự đi về phía bàn ngồi xuống, nhếch môi cười yếu ớt:

- Chỉ là đau dạ dày, lát nữa sẽ khỏi.

- Dạ dày ư? Khó chịu từ lúc nào? Có phải trước bữa cơm tối đã bị rồi không? Thế nên mới ăn ít vậy? Sao không nói sớm? Có cần thiếp đi gọi Hồ đại phu đến không?

Tống Tiểu Hoa hỏi dồn dập làm Lục Tử Kỳ đành cười day trán:

- Nàng đừng quá lo lắng, bênh cũ thôi. Ta đảm bảo, lát nữa là khỏi.

- Vậy thiếp đi đun nước cho chàng, mưa xuống trời chuyển lạnh, uống nước nóng vào cho dạ dày ấm lên, sẽ dễ chịu hơn. – Nói xong, không đợi Lục Tử Kỳ trả lời, Tống Tiểu Hoa đi ra nhanh như cơn gió.

Lục Tử Kỳ nhìn cánh cửa khép hờ, khẽ lắc đầu, nói nhỏ:

- Nàng xem, nàng ấy rất lo lắng cho ta, nàng yên tâm rồi chứ?

Từng cơn đau dạ dày liên tiếp xuất hiện, khiến Lục Tử Kỳ đành phải hết sức tập trung suy nghĩ vào công việc để quên đi.

Sau khi tận mắt chứng kiến sự việc ở trà quán, Lục Tử Kỳ đến nha môn bèn bí mật sai Hình bộ đầu đi điều tra lai lịch của người thanh niên kia, tiển thể ghé tiệm y phục may sẵn một chuyến.

Rất nhanh chóng, Hình bộ đầu đã trở về.

Nam tử tự xưng là Nguyên Hạo, nhân sĩ Tây Bắc, chu du khắp thiên hạ nhiều năm nay, không có định hướng, hôm kia mới đến “huyện Bắc Nhai”, tạm thời ngụ tại nhà trọ tốt nhất huyện.

Lại so sánh với lời của ông chủ tiệm y phục may sẵn thì từ lời nói cử chỉ của Tống Tiểu Hoa và Nguyên Hạo có thể đoán hai người chỉ tình cờ gặp nhau.

Chỉ là, tay Nguyên Hạo kia khí chất hơn người, còn hành vi của Tống Tiểu Hoa bất ngờ khó đoán, nên chàng nảy sinh nghi ngờ.

Giờ đây hai nước Tống Liêu bề ngoài thì bằng mặt nhưng thực ra không ngừng tranh chấp. “Huyện Bắc Nhai” là nơi giao giới giữa hai bên, là mục tiêu hàng đầu, thành phần lai vãng vô cùng phức tạp. Lại thêm tân hoàng đế kế vị chưa lâu, tuổi đời còn nhỏ, triều đình rối ren, biên cương cường địch dò xét, là lúc xảy ra nhiều chuyện, không thể không đề phòng.

Thế nhưng, nghi ngờ cả thê tử của mình thì cũng hơi…

Đổi tư thế, ép chặt nơi dạ dày vào tay cầm ghế, đôi mắt sáng của Lục Tử Kỳ nhìn vào khoảng đen bị làn khói che mờ như phủ lên một lớp lụa trắng.

Nếu là nàng, ta sẽ không có ý nghĩ như vậy.

Nếu là nàng, ta có bình tĩnh đi phân tích, điều tra như vậy không.

Nếu là nàng, ta chỉ e dù lúc đó có kiềm chế không xông lên phía trước, thì khi về nhà chắc chắn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà không hỏi không nói.

Đồng Nhi, dù ta có tự lừa dối mình, cũng không dối được nàng, đây không phải là độ lượng, đây là…

Ba ly rượu đó… sự áy náy và thành ý xin lỗi của ta làm sao ba ly rượu có thể chứa đựng hết…

Cửa mở đem theo một cơn gió lạnh, thổi bay hương khói mịt mờ, cũng thổi bay dải lụa trắng trong mắt Lục Tử Kỳ.

Tống Tiểu Hoa thận trọng bên một bát nước nóng hổi bước vào:

- Tranh thủ uống cho nóng, sau đó ngủ một giấc, sáng mai nếu vẫn khó chịu thiếp sẽ đi gọi Hồ đại phu.

Lục Tử Kỳ cảm ơn, đỡ lấy bát nước, uống một ngụm nhỏ, hơi ngòn ngọt.

- Cho một ít đường đỏ. Thiếp nhớ là cái này hình như có thể…

Tống Tiểu Hoa ấp úng không nói tiếp. Thực ra, nàng nhớ là trà đường đỏ có thể trị… đau bụng sinh lý… nhưng chắc cũng có tác dụng với dạ dày. Dù sao cũng đều là đau mà…

Lục Tử Kỳ mỉm cười, không nói gì, chỉ cúi đầu hớp từng ngụm nhỏ, dạ dày và trong lòng đều cảm thấy ấm áp…

- Cảm ơn nàng, rất hữu hiệu.

- Thật sao? - Tống Tiểu Hoa đỡ lấy bát không, nhìn kỹ Lục Tử Kỳ, hình như sắc mặt quả có khá hơn lúc nãy: - Tốt rồi, tốt rồi. Hi hi, cách thức trị liệu quả nhiên là tương thông…

- Sao cơ?

- Trưa chàng ăn gì rồi?

Khả năng học hỏi của Tống Tiểu Hoa rất nhanh, chiêu đột ngột chuyển chủ đề vừa học đã áp dụng, còn rất hiệu quả.

Thấy Lục Tử Kỳ ngây ra, không trả lời được, chợt sầm mặt:

- Bữa trưa không ăn đúng không? Lúc chuẩn bị cơm tối, thiếp đã phát hiện ra, thức ăn gần như còn nguyên, chỉ có Lăng Nhi ăn, tiếp cứ nghĩ là chàng ăn sáng vẫn còn no. Như thế nghĩa là cả ngày chàng hầu như không ăn gì, lại còn bụng rỗng uống rượu, chàng cố tình để cho bệnh đau dạ dày tái phát đúng không?

Lục Tử Kỳ bị chất vấn đến nỗi chỉ còn cách lắc đầu, cười méo xệch:

- Làm gì có ai cố tình như vậy…

Tống Tiểu Hoa nghiêm túc:

- Sao lại không? Tự ngược đãi hoặc não có vấn đề!

Hai cụm từ này Lục Tử Kỳ chưa nghe bao giờ, nhưng xem mặt chữ có thể dễ dàng đoán ra nghĩa:

- Lời này là…

- Thiếp tự biên!

- Được rồi, được rồi. Đều là lỗi của ta, được chưa? – Lục Tử Kỳ biết không nói lại được nàng, đành nhận sai: - Tay nàng đau, dạ dày ta đau, chúng ta hòa, thế chẳng phải tốt sao?

- Cũng đúng, dẫu sao cũng là tự làm tự chịu. Được rồi, ngủ đi! - Tống Tiểu Hoa ra đến cửa quay đầu lại nói một câu: - Hôm nay Vô Khuyết ngủ với thiếp. Từ nay về sau, chúng ta mỗi người trông một đêm, cho đến khi nó được sáu tháng, thế nào?

- Sáu tháng ư?

- Vâng, chó được sáu tháng là trưởng thành rồi, sau khi trưởng thành sức đề kháng sẽ tốt, không cần người mất công chăm sóc nữa!

- Ồ…

Tống Tiểu Hoa nhìn bộ dạng ngây ra của Lục Tử Kỳ, bĩu môi: - Đùa chàng đấy, xem chàng sợ kìa. Chó nhiều nhất chỉ cần ba tháng là có thể tự chăm sóc mình được rồi!

- Ồ…

Nét mặt của Lục Tử Kỳ vẫn vậy, cuối cùng Tống Tiểu Hoa không có cách nào, nói:

- Được rồi, được rồi. Không đùa chàng nữa, từ nay Vô Khuyết sẽ không làm phiền chàng, nếu lỡ làm chàng ăn không được, ngủ không xong, ảnh hưởng đến công việc của một thanh thiên đại lão gia là chàng thì thiếp sẽ bị bách tính toàn huyện này trù chết mất!

Nói xong Tống Tiểu Hoa ra khỏi phòng, Lục Tử Kỳ nhìn cánh cửa khép chặt ngây người một lúc, khóe miệng từ từ nở nụ cười.

Không phải là chàng vì chăm sóc cho chú chó nên mới thất sắc như vậy sao?

Dù là năm tháng hai hai tháng thì cũng vẫn lâu. Hoắc Nam muộn nhất nửa tháng nữa là về, đến lúc đó làm sao đây? Chung phòng ư…

Về việc đó, nha đầu này còn ngây thơ lắm, còn mình… Ài, sao lại rơi vào tình thế gượng gạo đến vậy…

Hôm nay, Tống Tiểu Hoa dậy sớm hơn hôm trước.

Ngẩng đầu lên ngắm trăng tàn lơ lửng trên bầu trời, bất giác nàng “nước mắt đầm đìa”…

Không phải nàng không muốn ngủ, mà là không dám ngủ! Nàng sợ ngủ quên không cho chó ăn, nhỡ nó đói quá làm sao thì chỉ có nước khóc than.

Kết quả là chú chó nhỏ không biết đêm qua ăn no quá hay cố ý làm khó nàng, ngủ một mạch đến vừa nãy mới húng hắng mấy tiếng ra chiều đói ăn, ăn mấy thìa cháo gạo, miệng tóp tép, liếm liếm mũi, chổng bốn vó lên trời tiếp tục ngủ say.

Thấy vậy Tống Tiểu Hoa chỉ muốn cắn vào tứ chi nhỏ bé đó…

Hai mắt thâm quầng, hạy ra chợ sớm mua bánh, quẩy, bánh bao, màn thầu, cháo, cảm thán văn hóa ẩm thực của người dân lưu truyền ngàn năm không đổi, đón ánh mặt trời vừa ló rạng, hít hương thơm tự nhiên của đất trời, Tống Tiểu Hoa xách bọc lớn, bọc bé về nhà.

- Hai cha con ngày nào cũng dậy sớm hơn cả gà!

Câu chào làm hai cha con đúng lúc mở cửa phòng bước ra nhìn nhau không nói gì.

Mau đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng nóng hổi nào!

Sáng sớm mùa thu, có chút se lạnh, gương mặt Tống Tiểu Hoa ửng hồng sau một hồi tất bật, nụ cười rạng rỡ, tràn trề sức sống.

Chỉ có một điều, đôi mắt vốn tin anh giờ đây có gì đó không bình thường.

Lục Lăng reo lên một tiếng, tự mình đi lấy bột đánh răng, Lục Tử Kỳ đến bên cạnh nàng quan sát, bất giác hỏi:

- Không được nghỉ ngơi ư?

- Cũng được! - Tống Tiểu Hoa chớp mắt bướng bỉnh: - Sắc mặt của chàng không tổi, xem ra không cần tìm Hồ đại phu rồi đúng không?

- Ừ, may có bát trà đường đỏ của nàng!

- Hì hì, phương pháp sai nhưng vẫn hiệu quả. Hay hay!

Tống Tiểu Hoa đắc ý ngẩng mặt lên trời cười mấy tiếng, Lục Tử Kỳ thấy điệu bộ thoải mái của nàng, trong lòng nhẹ nhõm, cũng cười theo.

Tuy gương mặt chàng thường xuyên nở nụ cười, nhưng đằng sau nụ cười che giấu nỗi buồn vô hạn.

Nụ cười lần này, lại làm Tống Tiểu Hoa như nghe thấy âm thah của cỏ non vừa chồi lên khỏi mặt đất… Âm thanh đó đến từ tiếng lòng nàng.

Tống Tiểu Hoa chợt rùng mình, cúi đầu ôm đống đồ đi vào phòng, bỏ mặt Lục Tử Kỳ đứng đó không hiểu gì cả…

- Tay nàng không được động vào nước, cơm canh đợi ta về làm, rửa bát nàng cũng không cần phải lo.

- Vâng.

- Sắc thuốc chắc không vấn đề gì chứ?

- Không ạ.

- Chiều đi thay thuốc đúng không?

- Đúng.

- Ta ăn xong rồi, đến nha môn đây.

- Ừm.

Lục Tử Kỳ lặng nhìn Tống Tiểu Hoa không giống thường ngày, sao đột nhiên trở nên ít nói vậy, còn cúi đầu e lệ đúng kiểu thê tử nhỏ bé? Tuy nàng nhỏ bé thật nhưng…

Nha đầu này đúng là biến hóa khôn lường, không để lộ chút gì cho người khác đoán định, thật khó nắm bắt…

Còn Tống Tiểu Hoa lúc này lại nghĩ, nếu một ngày nào đó thực sự rung động trước Lục Tử Kỳ thì phải làm sao?

Dù sao, ngày ngày ra vào chạm mặt người đàn ông có sức hút này thì khả năng bị “thôn tính” là rất cao.

Thế cũng chẳng sao, dù gì cũng danh chính ngôn thuận là vợ chồng mà.

Nhưng cứ nghĩ đến phải sống ở đây, sinh con đẻ cái, Tống Tiểu Hoa thấy thật hoang đường. Có lẽ, tận trong tiềm thức nàng không coi mình là người của thời đại này. Cái gọi là không có cảm giác thuộc về nơi này, không có cảm giác an toàn có lẽ là đây sao?

Được rồi, tạm không nói đến những thứ mơ hồ khó hiểu đó, còn một điều quan trọng nhất, nàng không thể yêu chàng ta trước.

Trong tình yêu, ai yêu trước người đó là kẻ bại trận.

Huống hồ đây là thời đại trọng nam khinh nữ.

Nếu nàng vướng vào nhưng chàng không đáp lại như thế, thậm chí chỉ coi nàng như người hầu nấu cơm, trông trẻ thì phải làm sao? Nếu nàng toàn tâm toàn ý yêu chàng, còn chàng năm thê bảy thiếp, thậm chí phong lưu đa tình, coi nàng như món đồ vô giá trị thì phải làm sao?

Được rồi, tất cả những thứ đó đều quá xa vời, chỉ nói đến điểm này, trong lòng chàng rõ ràng còn yêu người vợ đã mất sâu đậm.

Những chữ khắc trên bài vị đó, ít nhiều đã phai mờ, màu sơn xung quanh cũng nhạt hơn, đó là vì có người thường xuyên dùng tay lau chùi chăng? Sờ vào hàng chữ lạnh lẽo, nhớ đến gương mặt người đã khuất…

Hàng chữ đó, nhìn qua chỉ miễn cưỡng thấy được hai chữ: “Thê”, “Đồng”.

Làm sao để tranh giành vị trí đó với một người đã khuất, vị trí “Thê” chứ?

Tống Tiểu Hoa nghĩ tới nghĩ lui, làm cho cái đầu vốn u u minh minh của nàng như người say xe, kết luận là: địch bất động ta bất động, dụ địch xâm nhập đợi địch động, địch động ta cũng… cố gắng không động…

Thời gian trôi đi thật nhanh, dọn dẹp phòng, quét tước, chuyện trò với con trẻ, chơi đùa với chó, thoắc cái hết buổi sáng.

Với một người đã quá quen với bận rộn như Tống Tiểu Hoa thì cuộc sống nhàn hạ này có nằm mơ cũng không thấy.

Buổi trưa, khi Lục Tử Kỳ nấu cơm, nàng đứng bên cạnh phụ giúp thêm củi thêm dầu, đưa giấm, thỉnh thoảng nói dăm ba câu, tiện thể ghi nhớ cách làm của mỗi món ăn.

Ăn cơm xong, sau khi tiễn Lục Tử Kỳ - người đầy tớ của dân, người hết lòng vì việc công, lại quay ra dỗ Lục Lăng đem theo Tống Vô Khuyết ngoan ngoãn ngủ trưa, Tống Tiểu Hoa thay y phục nam ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.