Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 55: Chương 55




Đảo mắt lại tới vụ xuân năm sau, lúc này trong thôn đã trở nên náo nhiệt.

Cha mẹ Ngốc Tử vẫn không thấy tin tức, Đại Tráng trước có tìm mấy người trong thôn Liễu Thụ trước kia hỏi thăm một chút, chỉ biết là nhà cũ của Ngô gia sau khi bị cướp, Ngô lão đại cùng Ngô lão tam hai huynh đệ đều rời khỏi thôn, nói là đi tìm thân thích ở Tân Hồ thành nương tựa. Còn một nhà Ngô lão nhị tuy không đi cùng bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi thôn...

“A Đại, ngươi đang làm cái gì?” Đại Tráng một hồi liền thấy Ngốc Tử ngồi xổm xuống bên cạnh hai con chó hoang, ánh mắt quỷ dị nhìn phía dưới hai con chó, cau mày cao giọng hỏi.

Trong thôn không biết từ chỗ nào có mấy con chó hoang chạy tới, mùa xuân là thời gian động dục, trước đó vài ngày liền thường xuyên thấy hai con chó cùng nhau một chỗ... Tuy rằng nhìn qua cũng chỉ là mấy con chó hoang bình thường, thế nhưng ai biết được trên người mấy con chó này có mang theo bệnh dại không. Nơi này bị chó cắn một cái cũng không có vắc xin phòng dại đâu...

“A, không, không có gì!” Ngốc Tử né tránh nhìn qua chỗ khác, nhanh chóng đáp.

Đại Tráng hồ nghi nhìn Ngốc Tử một cái: “Ngươi nếu thích chó, chờ mấy con chó sinh chó con thì bắt hai con về nuôi, vừa lúc giữ nhà luôn! Giờ thì đừng tới gần mấy con chó kia, không an toàn, biết không?”

“Ừ!” Ngốc Tử lại gật đầu, đáp, đi theo Đại Tráng vào sân.

Năm trước sau khi chiến tranh chấm dứt, mọi người liền tích cực trồng trọt, đất đai tuy rằng để hoang hai năm, nhưng dù sao cũng không phải là đất hoang, liền phát triển rất nhanh, có thể trồng được ngô, khoai lang, ngạnh đậu, hoa màu, mấy loại lương thực thì chậm một chút, sản lượng cũng thấp, nhưng có còn hơn không, kế tiếp lúa mạch, tiểu mạch, cải trắng, củ cải cũng từ từ đi vào quỹ đạo.

Một khối ruộng nước ban đầu thuộc về Ngô gia, hiện tại khế đất mới đã trong tay Đại Tráng, trước kia bốn mẫu đất dùng để trồng củ sen hiện giờ còn có thể dùng, đem bờ bao xung quanh sửa chữa một chút là có thể, Đại Tráng trước khi chiến tranh lấy mấy hạt sen biến thành đen cất trong rương lấy ra, dùng đao nhỏ cẩn thận đục một lổ nhỏ ở hạt sen, sau đó gieo xuống...

“Cũng không biết Nhị Tráng với Triệu Tử Dương sao rồi? A Đại, ngươi nói coi hai bọn họ ở kinh thành có gặp nhau không?” Đại Tráng tùy ý hỏi.

“Không biết.” Ngốc Tử thành thật đáp.

Đại Tráng trừng mắt nhìn Ngốc Tử, lắc lắc đầu, như thế nào lại ở cùng một tên đầu gỗ, muốn nói chuyện một chút cũng không được...

Năm trước mùa hè, Đại Tráng ban đầu tính để cho hai người tách ra ngủ riêng, thế nhưng còn chưa kịp nói, đã xảy ra chuyện đại bá mẫu đã tới rồi làm mai đòi đuổi Ngốc Tử, Đại Tráng buổi tối có thoáng nói một hai câu nhắc Ngốc Tử còn chưa nháo, Đại Nựu Nhi cùng Tam Nựu Nhi lúc ấy đều dùng ánh mắt “Người là tội nhân” nhìn Đại Tráng... Kết quả chính là mãi cho đến hiện giờ hai người vẫn ngủ cùng nhau, cũng may là giường đất lúc trước cũng đủ rộng.

“Mau ngủ đi, ngày mai còn phải lên trấn coi cửa hàng nữa!” Đại Tráng trở mình, tức giận nói.

“A, được...” Ngốc Tử ấp úng nói, thế nhưng Đại Tráng đã buồn ngủ quá nên không có chú ý tới sự bất thường của Ngốc Tử.

Nhị Tráng sau khi thi cử nhân, Đại Tráng liền thừa dịp trong trấn còn có mấy cửa hàng chưa chủ chọn mấy đoạn đường tốt mua, từ từ tập tành kinh doanh, có hai nhà bây giờ chỉ có thể cố gắng bảo trụ tiền vốn, còn lại mấy nhà khác có chỗ kiếm nhiều, cũng có cái kiếm ít, tiền cho thuê cũng không dùng đến... Trừ lần đó ra, Đại Tráng còn ở trên trấn mua thêm một ngôi nhà có hai sân, lúc lên trấn xử lý chuyện đều ở đó. Căn nhà đó lúc mua là không có chủ, vô cùng rách nát, căn bản tất cả mọi người đều tình nguyện tự làm một chỗ ở mới, cho nên Đại Tráng không tốn nhiều sức lấy được khế ước mua nhà, tu sửa một chút liền có thể ở.

Sau khi Đại Tráng kiểm tra từng cửa hàng, cẩn thận nghe chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị báo cáo tình hình, cũng không tốn quá một ngày, ngày hôm sau là tham gia tiệc chiêu đãi của nhà giàu trên trấn. Cho dù Đại Tráng ở tại Liễu Thụ thôn, nhà hơi giàu một chút trên trấn mỗi khi có tiệc vẫn đưa thiệp mời tới nhà Đại Tráng...

“Ngươi ngày mai có đi hay không?” Đại Tráng có chút không yên lòng hỏi.

“Nhà ai?” Ngốc Tử vừa lau nước còn vương trên tóc vừa hỏi.

“Nhà Lưu tài chủ!” Đại Tráng đi qua nhận lấy vải bông thuần thục giúp Ngốc Tử lau tóc, thuận miệng đáp.

“Ừ, ta đi giúp ngươi chắn rượu.” Ngốc Tử gật gật đầu đáp.

Thiệp mời đến tay Đại Tráng thường chia làm ba loại, một là quan viên lớn nhỏ trong huyện nha, một loại khác là tài tử có công danh, cuối cùng là loại nhà giàu có trên trấn. Bình thường hai loại đầu Ngốc Tử không đi, Đại Tráng chỉ cần cố gắng tốn chút sức cũng có thể ứng phó, loại sau thì không giống, những chủ nhà giàu liều mạng ép rượu, tựa hồ như vậy mới có thể biểu đạt nhiệt tình của bọn họ, ngươi nếu không uống chỉnh là không để ý tới mặt mũi...

“Kia ngươi ngủ sớm một chút, ngay mai chính là một trận ác liệt...” Đại Tráng nói nhỏ.

“Ngươi ngủ trước đi, ta ngồi một lát, chờ tóc khô.” Ngốc Tử lấy lại khăn từ tay Đại Tráng, nói với Đại Tráng.

“A Đại, ngươi nói chúng ta mang Tam Tráng, Tứ Tráng lên trấn học được không?” Đại Tráng nằm trên đầu giường chống đầu hỏi.

“Được!” Ngốc Tử không hề nghĩ ngợi đáp.

Đại Tráng trở mình, ngừng hỏi Ngốc Tử, tự mình suy nghĩ trong lòng...

Lưu tài chủ vốn là người của trấn Lục Khẩu, sau khi chiến tranh tiền hắn giữ đều đổi thành vàng bạc đi Tân Hồ thành mở ngân hàng tư nhân. Làm ngân hàng tư nhân vốn là nghề gia truyền lâu đời hơn một trăm năm, chi nhánh cơ hồ lại trải rộng các nơi trên vương triều, tuy rằng trong khi chiến tranh ngân hàng tư nhân đại bộ phận bị phá hủy, cũng không thể trong chốc lát hủy hoại toàn bộ cơ nghiệp trăm năm. Lưu tài chủ đã quyết đoán ra tay ngày khi tình hình trên trấn vừa mới bắt đầu khởi sắc, dùng tiền tích góp hơn nửa đời đều mang ra, một lúc mua hơn mười cửa hàng, hơn nữa đều là tự mình kinh doanh. Trấn Lục Khẩu cũng không phải là một trấn lớn, cửa hàng to nhỏ tổng cộng khoảng 60 cái, con đường kia mấy nhà toàn bộ đều là Đại Tráng cũng tự mình kinh doanh, cho nên tuy rằng Đại Tráng trên người chỉ mang thân phận tú tài nhỏ nhỏ, Lưu tài chủ cũng không thể nào không khách khí, mang rượu ép uống.

“Hắn thân thể không tốt, ta đến!” Ngốc Tử mạnh mẽ đoạt lại chén rượu, giải thích một câu, bảo vệ Đại Tráng ở phía sau, một ly rồi một ly uống với những người tới kính rượu.

Cho dù như vậy, Đại Tráng cũng vẫn là uống không ít, có đôi khi Đại Tráng thật khó lý giải những người ở nơi này. Trong hai năm chiến tranh, dùng gạo để nhưỡng thành rượu thật là quá xa xỉ, hiện tại rượu bán trên phố đều là dùng lúa mạch sản xuất, cũng khá giống bia, đắt đến dọa người. Hiện giờ lúc đãi khách có hay không có rượu, các tầng lớp phía trên đều phân bì cùng nhau phương diện này...

Cuối cùng, Đại Tráng với Ngốc Tử đều uống đến mắt say mông lung lờ đờ được một người làm giúp đỡ trở về, Đại Tráng không có thói quen thuê người làm, chỉ mời một đứa nhỏ thành thật bình thường giúp đỡ trông coi nhà cửa, thuận tiện sửa sang lại nhà cửa. Tiểu tử kia gọi là Dương Nhị Thiên, ở nhà đứng hàng thứ hai, là một đứa thật thà, đều rất chăm chỉ trông coi nhà cửa, có thể tu sửa liền cố gắng tu sửa, thật sự không thể làm được mới nói với Đại Tráng mời người khác tới...

“Vương lão gia, người không sao chứ?” Dương Nhị Thiên mang một chậu nước cho Đại Tráng, lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, ngươi đi về trước đi, còn lại ta có thể làm!” Đại Tráng dùng nước lạnh rửa mặt, thoáng thanh tỉnh một chút, khách khí nói.

“Kia Vương lão gia cẩn thận, tiểu nhân về trước.”

Đại Tráng dở khóc dở cười nhìn bộ dạng Dương Nhị Thiên cúi chào, rồi từ từ lui ra ngoài cửa... Về điểm này, Đại Tráng ngay từ đầu đã nói không mời Dương Nhị Thiên làm hạ nhân, thế nhưng đứa nhỏ này không biết nghĩ như thế nào, lại học bộ dạng này, mỗi lần Ngốc Tử cùng Đại Tráng lên trấn ở tạm lại lòi ra, nói cũng không được, Đại Tráng chỉ đành để hắn như vậy.

“Được rồi, A Đại, trước đứng lên lau người một chút!” Đại Tráng giúp Ngốc Tử đang nằm trên giường đứng lên.

Ngốc Tử “Ừ” một tiếng, thực nhu thuận đứng dậy đi lau sạch thân thể, lại trượt tay làm nghiêng chậu gỗ, khiến nước chảy ra ngoài phòng.

“A Đại!” Đại Tráng có chút gấp gáp kêu lên.

“Dạ, dạ...” Ngốc Tử mờ mịt đáp, còn cầm khăn ngồi xuống trên đất tìm chậu gỗ đã bị đổ, khăn trên tay thì nhanh chóng lau mặt đất.

Đại Tráng vội vàng đoạt lại khăn, giúp Ngốc Tử quần áo đã ướt một nửa nằm trở lại giường, lại đổ thêm nửa bồn nước ấm đi vào, giúp Ngố cTử cởi quần áo lau lại một lần, còn bản thân thì chống đỡ không nổi nữa, đầu óc mê muội cởi quần áo lên giường nằm.

Mùa xuân là thời gian không nóng không lạnh, chất liệu vải nơi này cũng không tốt, giặt không được mấy lần liền có mụn vải, mặc vào rất không thoải mái, chăn bông được làm bằng vải mới năm nay, còn chưa có tơi, Đại Tráng muốn thoải mái nên cởi sạch hết chỉ mặc cái quần đùi đi ngủ.

Đang mơ mơ màng màng ngủ, Đại Tráng cảm thấy có chút lạnh, không tự chủ hướng tới nguồn nhiệt gần nhất...

Ngốc Tử đang nằm mơ, trong mộng là lúc hai con chó hoang ở cùng một chỗ... Sau đó, lại có một thân thể trơn tuột nhích lại gần, Ngốc Tử yêu thích sờ soạng không buông tay một lần lại một lần, rất nhanh cơ thể liền có phản ứng, Ngốc Tử bỗng nhiên trở nên thông minh, từ từ tỉnh lại, phát hiện Đại Tráng nửa người đều lộ bên ngoài chăn bông, cả người đều lạnh ngắt, Ngốc Tử vội vàng xê dịch, đem Đại Tráng ôm vào lòng, dùng chăn gói lại thật kỹ.

Đại Tráng nhúc nhích vài cái, trong lòng Ngốc Tử tìm một tư thể thật thoải mái, lại hạnh phúc cọ cọ, ngủ sâu hơn.

Ngốc Tử bị Đại Tráng cọ đến toàn thân đều trở nên hưng phấn, nhờ vào người có men rượu mà sờ lên mông cùng đùi của Đại Tráng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh hai con chó hoang ở cũng một chỗ đã nhìn thấy hai ngày trước.

Đại Tráng không thoải mái vặn vẹo một cái, tránh đi tay Ngốc Tử.

Lần này đối với Ngốc Tử mà nói lại như là lửa cháy đổ thêm dầu, Ngốc Tử ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập, một bàn tay ôm lấy không để Đại Tráng tránh né, một bàn tay lặp đi lặp lại vuốt ve mông Đại Tráng, khi một đầu ngón tay vô tình nhét vào khe hở đùi trong của Đại Tráng, Ngốc Tử trong mắt nổi lên tia hưng phấn, thân thể tự động nổi lên vận động lên xuống, ở nơi phía sau tìm chỗ cắm vào, Ngốc Tử tựa hồ tìm được bí quyết, đặc biệt nhắm vào chỗ kía sáp vào...

Đại Tráng ban ngày mệt mỏi chu toàn một đám người, hơn nữa còn có tác dụng của cồn, lúc này chính là mệt mỏi ngủ, động tác kia của Ngốc Tử cũng chỉ làm cho Đại Tráng xê dịch thân thể một chút.

“Phù phù...” Hô hấp của Ngốc Tử ngày càng dồn dập, tiếp theo động tác dần dần cũng không đã không thể khống chế.

“A~~~” Đại Tráng kêu lên một tiếng thảm thiết, từ từ mở mắt, phản ứng lại một chút nhìn chung quanh trong bóng đêm.

“Đại Tráng!” Ngốc Tử có chút kinh hoàng kêu lên.

Đại Tráng nhéo xuống hai cái, lấy tay hướng về chỗ phía sau có gì kì quá sờ soạng, lại bị Ngốc Tử chặn lại.

“Đại Tráng, ngươi, ngươi không nên cử động...” Ngốc Tử lắp bắp nói.

“A Đại!” Đại Tráng hiện giờ mới ý thức được cái gì khiến cho phía sau của mình một trận đau đớn, mở miệng nói.

“Có thể đi vào rồi!” Ngốc Tử dồn dập nói, phần eo dùng lực nhấn vào.

“A, dừng, dừng... Mẹ, a, A Đại, ngươi đang làm gì?” Đại Tráng hoàn toàn thanh tỉnh, gắt giọng kêu lên.

“Đại Tráng, là như vậy đi, chắc chắn không sao, vừa rồi không phải rất thoải mái sao...” Ngốc Tử giữ lấy hai vai Đại Tráng giải thích.

“Như vậy cái đầu ngươi, đầu ngươi có phải bị ngấm rượu không, nhanh đi ra ngoài, không sẽ xảy ra án mạng!” Đại Tráng dùng lực đẩy ra.

Ngốc Tử vừa nghe, lúc này mới luống cuống tay chân lui ra, vội nhảy xuống giường thắp nến.

“Đại Tráng...” Ngốc Tử bất an kêu lên, cẩn thận xốc lên chăn, nhìn phía sau của Đại Tráng, có tơ máu chầm chậm chảy ra...

Đại Tráng không kiên trì cùng Ngốc Tử phân giường, một là sợ Ngốc Tử miên man suy nghĩ, cái khác chính là múc đích muốn thoải mái, đặc biệt là vào mùa đông, Ngốc Tử ngủ ở bên ngoài, bất luận có chuyện gì, đá một cái, Ngốc Tử liền tự giác tỉnh dậy...

“Ngươi làm cái gì?” Đại Tráng cẩn thận nghiêng người ngồi xuống, lớn tiếng quát.

Ngốc Tử ngượng ngùng nói không ra lời, bưng chân nến chân tay luống cuống đứng ở bên giường.

Đại Tráng nhìn thấy bộ dạng Ngốc Tử căn bản còn chưa rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, tức giận đến muốn chửi to.

“Đại Tráng...” Ngốc Tử lúng túng kêu lên một tiếng, thấp giọng hỏi: “Ngươi đừng lo lắng quá. Chảy máu, nếu không ta đi tìm đại phu...”

Đại Tráng oán hận đập giường, trừng mắt nói với Ngốc Tử: “Ta bản thân không phải là thầy thuốc sao! Ngươi đi chỗ khác ngủ đi, từ này chúng ta ngủ riêng!”

Ngốc Tử cúi đầu, bất an mím môi, cuối cùng cũng không nói gì, bưng nến đi ra ngoài...

Đại Tráng ngồi ở đầu giường ngốc một lúc, bị cảm giác lạnh lẽo trên người làm tỉnh lại, lúc này mới nhớ tới, nhà trên trấn, bởi vì không thường dùng, cũng không có chăn bông dự phòng, hơn nữa phòng cũng không có dọn dẹp, Dương Nhị Thiên mỗi đêm đều về nhà ngủ, Ngốc Tử đi theo mình học hỏi, cũng theo yêu cầu của mình ngủ chung, lúc này nửa đêm đi ra ngoài, căn bản là không có chỗ ngủ, hơn nữa đêm khuya nhiệt độ tất nhiên cũng thấp... Đại Tráng giật mình, phía sau lại một trận đau nhức, trong lòng bực bội, giận dỗi nằm xuống, cố gắng nhắm lại mắt, thế nhưng trong lòng như có mèo cào, thế nào cũng không ngủ được...

“Mẹ nó!” Đại Tráng xốc chăn lên, lại động vào vết thương phía sau, một trận đau đớn.

Đại Tráng khẽ hít vào, nhe răng, hướng phía ngoài hô: “A Đại, A Đại, ta biết ngươi ở ngoài cửa, mau lăn vào đây!”

Ngốc Tử lên tiếng, bưng nến đi đến, đông lạnh đến phát run, ánh nến lập lòe chớp, trên mặt thế nhưng lại có biểu tình ủy khuất.

“Ngươi...” Đại Tráng thấy thế nghẹn lại, dừng một chút mới nói: “Đêm nay là có chuyện gì?”

“Không phải, nên như vậy sao?” Ngốc Tử thấp giọng hỏi ngược lại.

“Cái gì nên như vậy? Ngươi mới vài tuổi đầu, biết cái gì?” Đại Tráng cao giọng hỏi.

“Ta, ta đã sắp 16 tuổi rồi!” Ngốc Tử ngẩng đầu đáp.

Ngốc Tử là sinh vào tháng hai, vừa qua 15 tuổi, theo tuổi âm thì quả thật là mười sáu tuổi, ở nơi này cũng đã là người lớn, có thể tự mình thành gia lập nghiệp, mà nếu là nữ thì bình thường 14 tuổi cũng bắt đầu tìm chồng, trước 16 tuổi thành thân không ra ngoài cũng là do nghe bên ngoài đồn, cho nên khi Ngốc Tử nhận thức hắn đã hoàn toàn là người lớn.

Đại Tráng cảm thấy bản thân có thể bị cảm, đầu trở nên đau nhức, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.

“Được rồi, A Đại, ngươi nghe đây, về sau không cần làm như vậy, ngươi nếu cần làm cái kia, liền tự dùng tay mình, trước lên đây đi, cẩn thận lạnh rồi bị bệnh!” Đại Tráng nói nhanh, bỏ đi đề tài phiền phức kia.

Ngốc Tử mím môi, thổi tắt nến, vội vàng chui vào ổ chăn.

Đại Tráng đụng tới thân thể lạnh lẽo của Ngốc Tử, người cứng ngắt, cuối cùng vẫn đi lại gần, đem chăn gói kỹ hai người.

Ngốc Tử một cánh tay ôm lấy Đại Tráng, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, Đại Tráng, ta không phải cố ý làm đau ngươi!”

Đại Tráng trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Quên đi, mau ngủ, ngày mai còn phải mua mấy thứ!”

Ngốc Tử đáp, ôm sát Đại Tráng, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ...

Sáng sớm hôm sau Đại Tráng nhìn thấy ánh mắt đen nháy trên mặt Ngốc Tử, cái gì cũng không hỏi, tự nhủ với bản thân rồi đứng lên.

“Đại Tráng, ta đi ra ngoài một lát.” Ngốc Tử sau khi đặt đồ đạc xong, nói với Đại Tráng một tiếng rồi đi ra ngoài.

“Ừ, nhớ về sớm một chút, đợi lát nữa chúng ta phải qua nhà đại bá giúp đỡ!” Đại Tráng dặn dò một câu.

Ngốc Tử một đường lẩn lẩn trốn trốn đi hướng nhà hai phu phu Ngô Phát với Nhâm Tam. Ngô Phát cùng Nhâm Ba là một đôi mới tới lúc thôn Liễu Thụ mới bắt đầu dựng lại. Ngô Phát cũng xem như đường huynh, là bà con xa của Ngốc Tử, còn Nhâm Ba thì là người ở ngoài đến, hai nhà ngày thường quan hệ cũng bình thường, không có qua lại thân thích...

Ngốc Tử đi một lúc lâu mới đi ra, trên gương mặt ngăm đen lại có chút hồng, trong mắt lóe lên tia hương phấn...

“Đại Nựu Nhi, trong nhà còn mấy cái chăn bông?” Đại Tráng đi đến chỗ Đại Nựu Nhi đang chơi cùng Đại Niếp và Tiểu Niếp hỏi.

“Còn hai giường, sao vậy?” Đại Nựu Nhi ngẩng đầu đáp một câu, có chút tò mò hỏi.

“Ừ, em rảnh thì đem phòng ở phía đông trải giường, không thì chờ buổi tối ta về làm.” Đại Tráng gật gật đầu, dặn dò.

“Có khách tới sao?” Đại Nựu Nhi hỏi.

“Không phải, cho A Đại ca ca ngươi ngủ.” Đại Tráng không để ý vươn đầu ngón tay chọc Đại Niếp, thấp giọng đáp.

Đại Nựu Nhi hồ nghi nhìn Đại Tráng hỏi: “Đại ca, anh cùng A Đại ca ca cãi nhau sao?”

...

Rối rắm!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vừa mới xem nhóm người thân bình luận ở mấy chương, vốn muốn trả lời, nhưng mà không có sức, đành tử bỏ vậy, đành ở đây nói một tí nha.

Đầu tiên, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tất cả bình luận, bất luận là quan điểm gì đều tốt, Giang Nguyệt đọc được đều rất vui!

Về vấn đề cặp đôi, Giang Nguyệt còn tưởng đã quá rõ ràng đi ha ha.

Một, đọc truyện, tất nhiên là nhân vật chính được nhắc nhiều rồi!

Hai, Đại Tráng bên người chỉ có vài người thôi, ngoài người nhà ra, chính là A Đại với Triệu Tử Dương, nhưng mà Đại Tráng cùng Triệu Tử Dương chỉ là kết bạn, rõ ràng không có ý gì!

Ba, về tình yêu, kỳ thực cũng chỉ là hư ảo, đương nhiên cũng không nói là không có, sống cũng thể không có tình yêu. Bất luận Đại Tráng dung nhập như thế nào, hắn với nơi này đều là người ngoài, rất khó tìm được một người tâm đầu ý hợp. Ngược lại ta cảm thấy tình huống của Đại Tráng càng cần một người im lặng kiên nhẫn, bao dung, quan tâm hắn! (Này là cách nhìn của Giang Nguyệt)

Bốn, này là chủng điền văn! ha ha...

Có thể là không giống ý tưởng của mọi người, tất cả đều có lý, chỉ là mỗi người một cách nhìn khác nhau thôi, không cần phải tranh luận, đồng ý cũng tốt, kiên trì ý kiến của mình cũng được, chúng ta đọc truyện cũng chỉ cho vui thôi, hi vọng mọi người về sau cứ đưa ý kiến của mình, Giang Nguyệt sẽ cẩn thận suy nghĩ!!

Cúi đầu, lui ra!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.