Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 19: Chương 19: Làm ăn 2




Đến trấn, Đại Tráng để Nhị Tráng phụ trách trông coi Tam Nựu Nhi, còn mình thì cùng Ngốc Tử bán hàng. Đúng như dự đoán, qua giữa trưa, cũng chỉ bán được vài cái.

Đại Tráng khẽ cắn môi, dặn dò Nhị Tráng: “Cầm tay em ấy cho chắc, rồi đi sát anh biết không?”

Nhị Tráng “Dạ” một tiếng, một tay nắm Tam Nựu Nhi, một tay cầm lấy góc áo Đại Tráng, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Đại Tráng lấy mấy chục cái giỏ sửa sang lại cho tốt, vác cùng Ngốc Tử, đi về phía nam của chợ.

Ở thôn này có hai cái chợ, cái ở phía bắc chính là chợ mà Đại Tráng cùng người trong thôn hay đi. Nơi này đều là mấy quán nhỏ lộn xộn, bán cái gì cũng có. Còn một cái khác chính là chợ phía nam cao cấp. Bên kia đa phần đều là cửa hàng, mà thôn trấn bên kia đa phần đều là những gia đình có tiền. Đại Tráng vốn không muốn đi qua, vô thương bất gian, mà mình lại không am hiểu mấy trò giao tiếp giả dối của đám thương nhân. Hơn nữa, quan trọng hơn cả là ở chợ phía nam nhất định gặp phải quyển quý, tuy rằng ở trấn cũng có một quan huyện thái gia, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một cái nha môn nho nhỏ Nha Soa. Hiện giờ Đại Tráng cũng không muốn đụng vào. Cho dù là ở bên kia pháp luật xã hội vô cùng hoàn thiện dân cũng không cùng quan đấu huống chi chỉ là một chức quan nho nhỏ sao có thể một tay che trời!

Đại Tráng chăm sóc mấy đứa nhỏ vừa chậm rãi đi chợ phía nam, vừa ở trong lòng tự nhủ.

Kế hoạch của Đại Tráng là tìm một chủ quán có khả năng dùng tới mấy cái giỏ này ví dụ như cửa hàng tạp hóa, hay cửa hàng bán thức ăn, thấy quán nào hơi vắng khách mới đi vào.

“Đi đi, cái này thì ai để vào mắt...”

“Ai, tụi mày, cẩn thận làm dính bụi vào thức ăn của tao...”

“Tránh ra, tránh ra, đừng cản chúng tao làm ăn...”

Kiếp trước do ba mẹ đều là người trung thực dạy dỗ, hơn nữa gia cảnh cũng nghèo khó nên Đại Tráng cho dù lên đại học cũng rất ít khi ra ngoài dạo phố hay ca hát gì, bởi vậy không thể hòa hợp với bạn bè cùng chung lứa, cho nên, dù đã sống hơn nửa đời người, Đại Tráng vẫn là người thành thật chất phác, trước gia cảnh bần hàn của mình, Đại Tráng cũng học được sự chịu đựng, nhưng cũng không có nghĩa là không có nguyên tắc sống, bị mấy người chủ quán khinh thường đuổi đi trong lòng thật không dễ chịu gì.

Ban đầu còn bởi vì đến chợ nam, Nhị Tráng hưng phấn với điều mới mẻ, từ khi bị chủ quán thứ hai đuổi ra ngoài, tâm trạng cũng không vui vẻ gì.

Đại Tráng nhắm mắt, nghĩ đến mấy đứa nhỏ trong gia đình, rồi sắp tới xuân vụ... Gạo cơm, giống má, quần áo đều phải cần tới tiền... kéo lại quần áo cũ trên người, Đại Tráng lại đi vào một cửa hàng bán thức ăn.

“... Ông xem, nếu khách hàng mua mấy cái bánh, ông dùng mấy cái giỏ này đựng cho khách hàng, so với giấy gói vừa đẹp vừa tiện lợi...” Đại Tráng cố gắng thuyết phục ông chủ cửa hàng.

Ông chủ mập mạp kia lười biếng giở giỏ của Đại Tráng xem một chút, cầm lấy một cái giỏ hình đóa hoa đơn giản, phải coi, trái lật chậm rãi nói: “Năm mươi văn tiền, toàn bộ hai giỏ lớn!”

Đại Tráng sửng sốt một chút, hít một hơi: “Ông chủ, giá này thấp quá, hai giỏ của chúng tôi có tới mấy trăm cái giỏ, mỗi cái ở đây đều là giá hai văn một cái, cũng phải mấy trăm cái đó!”

Cằm có ba bốn tầng thịt của ông chủ run lên một chút, híp mắt nói: “Bán hay không? Không bán liền cút đi, trong quán của chúng tao không nhất định cần cái này...”

Đại Tráng cái gì cũng không nói, lôi Ngốc Tử cùng Nhị Tráng xoay người ra ngoài, tuy rằng rất cần tiền, nhưng cũng không thể chịu được thành quả lao động của mình bị người khác giẫm đạp.

“Đại ca, chúng ta về đi! Chúng ta không bán nữa!” Nhị Tráng mắt hồng nghẹn ngào nói.

Tam Nựu Nhi ở một bên đã thút thút thít thít muốn khóc, mấy đứa nhỏ giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác.

“Nhị Tráng ngoan, trông em cẩn thận, cuộc sống vốn dĩ là như vậy, chúng ta hiện giờ chỉ gặp một chút khinh thường thí có tính là gì, em đã quên mùa đông năm trước không có đồ ăn?” Đại Tráng vuốt đầu Nhị Tráng nói.

Nhị Trang lau mắt, dùng sức gật đầu: “Đại ca, chờ mai mốt em lớn lên kiếm thật nhiều tiền nhiều tiền về, chúng ta sẽ không bị người khác đuổi đi có phải không!”

“Ha ha...” Đại Tráng nở nụ cười, cũng gật gật đầu, cho dù buôn bán lời rất nhiều tiền thì cũng phải nhìn mặt người khác, thế nhưng hiện giờ không nên dập tắt hùng tâm tráng trí của đứa nhỏ...

Đại Tráng từ trong giỏ trứng gà lấy ra một miếng banh báo rang muối đưa cho Tam Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi nắm chặt trong tay, chậm rãi cắn, cuối cùng cũng không có oa oa khóc lớn.

Lấy lại bình tĩnh, Đại Tráng vặn vẹo hai vai do đeo theo giỏ làm đau, lại vào tiếp một cửa hàng đang vắng khách.

Cửa hàng này bán đủ loại đồ chơi, đồ vật so với mấy nhà trước đó tinh xảo hơn nhiều, mà diện tích cửa hàng cũng khá lớn, cửa hàng có hai người làm đang sửa sang lại đồ đạc.

“Xin chào, xin hỏi ông chủ có ở đây không?” Đại Tráng chậm rãi, nhẹ giọng hỏi.

Trong đó có một người làm tương đối lớn tuổi, trên mặt vẫn điềm đạm, khách sáo trả lời: “Ông chủ chúng tôi bình thường không ở trong quán, chú em có chuyện gì không? Tôi có thể chuyển lại lời!”

Đại Tráng lắc đầu, không phải người làm chủ, sẽ không thể nhiều lời.

“Chuyện gì?” Một thanh âm thanh thúy vâng lên ở cửa.

“A, thiếu gia, người đã tới! Vị khách này muốn tìm ông chủ...” Hai người làm đều buông việc trong tay, vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

Đại Tráng còn chưa quay đầu đã nghe tiếng Nhị Tráng hô:

“Là mày, tao nhớ rõ là mày, lần trước mày còn đá hư mấy cái giỏ nhà chúng tao!”

Triểu Tử Dương nghi hoặc nhìn bốn đứa nhỏ mặc quần áo bằng vải thô, mình khi nào lại cùng người như vậy xuất hiện cùng nơi!

“Lần trước chúng tao tập hợp, ở chợ Bắc, tao cùng anh tao bán giỏ ở đó, mày đá giỏ chúng tao!” Nhị Tráng tiếp tục nói.

Triệu Tử Dương nhíu mày, trên mặt lộ vẻ xấu hỏ, thân là con cả của một đại gia tộc, thế nên mình rất ít lúc phóng đãng, lễ mừng năm mới năm trước bởi vì cha quăng mình tới một trấn nhỏ như vậy, mình tức giận nên chạy ra ngoài, khi đó lại chạy đúng tới chợ Bắc, thế nhưng...

“Tôi nhớ rõ đã bồi thường tiền rồi mà!” Triệu Tử Dương vừa đi vào cửa hàng vừa nói.

“Đúng vậy, chào ngài, chúng ta hôm nay không phải đến vì việc nhỏ kia!” Đại Tráng ngăn lại Nhị Tráng chuẩn bị nói gì đó, kính cẩn lễ phép nói.

Hai người làm lấy ra một cái ghế, dùng tay áo lau lại, mời Triệu Tử Dương ngồi xuống.

Đại Tráng gỡ giỏ xuống, nói cho Triệu Tử Dương biết ý tưởng của mình.

Triệu Tử Dương cũng không lập tức trả lời, nhìn trong giỏ, cầm vài cái dạng đặc biệt, vô cùng khéo léo, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Ngươi muốn bán cái này bao nhiêu?”

Đại Tráng vui vẻ, điểm tay Triệu Tử Dương đáp: “Cái đó đan rất tốn thời gian, bốn văn tiền một cái, giỏ bình thường thì hai văn tiền một cái!”

“Ngươi có thể đan khéo thêm một chút không? Lớn như vầy nè!” Triệu Tử Dương khoa tay múa chân miêu tả hình dáng cái giỏ cỡ bằng một cái bàn tay hỏi.

“Có thể, thế nhưng như vậy sợ là không dùng được.” Đại Tráng khẳng định đáp.

Triệu Tử Dương cười khẽ, cái đó không phải là không dùng được mà là không có chỗ dùng!

“Này mấy cái giỏ hoa ta đều lấy, mấy cái bình thường thì ta lấy lấy mười cái.” Triệu Tử Dương buông một cái giỏ hình sao năm cánh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.