Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 10: Chương 10: Lễ mừng năm mới (thượng)




Từ khi ở chợ trở về, qua bốn năm ngày sau thì tuyết bắt đầu rơi.

Lúc Đại Tráng nấu mì hay cháo đều cho thêm chút nội tạng heo, thường là gan heo, thận heo thì xào với hạt tiêu, để mấy đứa nhỏ ăn vài miếng, còn lại thì treo lên, đợi tới lễ mừng năm mới mới dùng, hiện giờ mấy đứa nhỏ đều ngóng trông đến lễ mừng năm mới.

Đại Tráng trừ nấu cơm, thời gian còn lại đều dùng để đan giỏ, lần này, Đại Tráng bỏ chút công sức, trừ bỏ một loại giỏ bình thường hay đan, còn làm thêm vài loại giỏ mới, có nhiều loại hình dạng, nào là ngôi sao năm cánh, đóa hoa, đủ loại hình dáng, còn làm thêm loại giỏ giống như cái bàn, thích hợp để bày hoa quả, tuy rằng tiến độ có chút chậm, nhưng Đại Tráng nghĩ có thể tăng giá lên chút, ngược lại sẽ kiếm được nhiều hơn.

Bởi vì cả ngày đều dùng cành trúc, cành liễu đan giỏ, tay Đại Tráng đều phủ đầy vết thương, Đại Nựu Nhi sau khi biết được, đều dành giặt tã cho hai đứa trẻ song sinh, đến cả Nhị Tráng sau khi tình cờ biết được tay đại ca không tốt, liền mấy việc chạm vào nước như rửa rau, cũng không cho Đại Tráng chạm tay vào.

Đại Tráng sau khi đấu tranh không có hiệu quả, chỉ được nấu nước nóng và nấu cơm. Thế nên bình thường đều nấu nước nóng để Nhị Tráng với Đại Nựu Nhi tắm rửa, đồng thời trong lòng cũng vô cùng ấm áp, vất vả chút cũng đáng.

Lễ mừng năm mới rất nhanh đến, mồng tám tháng chạp, Đại Tráng đối với rau cháo gì cũng không cảm thấy hứng thú, tùy tiện đem mấy lon gạo trộn với khoai lang cùng đậu nấu thành cháo, mình thì chăm sóc hai đứa trẻ song sinh, còn Nhị Tráng mang theo Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi đi tới nhà khác ăn cháo mồng tám tháng chạp.

Qua mồng tám tháng chạp, các nhà trong thôn liền bắt đầu thảo luận chuyện tập hợp, đây là lần tập hợp cuối cùng lớn nhất trong năm, chủ yếu là vì chuẩn bị đồ dùng cho lễ mừng năm mới.

Đại Tráng đã kịp chuẩn bị mọi thứ, bỏ trong một tay nải lớn, đeo trứng gà cùng giỏ đã đan, Nhị Tráng dắt Nhị Nựu Nhi đang hứng phấn cùng lão tam nhà đại bá với mấy đứa trẻ khác cười nói.

Căn cứ vào thời gian không giống nhau, Đại Tráng đem các loại giỏ định giá từ hai đồng cho tới sáu bảy đồng, Nhị Tráng dắt Nhị Nựu Nhi ở bên cạnh hưng trí bừng bừng giúp đỡ bán trứng gà.

Tới gần lễ mừng năm mới, trên chợ vô cùng nhiều người, hơn nữa lúc này mọi người đều bỏ thêm chút tiền mua mấy thứ thường ngày không dám mua, giống như mấy loại giỏ để đựng hoa quả hay quà vặt của Đại Tráng vậy.

Ở xa có một đứa nhỏ khoảng tám chín tuổi, tức giận chen vào chợ, không có nhìn đường cũng chả thèm quan tâm lời chửi bới của mấy người xung quanh, chạy nhanh vào trong, lại không nghĩ tới Đại Tráng sẽ bày bán mấy cái giỏ ở đây, liền té vào đó.

Nhị Nựu Nhi đang đứng kế bên Đại Tráng giật mình nhìn thấy, trên chợ, dòng người vẫn đang di chuyển, nếu như không có chuyện gì đặc biết cũng không đạp vào sạp, huống hồ, sạp của Đại Tráng cũng không đặt quá gần lối đi.

Đứa bé kia vốn đang tức giận, vội đứng dậy, lấy tay lau miệng đang bị thương, rồi lại tức giận, đá vào mấy cái giỏ, miệng lải nhải mắng.

Đại Tráng còn chưa kịp phản ứng, Nhị Tráng so với đứa nhỏ kia nhỏ hơn một cái đầu liền vọt lên, đẩy đứa bé kia, lớn tiếng quát: ” Tránh ra, mày làm cái gì vậy...”

Đứa bé kia bị đẩy một cái liền lảo đảo, đẩy ngược lại Nhị Tráng, xoay người chuẩn bị chạy đi.

Nhị Tráng không thuận theo giữ lại đứa bé nói: “Mày đá hỏng giỏ trúc của đại ca tao liền muốn bỏ chạy, không có cửa đâu!”

Đứa bé kia vung tay áo, từ đó quăng ra mấy đồng tiền trên người Nhị Tráng, cũng chả thèm nói lời nào, một cước đá bay giỏ ở phía trước, chạy một cái mất tiêu.

Nhị Tráng hầm hừ đi trở về, chân đá trước mặt, hướng phía đứa bé vừa chạy quát: “Chả có gì hay, mình làm hỏng còn bày đặt này nọ...”

Đại Tráng đi qua, nhặt lại tiền, đếm, có mười một đồng, này cũng đã vượt xa giá của giỏ trúc, giỏ kia bị đá, Đại Tráng cũng nhặt trở về, bị đá nên hình dáng hơi méo một chút, nhưng chỉ cần chỉnh lại, vẫn có thể dùng.

Đại Tráng quay đầu nhìn thoáng qua Nhị Tráng vẫn còn đang tức giận, tới gần sờ đầu Nhị Tráng nói: “Đứa nhỏ kia không đúng, em làm vậy cũng không được.”

Nhị Tráng không vui ngẩng đầu nhìn đại ca mình.

“Đứa nhỏ kia té, nhất định là trong lòng cũng không vui, đá đồ của chúng ta cho hả giận, đấy là nó không đúng, nhưng em cũng không nên đẩy nó, người ở đây nhiều như vậy, nó bị đẩy ngã rồi những người khác không cẩn thận dẫm bị thương thì phải làm sao?”

Nhị Tráng thấp giọng nói: “Đại ca đan giỏ rất vất vả...”

Đại Tráng “Ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Em trước tiên có thể cùng nó nói lý, hơn nữa bây giờ, nó cũng đã bồi thương giỏ, giá còn nhiều hơn giá của chúng ta, điều đó chứng minh nó cũng đã biết mình không đúng.”

Nhị Tráng vẫn không vui, nói thầm: “Nó cũng không có xin lỗi...”

Đại Tráng sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ trong lòng thầm nghĩ: đứa nhỏ này nha!

“Có lẽ nó có việc gì gấp không chừng, tóm lại, đàn ông không cần phải tính toán chi li như vậy, huống hồ, trên đời còn nhiều việc...” Câu nói kế tiếp, Đại Tráng cũng không nói ra.

Nhị Tráng không biết có hiểu hay không ý của anh mình, thế nhưng vẫn vâng lời.

Đại Tráng bán xong mọi thứ, mua mấy dây pháo cho Nhị Tráng lúc mừng năm mới thì phóng, Nhị Tráng liền lập tức vui vẻ trở lại, chuyện lúc nãy liền ném khỏi đầu, mua thêm cho Nhị Nựu Nhi một cái bánh rán, Nhị Nựu Nhi cũng liền vui vẻ như vậy.

Đại Tráng cười tủm tỉm nhìn Nhị Tráng cùng Nhị Nựu Nhi đang vui vẻ phấn chấn, đây mới giống đứa nhỏ nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.