Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 32: Chương 32: Minh bạch!!




Khi Đại Tráng vội vã trở lại, Triệu Tử Dương đang bưng một chén trà nóng ngồi ở trong sân ung dung tự tại từ từ uống. Tuy rằng bên ngoài nhiệt độ có khả năng là dưới 0, thế nhưng hôm nay ánh nắng mặt trời lại khá tốt, chiếu đến trên người ấm áp, Đại Tráng vừa mới chuẩn bị cùng Triệu Tử Dương chào hỏi, lại nghe thấy bên trong phòng truyền đến tiếng chén đũa va vào nhau “Leng keng”.

“Trong bếp có người hả? Sao lại có tiếng động?” Đại Tráng kỳ quái hỏi.

“Một người rất tự giác, chỉ mở cửa đi vào, chạy vô trong bếp cầm chén đũa rồi ăn mì, hiện giờ có lẽ ăn xong đang rửa chén đi!” Triệu Tử Dương giương mắt nói.

Đại Tráng bước nhanh vào trù phòng, liền nhìn thấy Ngốc Tư đã đem chén đũa rửa xong từ trong bàn bỏ vào tủ chén, đang dùng sức lau lại bàn, Đại Tráng trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm, biết Ngốc Tử đây là đã nghĩ gần thông suốt rồi.

“Ngươi tới làm gì? Ngày hôm nay nhà các ngươi không ăn bữa ăn đoàn viên sao!” Đại Tráng cố tình không đổi sắc mặt hỏi.

“A, Đại Tráng, ngươi đã về!” Ngốc Tử ngẩng đầu vui vẻ nói.

Ngốc Tử vẫn là sau khi gặp Đại Tráng, mới dạy hắn cách nói chuyện, do nói tương đối trễ, cho tới bây giờ có thể nói tốt cũng không lâu, độ nhanh so với người thường chậm hơn rất nhiều. Mặc dù giọng nói tương đối hưng phấn, nghe vào cũng chỉ là từ từ chậm chậm.

“Ta đã biết, Đại Tráng, sau này sẽ không!” Ngốc Tử nhìn Đại Tráng không nói lời nào, gấp gáp giải thích.

“Ngươi hiểu là tốt rồi, lần này là do vận khí ngươi tốt, nếu như không ai vào núi thì làm sao bây giờ? Gặp phải dã thú làm sao bây giờ... Sau này cho dù có chuyện gì cũng không thể mang mạng nhỏ của mình ra giỡn, nhớ chưa?” Đợi một hồi, Đại Tráng mới mở miệng nói.

“Dạ, đã biết!” Ngốc Tử gật đầu thật mạnh đáp.

“Nếu như còn có lần sau, ta tuyệt đối không xen vào chuyện của ngươi nữa!” Đại Tráng cao giọng cường điệu nói.

“Thật mà, thật sự nhớ kỹ, bảo đảm...” Ngốc Tử vừa nghe liền nôn nóng, lời nói không mạch lạc.

“Được rồi, các ngươi buổi trưa hôm nay không phải ăn cơm đoàn viên sao! Thế nào lại không ăn no?” Đại Tráng cầm lấy cái chổi, vừa quét sàn vừa nói.

Vẻ mặt Ngốc Tử khẽ thả lỏng, cúi đầu tiếp tục dùng sức chùi dầu mỡ bám trên bàn, thành thành thật thật đáp: “Tam đệ và ngũ đường đệ ăn hơn nửa cái bánh bao, bánh bao không đủ!”

Đại Tráng dừng việc trên tay, thấp giọng hỏi: “Giờ ăn no chưa? Trong tủ còn có bánh bao phiến, nếu như không no, tự mình lấy ăn đi.”

“Dạ, ta biết!” Ngốc Tử vui vẻ nói.

Buổi tối Ngốc Tử ăn xong cơm tối, không cần Đại Tráng nói, liền tự giác chào Đại Tráng, đi về nhà mình.

Ngày thứ hai, Đại Tráng rời giường thật sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm, Ngốc Tử trời vừa sáng liền tới. Đại Tráng nghĩ ngày mai sẽ là đêm 30, sợ Ngốc Tử vẫn ở lại bên này không được tốt, liền nói với Ngốc Tử vài câu.

“Tam thẩm nói, ta đi rồi, bớt hai cái bánh bao...” Ngốc Tử rầu rĩ không vui nói, cũng biết những lời này không hề êm tai.

Đại Tráng dừng việc trong tay, lần đầu tiên đối với Ngô gia nảy sinh sự tức giận, chính mình dùng bao nhiêu sức mới để cho đứa nhỏ Ngốc Tử này không còn tâm lý vặn vẹo, bọn họ người trong nhà thế nào lại không thể chú ý một chút lại còn...

“Không quan hệ, không nên để ý tới thẩm áy, ngươi không phải muốn trồng trọt gì sao? Chờ hết năm ta đi nói giúp người!” Đại Tráng nghĩ không ra cái gì thoải mái nói với Ngốc Tử, bất đắc dĩ dời trọng tâm câu chuyện.

“A, thật vậy sao? Đại Tráng, ta có thể trồng trọt sao!” Ngốc Tử vừa nghe, lập tức từ trạng thái suy sụp khôi phục, lên tiếng hỏi lại.

“Cái này, ta cũng không nói được sẽ nhất định thành công, cũng đừng sớm cao hứng!” Đại Tráng huy tay nói.

“Dạ, dạ, sẽ không, Đại Tráng nói là được rồi!” Ngốc Tử vẻ mặt hưng phấn nói.

Buổi trưa, Triệu Tử Dương nghĩ muốn ăn lẩu, Đại Tráng cùng Ngốc Tử nâng bếp lò nhỏ đến trong phòng, đem nước hầm xương đang hầm múc ra một ít, cho Triệu Tử Dương một ít cải trắng, mấy miếng thịt, đợi măng tây hái xong, còn có mấy viên thịt do Đại Tráng tự chế, để Triệu Tử Dương và Đại Tráng hai người ở trong phòng ăn.

“Triệu Tử Dương, không cảm thấy mất mặt chứ?” Vào mùng hai, Đại Tráng nhìn Triệu Tử Dương buông sách xuống, chen vào hỏi.

Triệu Tử Dương lúc vừa mới tới, Ngốc Tử sinh bệnh, Đại Tráng vội vàng chăm sóc Ngốc Tử, tiếp đó ăn bữa cơm đoàn viên, đầu năm mùng một cũng không có gì, thỉnh thoảng thì có một số khách trong thôn tới.

“Vẫn ổn!” Triệu Tử Dương nhàn nhạt đáp, lại cầm sách lên.

“Thôn chúng ta lễ mừng năm mới chính là vậy, kỳ thực ta đã nghĩ ngươi sẽ mất mặt!” Đại Tráng châm chước giải thích.

“Không có gì, thực sự cũng không tệ lắm, đặc biệt ngươi làm cơm, ăn thật ngon, ta chơi cũng thật cao hứng!” Triệu Tử Dương quay đầu nghiêm túc đáp.

“Ngươi nghĩ tốt là được rồi.” Đại Tráng thu dọn trên giường một chút, nghĩ không muốn quấy rầy Triệu Tử Dương xem sách nữa, xoay người đi ra ngoài.

“A, được rồi, Đại Tráng, ta dự định ngày mai trở về!” Triệu Tử Dương buông sách hướng phía bóng lưng Đại Tráng hô.

“Gì, cũng chưa chơi được vài ngày?” Đại Tráng nhíu mày hỏi.

“Không cần, ngày mai là đầu tháng ba, ta cũng muốn cùng hai vị sư phụ đón lễ mừng năm mới, hơn nữa còn có công khóa!” Triệu Tử Dương cầm một cuốn sách giải thích.

“Thực sự không thể chơi thêm mấy ngày sao! Ta cũng chưa chơi với ngươi được mấy ngày mà!” Đại Tráng áy náy nói.

Triệu Tử Dương cười lắc đầu.

Đại Tráng ánh mắt rũ xuống, Triệu Tử Dương luôn luôn cường thế hơn người, hơn nữa trên người phảng phất quanh thân tài trí khi thế hơn người, mặc dù hắn chỉ là một đứa bé mười tuổi, nhưng rất ít người có thể phạm vào ý Triệu Tử Dương.

“Ta đây ngày mai tiễn ngươi trở về, sau này lúc nào rảnh nhớ tới chơi được rồi!” Đại Tráng lên tinh thần nói.

“Được, làm phiền ngươi, ta dọn đồ đạc luôn.” Triệu Tử Dương khẽ cười nói.

“Không có gì, ta đây không quấy rầy ngươi xem sách!” Đại Tráng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Đại Tráng vốn có dự định một mình tiễn Triệu Tử Dương quay về trên trấn, thế nhưng qua năm mới, trên đường lên trấn cơ bản đều không có người. Nhị Tráng sợ trên đường xảy ra nguy hiểm gì, ngang ngược bắt Đại Tráng mang theo Ngốc Tử, với lại Triệu Tử Dương và Ngốc Tử cũng kiên trì, Đại Tráng đành phải thỏa hiệp.

Sau khi dùng xe lừa tiễn Triệu Tử Dương về đến nhà, Đại Tráng liền lập tức trở về nhà để có thể kịp nấu cơm cho mấy đứa nhỏ.

“Thế nào! Ta ở nhà ngươi ăn không ngủ không mấy ngày, ngươi ở lại nhà ta ăn một bữa cơm trưa cũng không được!” Triệu Tử Dương nói nửa đùa nửa thật.

Đại Tráng bất đắc dĩ cười, cột chắc lừa, mang theo Ngốc Tử vào tiểu viện của Triệu Tử Dương.

Hai người làm nhà Triệu Tử Dương phải qua sơ thất mới tới, cho nên bữa trưa Triệu Tử Dương là do văn sĩ sư phụ nấu. Khiến Đại Tráng giật mình, trung niên văn sĩ kia nhìn có vẻ văn nhã, tính tình lại giống đứa bé, tay nghề nấu cơm vô cùng tốt, đầy một bàn đều có thể nói là cầu sắc được sắc, cầu vị được vị.

...

“Chúng ta đi, hoan nghênh ngươi tới chơi nữa...” Đại Tráng dắt lấy con lừa cười với Triệu Tử Dương nói lời tạm biệt.

“Ừ, các ngươi trên đường đi cẩn thận chút nha!” Triệu Tử Dương vừa vẫy tay, vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.