Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 37: Chương 37: Thu hoạch! ! (Trung)




“Đi vào ngồi một chút đi!” Triệu Tử Dương vươn tay nói.

“A, dạ, không cần, nhà của ngươi hôm nay có khách nhân đi, ta không quấy rầy ngươi... A, được rồi, năm nay ta trồng một chút củ sen, những đài sen này ngươi lấy nếm thử đi, à, hạt sen đen có thể nấu cháo ăn...” Đại Tráng lắc đầu, xoay người từ trên xe cầm lấy giỏ đựng đài sen.

“Đại Tráng...” Triệu Tử Dương ngạc nhiên kêu một tiếng, đưa tay chuẩn bị đón túi.

Một thiếu niên từ phía sau lưng Triệu Tử Dương tiến lên, giành lấy cái túi nhìn có chút bẩn thỉu.

Đại Tráng có chút lúng túng thu tay về, ngượng ngùng nói: “Ta trở về đây, lần sau rảnh sẽ tới tìm ngươi nữa...”

“Đại Tráng, người là cha mẹ ta phái tới rồi, không có khách nhân gì cả, ta hiện giờ rất rảnh, đi vào ngồi một chút đi!” Triệu Tử Dương bước nhanh về phía trước, kéo tay Đại Tráng nói.

“Ai, a, thì ra là vậy a!” Đại Tráng bị hai người đằng sau Triệu Tử Dương canh chừng cả người đều không được tự nhiên, chần chờ nói: “Quên mất trong nhà còn có chuyện!”

“Đại Tráng!” Triệu Tử Dương có chút giật mình kêu một tiếng.

“Ta, ta về đây...” Đại Tráng vội vàng giãy tay của Triệu Tử Dương ra, xoay người vội vàng lên xe lừa rời khỏi.

Triệu Tử Dương cắn môi, thần sắc âm trầm nhìn bóng lưng Đại Tráng cuống quít đào tẩu...

“Đại ca...” Đại Nựu Nhi một tay ôm hai đứa nhỏ ngồi ở trên xe, có chút lo lắng kêu.

“Dạ, a, Đại Nựu Nhi, làm sao vậy?” Đại Tráng phục hồi lại tinh thần, nở nụ cười quay đầu hỏi.

“Chúng ta sau này có đi nhà Triệu Tử Dương không?” Đại Nựu Nhi nhỏ giọng hỏi.

“Qua chứ, đương nhiên...” Đại Tráng tùy ý đáp, rồi dừng lại: “Sau này hãy nói! Được rồi, ngồi vững, chúng ta nhanh lên một chút!”

“Dạ!” Đại Nựu Nhi đáp, vội ôm lấy Tam Tráng và Tứ Tráng.

Ngốc Tử xuyên qua khe hở hai túi đồ vật mua ở trên trấn, cắn môi nhìn chằm chằm bóng lưng hai vai rũ xuống của Đại Tráng...

Sau khi về nhà, Đại Tráng rất nhanh khôi phục lại bình thường, chí ít là ở mặt ngoài đối với mấy đứa bé cũng không nhìn ra cái gì bất thường, chỉ là thỉnh thoảng đang cùng người trong thôn nói chuyện với nhau thì Đại Tráng mới lộ ra biểu tình cô đơn không thể che giấu được. Xem ra người bạn duy nhất cùng chung chí hướng rất nhanh cũng không giữ được...

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia...”

“A...” Triệu Tử Dương chợt ngẩng đầu, trên mặt lộ ra biểu tình xấu hổ, thấp giọng nói: “Xin lỗi, sư phụ...”

“Ngươi làm sao vậy? Mấy ngày nay đều như vậy, lão phu nhân không phải đã phái người tới thăm ngài sao?” Văn sĩ trung niên cau mày nói.

“Không có gì, sư phụ, chúng ta tiếp tục đi!” Triệu Tử Dương rũ mắt bình tĩnh nói.

...

“Đại thiếu gia, chúng ta nói chuyện đi!” Kim Hùng Quốc thả xuống kiếm gỗ trong tay, vỗ vỗ băng ghế dài dưới tàng táo già nói.

“Sư phụ...” Triệu Tử Dương có chút nghi hoặc buông kiếm gỗ, xoa xoa hai cổ tay đau nhức, đi tới.

“Ta nghe người hầu nói, lần trước có mấy đứa nhỏ đi xe lừa gấp gáp tìm người, có đúng không?”

“Dạ.” Triệu Tử Dương ánh mắt khẽ sáng lên, gật đầu.

“Chính là mấy đứa Đại Tráng đi! Không vào cửa liền đi, có đúng hay không?”

“Đúng vậy, con mời hắn vào...” Triệu Tử Dương buồn bực nói.

“Đại thiếu gia có nghĩ vì sao Đại Tráng lại như vậy không?”

“Đều là do hai đứa người hầu chết tiệt...”

“Không, đều không phải, cho dù không có hai đứa gác cổng, Đại Tráng cũng không có thể giống như trước đi cùng người, kể ca ta và Lưu sư phó của người... Đại thiếu gia cũng nên suy nghĩ thật kỹ càng Đại Tráng vì sao cùng người trở thành bạn tốt!” Kim Hùng Quốc dứt lời, vỗ vỗ bụi đất trên người, chắp tay sau lưng chậm rãi rời khỏi, chiều này có vẻ rảnh rỗi, ai, đáng tiếc ban ngày nhân học chắc chắn sẽ không đồng ý...

...

Sau khi thu hoạch, Đại Tráng đưa một lần giỏ tới, vén màn liền vội vã rời khỏi, để cho Triệu Tử Dương đuổi theo tức giận đến nghiến răng.

“Đại Tráng, Đại Tráng, ngươi mau đi xem một chút đi, Ngô gia đánh nhau...”

Đại Tráng cầm lấy dây cương xe lừa cởi xuống, bên ngoài truyền đến tiếng kêu to.

“Ta không rảnh đâu, mà nhà bọn họ cãi nhau ta đi làm gì!” Đại Tráng cau mày đáp lại, cầm lấy dây lừa cột chặt trên cột, chuẩn bị múc nước, đồ ăn cho lừa.

“Ặc, ta đã nói với ngươi rồi nha, chính ngươi không đi...”

Thanh âm bên ngoài xa dần, Đại Tráng tức giận “Hừ” một tiếng, trong lòng lại cân nhắc, Ngốc Tử đêm qua về nhà rồi, sáng sớm hôm nay cũng không đến tìm...

“Ta nói đại tẩu, bây giờ còn chưa có phân nhà đi, đất của Ngốc Tử cũng không coi là của chung, còn đưa tiền sinh hoạt cho đại ca...” Vợ lão Tam nhà họ ngô mỉa mai nói.

“Vợ thằng ba, không thể nói như thế được, đất của chung mọi người cùng nhau trồng đương nhiên là tính của chung, đất Ngốc Tử tự mình trồng...” Mẹ Ngốc Tử lên tiếng phản bác.

...

Tường gạch Ngô gia cao gần hai thước, ngoài sân cũng không phải chỉ có một cái hàng rào, Đại Tráng đứng ở bên ngoài hai phiến cửa gỗ đóng chặt nghe một hồi, ồn ào nhất chỉ có hai người đán bà, cũng không có nghe được tiếng Ngốc Tử.

Đại Tráng lắc đầu, vội rời khỏi.

Ngày thứ hai, Ngốc Tử cũng không tới, Đại Tráng có chút không quen một mình ngồi đan giỏ, mỗi lần trong đầu đều nghĩ tới chuyện gì, lúc chuẩn bị nói mới phát hiện đối diện không có ai...

“Đại ca, A Đại ca đâu rồi?” Liên tiếp mấy ngày Ngốc Tử đều không đến, đến cả Nhị Nựu Nhi cũng hỏi tới.

“A, Nhị Nựu Nhi, A Đại ca ca đi về nhà rồi, ở nhà của anh ấy rồi.” Đại Tráng ôn nhu đáp, trong lòng không biết sao lại dâng lên cảm giác bất an, không được bình thường. Trước đây bất luận có chuyện gì xảy ra Ngốc Tử cũng tìm mọi cách đi qua tìm mình...

“Dạ, A Đại ca còn tới hay không?” Nhị Nựu Nhi lắc đầu nguầy nguậy hỏi.

“Nói chuyện đàng hoàng, không nên tự nhiên lại lắc đầu!” Đại Tráng không có trả lời Nhị Nựu Nhi, đè lại đầu nàng đánh một cái, quyết định chờ sau khi ăn cơm trưa phải đi thăm Ngô gia...

“Dạ dạ!” Nhị Nựu Nhi né tay đại ca, miệng lung tung đáp lời, lủi mất.

...

“Có ai không? A Đại, có nhà không? Có ai không... ” Đại Tráng gõ gõ cổng gỗ kêu.

“Ai vậy?” Bên trong có tiếng người dùng giọng nói đề phòng hỏi.

“Ta là Đại Tráng, tìm A Đại! A Đại có ở nhà không?” Đại Tráng lớn tiếng hỏi.

“Không có, không có...” Người ở bên trong không kiên nhẫn nói một câu, cũng không kiên nhẫn nghe hết câu.

“Này, chờ một chút đã, trước mở cửa ra đi, A Đại không ở nhà mà đi đâu vậy?” Đại Tráng có chút nóng nảy đập cửa hỏi.

Đại Tráng đợi một hồi thật lâu, bên trong cũng không có ai đáp lời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.