Mặc dù đã có chăn giường mới, Đại Tráng vào buổi tối vẫn đốt giường lò, hiện tại thân thể mấy đứa nhỏ cùng mình không được khỏe mạnh, mà ở thời này trình độ y học lại lạc hậu, một chút cảm mạo nho nhỏ cũng có thể cướp đi mạng sống đứa nhỏ... Hậu quả là củi dự trữ trong bếp vốn không nhiều nay lại chống đỡ không được vài ngày.
Sáng sớm hôm sau, Đại Tráng thức dậy làm mấy cái bánh nướng, dặn dò Đại Nựu Nhi giữa trưa đem bánh trong lò hấp lên ăn, còn mình thì dẫn theo Nhị Tráng qua thôn phụ cận đốn củi.
Thôn của Đại Tráng gọi là Liễu Thụ thôn, bởi vì đầu thôn có một cây liễu thật lớn, cho nên mọi người đều kêu vậy, cùng với mấy thôn nhỏ ở gần đó nằm dọc theo một con sông lớn, mặt sau của thôn liền thấy một khu rừng lớn, nhìn thì tưởng gần ngay trước mắt, kì thật thì không, Đại Tráng cùng Nhị Tráng đi hơn một giờ mới tới chân núi.
Mặc dù là mùa đông, nhưng Đại Tráng đối với khu rừng này vẫn có chút không quen, thế nên không dám đi sâu, chỉ ở tại chân núi nhặt lấy củi khô cùng mấy cái cây nhỏ.
Giữa trưa, hai người liền lấy bánh cùng nước đun sôi để nguội ra làm bữa cơm trưa.
Cho đến khi tìm thấy thân cây đã mục nát Đại Tráng vui mừng phát hiện ra ở trên thân có mọc mấy cây mộc nhĩ.
Bởi vì mẹ thân thể này sinh bệnh, hơn nửa năm qua, trong nhà căn bản cũng sống không được tốt. Mùa đông thường thì chỉ có mấy loại củ cải hoặc rau cải, mùa thu rau cải rất nhiều nên thường đem phơi làm đồ ăn, thế nhưng ở nhà Đại Tráng cũng không thấy miếng nào. Hiện giờ trong nhà chỉ còn chút đồ ăn mà lần trước đổi lấy được, mấy giỏ đồ ăn Lý đại thúc đưa cho, cho nên, thấy một mảng mộc nhĩ, Đại Tráng kêu lên vô cùng kích động!
“Nhị Tráng, lại đây, đem giỏ trúc lại đây!” Đại Tráng hưng phấn kêu lên.
Nhị Tráng vâng lời, bỏ cây trong tay, vội vàng đem giỏ trúc mang qua.
Đại Tráng ngay cả mấy cây mộc nhĩ nhỏ cũng không buông tha, lần lượt hái hết mấy cây mộc nhĩ.
“Đại ca, anh sao lại hái mấy cây nấm khô này?” Nhị Tráng kì quái hỏi.
“Cái này mang về ngâm nước làm đồ ăn rất ngon đó.” Đại Tráng luôn tay không ngừng, thuận miệng giải thích.
Nhị Tráng nghe xong, cũng vui vẻ hỗ trợ hái, hơn nữa trong lúc đốn củi tiếp theo, đối với việc tìm mộc nhĩ cũng rất hứng thú, tìm được mấy mảng lớn, hái được gần nửa cái sọt. Mặt khác, mộc nhĩ đa phần đều lớn ở mấy thân cây khô, vừa vặn có thể dùng làm củi, một công đôi việc!
Nhìn thấy mặt trời dần ngả phía tay, Đại Tráng cùng Nhị Tráng cột củi thành hai bó lớn, mỗi người một bó, đi về thôn.
Khi tới nhà thì trời đã tối, vào sân liền nhìn thấy Đại Nựu Nhi đang mặc áo bông cũ nát đứng ở cửa chờ.
“Đại ca, nhị ca, các anh đã về!” Đại Nựu Nhi cao hứng chạy tới, đỡ lấy thành quả là mấy giỏ trúc trên vai Đại Tráng.
Đại Tráng buông bó củi trong tay, sờ sờ mái tóc lơ thơ của Đại Nựu Nhi, cười hỏi: “Đại Nựu Nhi, hôm nay ở nhà làm gì? Giữa trưa có hâm nóng bánh ngô ăn không? Mấy đứa nhỏ có nghe lời không?”
Đại Nựu Nhi liên tục gật đầu, vui vẻ nói: “Em còn đào giun cho gà con ăn, giữa trưa đem bánh ngô đặt trong lò hấp nóng để ăn, nhị muội cũng rất nghe lời nhưng mà tam muội lại cùng mấy em khác không ăn bánh ngô, còn khóc to nữa...”
Đại Tráng nghe xong, để Nhị Tráng cột lại mấy bỏ củi, mang đặt trước hiên, còn mình thì vội vào bếp, làm một nồi cháo, để Đại Nựu Nhi cho tam muội ăn, còn mình thì cho hai đứa trẻ song sinh ăn.
Nhìn hai đứa trẻ song sinh không ngừng chậc lười, Đại Tráng nhíu mày, cứ như vậy, hai đứa nhỏ này khó mà sống được, nhưng lúc này đồ ăn kiếm được cũng không dễ dàng chứ đừng nói là sữa này nọ...
Cả một buổi tối mệt mỏi, Đại Tráng đặt đầu xuống liền ngủ, ngủ cho tới thẳng buổi sáng hôm sau liền dậy.
Hôm nay chỉ ở nhà xử lý mấy bó củi, không vào núi cho nên không cần dậy sớm, Đại Trang nhìn ánh sáng chói lọi bên ngoài, tự nhủ.
Mấy con gà trong nhà cũng không có thức ăn để nuôi, chỉ dựa vào Đại Nựu Nhi cùng Nhị Tráng bắt giun cho ăn, bắt về được ba bốn ngày mới bắt đầu đẻ trứng, một ngày cũng chỉ có thể lấy được hai trứng, như vậy cũng coi như là tốt lắm rồi, Đại Tráng vài ngày lại dùng hai quả trứng nấu một chút canh trứng, để mấy đứa nhỏ ăn một trứng, mấy trái trứng gà còn lại thì cất giữ.
Mấy ngày này, trừ bỏ vào núi đốn củi thì còn phải tu bổ lại sân.
Đại Tráng nhìn nóc nhà lộ ra mấy mảng ánh sáng, híp mắt, may mắn mấy ngày này trời không mưa, cái nóc nhà này sợ không qua được mùa đông luôn!
Không có cách nào, Đại Tráng liền tìm mấy hòn sỏi ở bờ sông trộn với bùn, bỏ vào một cái thùng gỗ nhỏ, dùng mảnh trúc trát hỗn hợp kia lên trên nóc nha, đem mấy mảnh gói vỡ lấp đầy, mỗi tầng đều trát dày hỗn hợp, sau đó phơi nắng mấy ngày, đá cùng với bùn trở nên khô, cũng chắc chắn, cái này coi như kế tạm thời qua được vài năm, nóc nhà này sớm muộn gì cũng phải sửa lại, thế nhưng trước mắt cố quá cũng không được.
Cách một ngày lại lên núi một lần, cứ như vậy hơn hai mươi ngày, nhìn trong phòng bếp chất đầy củi, Đại Tráng cảm giác vô cùng thành tựu, này có thể dư dả dùng qua mùa đông.