Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 45: Chương 45: Chuẩn bị!




Tuy rằng tìm được sơn động thích hợp, nhưng vì vết thương của Đại Tráng, Ngốc Tử sống chết cũng không chịu để trước lễ mừng năm mới tiếp tục lên núi. Cho nên Đại Tráng không thể không trở nên an phận, thành thành thật thật để qua năm sau lại tiếp tục chuẩn bị.

Bất luận thời điểm gì, lễ mừng năm mới cơ hồ đều giống nhau y như đúc. Mấy đứa nhỏ tất nhiên đều vui mừng, thế nhưng Đại Tráng cũng sẽ không thể nào vui lên được.

“Đại Tráng, lại phơi thóc sao!”

Bởi vì lễ mừng năm mới, cổng nhà đều luôn mở rộng, người tới có thể tùy tùy tiện tiện đi vào.

“Dì cả, năm mới tốt lành! Lúc trước thu hoạch bận quá, đều không có phơi nắng được!” Đại Tráng lễ phép chào, là người trong thôn đến thăm hỏi.

“Ha ha, tất cả mọi người đều giống nhau...”

Đại Tráng theo thường lệ tiếp đón người đến chúc tết bằng mấy chén nước trà, nói vài lời khách sáo.

“Được rồi, được rồi, Đại Tráng, cháu làm việc của cháu đi!”

“Người ngồi thêm một lát đi...” Đại Tráng tươi cười giữ lại nói.

“Không được, không được, còn phải đi nhà tiếp theo nữa...”

“Người đi thong thả, có rảnh lại đến chơi...” Đại Tráng kiên nhẫn tiễn người tới cổng.

Hiện tại chỉ cần là trời nắng, Đại Tráng liền đem từng bao từng bao lương thực ra phơi nắng, phơi đi phơi lại, thẳng cho đến khi hoàn toàn bảo đảm đã khô rồi mới thôi, như vậy mới có thể để tới vài năm cũng không sao.

Ngốc Tử lúc hai mươi lăm tháng chạp đã được Ngô lão thái gia cho người kêu về, bây giờ còn chưa trở lại. Vào sáng sớm mùng một năm mới liền vội vàng chạy tới cùng Đại Tráng chúc “Năm mới vui vẻ” lại đi tiếp. Đại Tráng tìm tới Ngô gia hỏi thăm vài lần, biết Ngốc Tử chính là trở về mừng năm mới, cũng không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, trong lòng liền nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Ngô gia sau khi ra riêng yên tĩnh rất nhiều. Ngoài dự kiến của mọi người chính là, dọn ra ngoài Ngô gia cư nhiên lại lại Ngô gia lão Nhị, mà không phải là hai người vợ luôn không hợp mắt nhau Ngô lão đại và Ngô lão tam. Hiện tại phòng mới của Ngô gia lão Nhị đã bắt đầu khởi công...

“Đại Tráng, tay ngươi ổn chưa? Đầu còn đau hay không?” Ngốc Tử vừa vào sân, liền nhìn thấy Đại Tráng đang cào thóc trong sân, liền vội vàng tiến lên đoạt lấy cây cào gỗ hỏi.

“Ta có mang bao tay mà, đừng lo...” Đại Tráng giơ lên một đôi bao tay thật dày bao lấy hai tay, cười nói.

Lúc trước sau khi mang theo hai tay đầy máu trở về, bỏ vài ngày dọn sạch sẽ mấy cái gai trên miệng vết thương, chờ lúc miệng vết thương không còn chảy máu, mới dùng một miếng vải đã nấu qua bằng nước sôi băng lại, rồi mang theo bao tay mới được dùng thìa ăn cơm, khiến cho hai đứa nhỏ sinh đôi đang trong thời kì dùng thìa ăn cơm cùng Tam Nựu Nhi ở trên bàn cơm kì quái nhìn đại ca của chúng đến vài ngày...

“Ngươi chỉ biết nói chúng ta thôi, đến mình thì không chú ý gì...” Ngốc Tử lưu loát san thóc, miệng thấp giọng nói thầm.

Đại Tráng bất đắc dĩ nở nụ cười, thay đổi đề tài hỏi: “Hôm nay sao lại rảnh đến đây?”

“Họ hàng trong nhà đã chúc tết xong, hôm nay buổi tối ta sẽ không cần trở về!” Ngốc Tử cao hứng nói.

“Ừ, cũng vừa lúc, qua vài ngày nữa chúng ta lên núi xem một chút đi!” Đại Tráng cũng cao hứng nói.

“Không được, phải chờ ngươi dưỡng tốt thân thể đã!” Ngốc Tử trừng mắt với Đại Tráng nói.

“Đã không có gì rồi!” Đại Tráng có chút không kiên nhẫn nói.

“Vậy ngươi như thế nào đến đi xe cũng bị say!” Ngốc Tử trừng mắt với Đại Tráng nói.

Khí thế muốn bật lại của Đại Tráng liền tiêu thất, lần trước rơi xuống hố quả thật khiến cho thân thể suy yếu, khiến cho trước mắt biến thành một màu đen. Đầu choáng váng cùng thân mình vô lực có liên quan rất lớn với nhau. Lúc chân đi đến chỗ trống không, Đại Tráng trong tay cũng cầm gậy kỳ thật còn đứng được... Đại Tráng đến bây giờ còn hối hận, vì Đại Tráng không cẩn thận tự mình nói ra.

“Thật sự mà, một đám nhóc trưởng thành đều lợi hại như vậy...” Đại Tráng hạ hai vai, nhỏ giọng nói thầm.

Ngốc Tử làm bộ như không nghe thấy, động tác trên tay càng ngày càng nhanh.

Mặc kệ nói như thế nào, thân thể vẫn là quan trọng hơn. Đại Tráng định ra một kế hoạch đơn giản, bắt đầu từ từ điều trị cho thân thể của mình. Chính là trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể cải thiện thân thể suy yếu, nhưng có một số việc chỉ sợ đợi chờ cũng không được.

Tới hai mươi mấy tháng giêng, Đại Tráng rốt cuộc ngốc người không chịu được, tự mình thu thập đồ đặc đi lên núi. Lúc này Nhị Tráng cũng không đến trường, hơn nữa ban đầu Đại Tráng cũng không tính để cho Đại Tráng đi. Cho nên cuối cùng, Ngốc Tử, Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi tuy rằng đồng ý để Đại Tráng đi lên núi, lại để Ngốc Tử, Nhị Tráng hai người cùng đi.

“Hiện giờ ngươi đi cũng không tốt, chúng ta còn phải gạt người ngoài một chút!” Đại Tráng kiên nhẫn giải thích nói.

“Đã nói chúng ta chỉ đi đốn củi là được mà!” Nhị Tráng vừa mang theo trang bị, vừa thuận miệng đề nghị.

“Được, được!” Ngốc Tử liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lúc lễ mừng năm mới Đại Tráng đã cùng Nhị Tráng bàn về chuyện không cần đến trường, đi ra ngoài du lịch. Nhị Tráng suy nghĩ gần nửa ngày cũng đáp ứng. Theo kế hoạch là sau khi kết thúc xuân vụ thì xuất phát, trước thu hoạch vụ thu liền trở về, có thể đi bao xa thì đi... Đại Tráng còn cùng Nhị Tráng nói sẽ cho hắn ít tiền, cái khác cứ để cho Nhị Tráng tự mình nghĩ, kế hoạch đi của mình, chỉ cho Nhị Tráng tấm bản vẽ bản đồ đơn giản...

Trời vừa sáng, ba người liền xuất phát, đi khoảng hai canh giờ mới đến chỗ cần đến, Đại Tráng cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh sơn động, trong lòng từ từ nghĩ cách...

...

Đông qua xuân đến, đảo mắt đã ba năm trôi qua. Sau vài lần Nhị Tráng đi du lịch về, đã không còn cái xúc động của đứa nhóc. Đại Tráng biết Nhị Tráng từ nhỏ đã nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền, còn thường xuyên liên miệng nhắc, cho nên lúc trước biết có thể đi học chỗ thầy giáo mới cao hứng như vậy. Bởi vì hắn ở trên thôn trấn thấy chưởng quầy trong cửa hàng đều phải viết sổ sách, nhưng mà, hai năm trước đối với Nhị Tráng thì đã không có nói tới ước mợ kia rồi, Đại Tráng từng trêu ghẹo hàm ý hắn vài câu, nhưng cũng không có tin tức gì hữu dụng. Quên đi, tóm lại mình cứ ngầm mắt nhắm mắt mở, chờ về sau hắn thành gia lập nghiệp, muốn làm cái gì, cũng không phải chuyện mình quan tâm được...

Triệu Tử Dương vài năm đã cao hơn rất nhiều, bình thường thanh niên rất ít phát dục, thế nhưng Triệu Tử Dương hiển nhiên là ngoại lệ. Con trai mười bốn tuổi đã bắt đầu trưởng thành, Đại Tráng có đôi khi cùng Triệu Tử Dương đứng chung một chỗ, buồn bực phát hiện mình muốn nói chuyện cùng hắn cũng phải ngửa đầu. Hơn nữa chỉ có thể nhìn đến hầu kết cùng cằm của Triệu Tử Dương, bởi vì Triệu Tử Dương so với bản thân mình còn cao hơn một cái đầu. Từ vài năm trước, Triệu Tử Dương đã bắt đầu trở nên buồn rầu, Đại Tráng trộm hỏi hai sự phụ của Triệu Tử Dương vài lần, cũng không biết rõ nguyên nhân, chỉ có thể lúc ở cùng Triệu Tử Dương, cố gắng làm cho Triệu Tử Dương trở nên vui vẻ...

Ngốc Tử cũng là một đứa to con, trên người bởi vì làm việc đồng áng mà vai u thịt bắp, khí lực so với người trường thành trong thôn cũng chưa chắc bằng. Mấy năm nay, Ngốc Tử bởi vì vẫn ở tại nhà Đại Tráng, cho dù Đại Tráng năm nay mới mười ba tuổi, Ngốc Tử thậm chí còn chưa đầy mười ba tuổi, trong thôn đã bắt đầu lưu truyền lời đồn. Đương nhiên cũng có người tốt bụng giáp mặt trêu ghẹo Đại Tráng, nhân tiện nhắc nhở Đại Tráng rõ rang. Đối với việc này Đại Tráng có chút dở khóc dở cười. Thế nhưng Ngốc Tử không có để ý là tốt rồi. Ngốc Tử cùng Đại Tráng ở cùng một chỗ, ở một số mặt cũng rất cố chấp khiến cho người khác không có biện pháp gì. Tỷ như việc nặng đồng án, từ sau lần sơ suất của Đại Tráng ở trong núi, hằng năm việc thu hoạch mùa vụ đều mời người hỗ trợ, Ngốc Tử chưa bao giờ để Đại Tráng đụng vào, mặc kệ gấp gáp tới đâu... Kỳ thật, ngay cả bản thân Đại Tráng cũng không phát hiện ra, mặt cố chấp của Ngốc Tử đều liên quan đến Đại Tráng...

Đám nhỏ Đại Nựu Nhi hiện giờ đã có thể tự chăm sóc chính mình, tạm thời cũng không phải quan tâm, đương nhiên nếu lớn một chút thì không chắc...

Đại Tráng lắc lắc đầu, đem đồ đạc đặt qua một bên. Hiện giờ quan trọng nhất chính là thảm họa chiến tranh vô cùng cấp bách. Vài năm nay, giá lương thực hàng năm đều tăng lên, khiến cho mấy thôn dân ít có tin tức đều tính rồi tính, lấy lương thực đổi thành tiền bạc. Đại Tráng từng có ý kín đáo đề cập cảnh tỉnh, thế nhưng lão nhân được dân làng chọn là “cơ trí” không them để ý tới. Về phần gia đình đại bá, Đại Tráng cũng đã nói một lần, ngược lại bị đại bá mẫu thuyết giáo, khuyên Đại Tráng thừa dịp giá lương thực còn tốt, bán đi một ít. Cũng may là đại bá mẫu tuy tham tiền một chút, nhưng đối với người trong nhà rất tốt, không giống như mấy người khác trong thôn tình nguyện chịu đói cũng muốn thêm chút tiền bạc, một đại gia đình đổ ăn vẫn giữ chừng mực. Thế nhưng, một chút lương thực này đối với mấy năm binh tai liên tục trước mắt, căn bản không tính là gì...

Vài năm nay Đại Tráng cùng mấy người trong thôn đều như nhau, phàm đất vườn đều là trồng lương thực, tuyệt đối không có loại khác, chỉ chừa một mảnh dốc nhỏ trồng bông. Sau vụ mùa thu hoạch năm nay, Đại Tráng cũng bắt đầu trộm đem lương thực vài năm nay đã phơi nắng giấu trong sơn động. Hiện tại ngay cả thôn nhỏ trong núi mọi người cũng đã bắt đầu bàn bạc về gia đình nào đó có đứa con đi làm đại tướng quân, thỉnh thoảng cũng có mấy người trong thôn từ thành lớn trở về nói về việc sắp đánh giặc. Đáng tiếc là điều này chỉ khiến cho một số ít hộ cân nhắc biết nhìn xa trông rộng cảnh giác. Tỷ như Ngô gia, tuy rằng Ngô lão thái gia đã lâm bệnh chết một năm trước, nhưng mà Ngô gia mấy năm làm địa chủ cũng không phải là vô ích. Ba huynh đệ Ngô gia đều bắt đầu có ý thức ngừng lại hoặc giảm bớt bán lương thực, còn gọi Ngốc Tử về nhắc nhở vài câu...

Đại Tráng đem mấy loại thảo dược thu thập trên núi những năm nay, chỉ chừa một số ít ở nhà, còn lại đều chuẩn bị đem lên sơn động. Ngưu đại phu hai năm trước lên núi hái thuốc không cẩn thận bị ngã, sau khi trở về không bao lầu liền buông tay ra đi. Đại Tráng theo lễ học trò, cùng tiểu đồ đệ trầm mặc ít lời của Ngưu đại phu cùng nhau tiễn Ngưu đại phu những ngày cuối cùng. Lại bỏ tiền bạc giúp Ngưu đại phu hạ tang. Hiện giờ trong thôn có người nào nhức đầu nóng sốt đều đã thành thói quen tìm tiểu đồ đệ của Ngưu đại phu. Đại Tráng thỉnh thoảng cũng kêu đứa nhỏ kia cùng đi tìm thảo dược. Đứa nhỏ kia nói không nhiều lắm, ở trên núi tìm thảo dược hoặc là ăn những thứ bắt được nhờ nhanh tay nhanh chân, theo đánh giá của Đại Tráng cho dù đến lúc đó không có lương thực, dựa vào bản lĩnh này của đứa nhỏ cũng sẽ không đói chết...

Sơn động dưới sự cải tạo của Đại Tráng càng thêm bí mật. Đại Tráng ở cửa vào động làm một cái hàng rào bằng tre khô rắn chắc che chắn, sau đó phủ xung quanh mấy dây thực vật. Ngoài ra Đại Tráng còn để cho Ngốc Tử thử nghiệm đứng ở phía dưới không ngừng xốc hàng rào rất nhiều lần, thẳng đến khi bên ngoài bị cây cỏ hoàn toàn che khuất nhìn không ra được manh mối mới yên lòng. Cho dù mặt trên phi ngựa cũng không thể lún. Hai việc này liền mỗi một năm Đại Tráng đều dành thời gian chuẩn bị kĩ càng. Việc bên cạnh hang động có một cái suối nhỏ càng làm cho Đại Tráng đau đầu. Nếu muốn ở trên đá đục một cái hố đi ra cũng không hề dễ dàng, Đại Tráng mang theo Ngốc Tử cùng Nhị Tráng phải mất một năm mới có thể làm cho nước mở rộng ra một tí. Cuối cùng, Đại Tráng không thể không ở bên ngoài sơn động tìm một chỗ không phải đá đào một cái hố to. Thả một cái bình gốm ở bên trong, sau đó dùng ống trúc đem nước dẫn tới, khi muốn dùng nước chỉ có thể cong lưng từ trong sơn động đi ra, lấy chậu nhỏ múc...

“Chúng ta ngày mai lên trấn một chuyến, mua thêm một vài thứ trở về, thuận tiện tìm hiểu chút tin tức!” Đại Tráng vừa nhóm lửa, vừa nói với Nhị Tráng và Ngốc Tử.

“Dạ!” Ngốc Tử không chút suy nghĩ đáp.

Nhị Tráng chần chừ một chút, hỏi: “Đại ca, đến lúc đó con lừa nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Bán hoặc là giết chết, không có cách khác!” Đại Tráng đầu cũng ngẩng lên, đáp.

Nhị Tráng cắn môi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Con lừa kia đã nuôi vài năm, thân hình cũng khá cường tráng, hơn nữa mấy đứa nhỏ đều rất thích dắt con lừa ra ngoài, bởi vì có thể trước mấy đứa nhỏ trong thôn khoe một tí, hơn nữa cưỡi lừa cũng là một thú vui khiến tụi nhỏ vui vẻ...

Đại Tráng năm nay nuôi hai đầu heo, cũng không tính bán, đến lúc đó trong nhà vật còn sống đều phải giết làm lương thực dự trữ. Mấy chục con gà lớn nhỏ cùng sáu con mẹ đang ấp trứng đều dễ tính, chính là con lừa lúc trước bệnh tật thì không dễ tìm cách. Bất luận là bán nó hay thả, khẳng định đều sống không được, còn đem con lừa đưa lên núi giấu cũng không có khả năng...

Mấy ngày nay tối nào, Đại Tráng cùng Ngốc Tử, Nhị Tráng một tổ hai người mỗi ngày thay phiên nhau đưa lương thực lên núi, cho nên ba người phía dưới mắt đều có quầng thâm. May mắn ngọn núi này không ai đi qua nên thực vật rất tươi tốt, hơn nữa ba người mỗi lần đều không đi cùng nhau cho nên còn chưa có người phát hiện dấu vết. Phòng mấy đứa nhỏ đi ra ngoài nói lung tung, Đại Tráng chỉ đem chuyện này nói cùng Đại Nựu Nhi, mấy đứa nhỏ kia cho đến giờ cũng không biết gì...

Đại Nựu Nhi hiện giờ chính là đang gấp gáp làm chăn bông còn có túi ngủ Đại Tráng đã dạy nàng. Cái này là để phòng ngừa vạn nhất, nếu không dùng cái sơn động kia đương nhiên là tốt nhất!

Đi lên thôn trấn cũng xuất phát lúc trời vừa sáng. Hiện giờ Đại Tráng đã không muốn dắt theo mấy đứa nhỏ. Đại Nựu Nhi bị Đại Tráng và Nhị Tráng làm cho khẩn trương, mỗi lần một người ở lại trong nhà, cơ hồ ngay cả có người gõ cửa cũng không dám ra nhìn. Đại Tráng đành phải để Nhị Tráng cũng ở lại trong nhà, chỉ dẫn theo Ngốc Tử đi lên trấn.

“Triệu Tử Dương, ngươi rốt cuộc là bị làm sao?” Đại Tráng nhìn thấy Triệu Tử Dương có chút hấp tấp, rốt cục nhịn không được hỏi.

Cho đến này, Đại Tráng cùng Triệu Tử Dương quen nhau, đều chính là cùng nhau chơi đùa hay nói những vấn đề không liên quan đến việc lớn, Đại Tráng cơ hồ chưa bao giờ hỏi Triệu Tử Dương về việc riêng. Nhưng lần này việc có vẻ đặc biệt, thứ hai là Triệu Tử Dương thời gian khác thường quá lâu.

Triệu Tử Dương trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Cha ta năm trước có gửi đến một bức thư sau liền không có tin tức gì, cũng không gọi ta quay về nhà chính...”

Đại Tráng cũng trở nên trầm mặc, đối với việc này, Đại Tráng cũng không hiểu.

“Mặc kệ nói như thế nào, ngươi vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng trước đi!” Đại Tráng vỗ vỗ vai Triệu Tử Dương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.