Mặc dù Đại ma vương đã chứng tỏ thân phận, nhưng ánh mắt của quần chúng vây xem vẫn tràn ngập sự không tin tưởng!
Trên mặt mỗi người đều hiện rõ dòng chữ “Ma vương địa ngục sao có thể gà như vậy”.
“A, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đây…”. Để chứng minh thân phận ác ma của mình, Long Dực bình tĩnh xòe ra sáu chiếc cánh đen, vỗ vài cái.
Phương Kỳ vẫn trốn sau lưng Tưởng Phi xem náo nhiệt thở dài nói: “Cánh thật đó”.
Tưởng Phi vừa khiếp sợ vừa không hiểu nổi quay đầu liếc nhìn Phương Kỳ, không hiểu tại sao lần nào cậu cũng bình tĩnh như vậy, lần trước lúc nhìn thấy chó địa ngục cũng cực kì bình tĩnh, chẳng lẽ hắn trời sinh đã phản ứng chậm hơn người khác nửa nhịp?
Ánh mắt Tưởng tiên sinh nhìn bé hamster nhất thời trở nên đầy yêu thương.
Long Dực cười lạnh đáp lại vấn đề của Phương Kỳ: “Đương nhiên là cánh thật, đáng tiếc bản vương chưa khôi phục ma lực, nếu không đã san bằng ngôi nhà này chứ chẳng chơi!”.
Phương Kỳ không suy nghĩ theo thói thường, hoàn toàn không để ý đến khí phách hào hùng khi hắn nói san bằng ngôi nhà này, mà ngốc moe hỏi tiếp một câu: “Vậy mặt sau áo của anh có sáu cái lỗ hả?”.
“…Ha? Ma vương địa ngục mở cánh đen tà ác trước mặt ngươi! Vậy mà ngươi lại thắc mắc trên áo Ma vương địa ngục có lỗ hay không! Nực cười!”. Long Dực đỏ mặt tía tai mạnh mẽ lên án.
Bởi vì đúng là có sáu cái lỗ, không chỉ trên áo có, mà cả áo choàng cũng có nữa.
Nếu không ngươi nói xem cánh phải chui ra thế nào! Chui ra thế nào!
Kết quả bầu không khí vốn dĩ còn có chút nghiêm túc nháy mắt bị phá vỡ, trên mặt của những người ở hiện trường đều dạt dào nụ cười sung sướng, Yến Tử Hoàn thậm chí còn quên mất linh hồn của mình còn bị đối phương nắm trên tay, nhịn cười đi ra sau lưng Long Dực xem cái lỗ, Long Dực vẻ mặt bức bách lùi ra sau mấy bước đứng sát lưng vào tường không cho cậu nhìn, khàn giọng nói: “Lũ nhân loại ngu xuẩn, điểm chú ý của các ngươi lệch lạc hết rồi được chứ!”.
Hơn hai mươi năm không đến nhân gian, thanh niên bây giờ sao lại to gan lớn mật như vậy? Hửm?
Nghe thấy tiếng cười nói truyền tới từ lầu hai biệt thự, Hydra vui mừng không gì sánh được, vừa nãy mình lấy cớ đau đầu không cùng Long Dực vào được, nếu không thật sự mất hết mặt mũi.
“Ngươi đau đầu?”. Long Dực không tin, “Đau đầu nào?”.
Hydra thề son sắt: “Cả chín cái đầu tự nhiên đau lắm”.
Thế là Ma vương ngốc nghếch đành phải leo cửa sổ một mình.
Bởi vì ở dưới lầu đợi rất buồn chán, Hydra móc quả cầu thủy tinh cầm tay từ túi áo ra, tách tách chụp cho mình một tấm ảnh tự sướng rồi post lên Weibo, kèm theo caption: “Ông chủ thần kinh, tối như vậy còn muốn tăng ca, phiền quá [Tạm biệt]”. Bởi vì một trong những thiên phú của chủng tộc ác ma chính là ưa nhìn, hơn nữa Hydra còn là một người thích đăng ảnh tự sướng, vì vậy trong thời đại cái đẹp lên ngôi, hơn nữa còn là một nhân vật nổi tiếng không lớn không nhỏ trên mạng xã hội, dưới khu bình luận fans lập tức giúp Hydra mắng chửi ông chủ bất lương đêm khuya bắt nhân viên tăng ca, bóc lột quá đáng mồ hôi xương máu của nhân viên, tro cốt của Long Dực nháy mắt đã bị trộn lẫn với mười mấy bát gạo lớn, căn bản không thể tách ra được.
Hydra sảng khoái rồi, liền mở Taobao bắt đầu giúp ông chủ nhà mình mua đồ dùng Yến Tử Hoàn, mua thả phanh, dù sao địa ngục có rất nhiều vàng, lấy không hết dùng không kiệt, không tiêu xài hơi phí!
Long Dực cảm thấy mình chịu quá đủ nhục nhã rồi, để khiến thân phận của mình càng có sức thuyết phục hơn, tay phải lật một cái triệu hoán ra linh hồn của Yến Tử Hoàn, năm ngón tay ở tay trái thì gãi tới gãi lui trên linh hồn, vẻ mặt u ám nói: “Nhân loại ngu xuẩn, các ngươi nhìn cho kĩ, đây là linh hồn bản vương vừa thu được, ác ma chúng ta có thể thông qua việc đụng chạm vào linh hồn kẻ khế ước để đạt được hiệu quả như đụng chạm vào kẻ đó…”.
“Ha ha ha ha ha!”. Yến Tử Hoàn vốn đang đứng bình thường đột nhiên cười không ngừng, hai tay còn vỗ khắp nơi trên cơ thể, cười ra nước mắt cầu xin tha thứ:
“Đừng cù đừng cù nữa! Đệt mẹ đừng cù gan bàn chân chứ!”.
“Dừng tay”. Yến Nhất tiến lên vài bước, giữ chặt tay trái đang làm loạn của Long Dực, hơi hơi híp mắt, dù mang vẻ mặt nghiêm trọng nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên, mang đến cảm giác lạnh lùng, không giận tự uy, còn giống Đại ma vương hơn cả Long Dực, Yến Nhất nhìn chằm chằm ngọn lửa lơ lửng trên lòng bàn tay phải của Long Dực, trầm mặc nói: “Anh nói đây là linh hồn của Yến Tử Hoàn?”.
“Đúng vậy!”. Long Dực tiếp tục tìm đường chết, “Cậu ta vừa kí kết khế ước linh hồn với ta ở dưới lầu, ta giao cho cậu ta năng lực ăn thế nào cũng không béo, còn cậu ta bán linh hồn của mình cho ta…”.
Yến Nhất nhíu mi, quay sang Yến Tử Hoàn, vẻ mặt phức tạp: “Thật à?”.
“Thật ra không phải em tự nguyện!”. Yến Tử Hoàn sụp đổ, “Ở đây có hiểu lầm, anh hãy tin em!”.
“Hừ, đã kí rồi thì không thể đổi ý, nô lệ!”. Long Dực cười nhạt, ánh mắt chuyển sang Yến Nhất, “Thế nào, đệ đệ thân yêu của ta, cuối cùng đệ cũng chịu nghe ta nói rồi chứ?”.
“Chuyện về linh hồn lát nữa nói tiếp”. Yến Nhất vẻ mặt ghét bỏ, “Trước khi nói rõ mọi chuyện, đừng gọi tôi như vậy”.
Dù sao Yến phúc hắc không hề muốn nhận một anh trai ngu ngốc như vậy.
“Vậy chúng ta hãy nói rõ ràng”. Long Dực nghiêm mặt, chỉ những người đang xem náo nhiệt ở cửa, “Đệ bảo bọn họ ra ngoài hết đi, ta muốn nói chuyện riêng”.
Cái tên cơ bắp cường tráng kia, vừa này dám đánh Ma vương bệ hạ, Ma vương bệ hạ đã ghi sổ rồi! Còn có đứa mặc đồ ngủ thỏ con, điểm chú ý của nó quá kì lạ, làm ảnh hưởng đến Ma vương bệ hạ thể hiện!
Phương Kỳ chớp chớp mắt, đối với ánh mắt tràn ngập căm thù của Long Dực bắn tới hoàn toàn không hiểu mô tê gì.
“Mọi người ra ngoài cả đi”. Yến Nhất vừa nói vừa kéo Mạnh Phồn qua, “Hắn có thể ở lại, không có gì mà hắn không nghe được”.
Yến tiểu béo nhất thời hơi không vui.
Anh trai có chị dâu rồi liền không cần mình nữa, tủi thân!
Hơn nữa đây là phòng ông mà!
Nhưng cuối cùng Yến Tử Hoàn, Tưởng Phi và Phương Kỳ vẫn thành thật đi ra, trong nhà xảy ra chuyện như ma như ảo thế này, nhất định không thể đi ngủ, thế là ba người đứng ngoài cửa phòng Yến Tử Hoàn nhìn nhau.
“Hay là chúng ta chơi cờ tỷ phú đi?”. Bầu không khí nặng nề có chút quỷ dị, thế là Phương Kỳ vui vẻ giơ tay đề nghị.
“…Thôi”. Là người vừa mới bị ác ma rút mất linh hồn, Yến Tử Hoàn không có tâm trạng chơi cờ tỷ phú.
“…Khụ, ngoan nào”. Tưởng Phi giơ tay vuốt cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Phương Kỳ.
Thế là bầu không khí lại càng thêm nặng nề.
“Ặc…Hay là chúng ta bắt đầu đi?”. Người cần đi đều đi cả rồi, Mạnh Phồn gấp gáp đề nghị, bởi vì anh cảm thấy câu đố về bệnh đa nhân cách của Yến Nhất dường như sắp có lời giải rồi, sau đây chính là thời khắc chứng kiến chân tướng, bác sĩ Mạnh không muốn chờ thêm một phút nào nữa!
“Ừ, nghe xem hắn nói thế nào”. Giọng nói của Yến Nhất dịu dàng như nước.
Thế là hai người rõ ràng là củi khô lửa bốc, anh nhìn em một cái, em liếc anh một chút, mắt qua mày lại nhìn nhau cười.
Long Dực nhất thời sinh ra cảm giác thực ra mình là một cái bóng đèn siêu lớn phải nhanh chóng chạy về địa ngục để đôi vợ chồng son ngọt ngào lăn giường.
“Nói đi”. Vẻ mặt Yến Nhất lạnh lùng nghiêm nghị quay sang Long Dực, dịu dàng lưu luyến phút trước lập tức quét sạch.
Không hổ là hai mươi tư nhân cách phân liệt, đổi tâm trạng thật là nhanh!
“Thực ra là thế này”. Long Dực hắng giọng, nghiêm túc giới thiệu bản thân lại lần nữa, “Ta quả thực là Ma vương địa ngục, ta là Long Dực, còn ngươi là đệ đệ của ta, tên ngươi là..Long, Ngạo, Thiên”.
Yến Nhất: “Phì”.
Yến Nhị đến Yến 24: “Ha ha ha ha ha đúng là đồ ngốc!”.
Mạnh Phồn:…Ba chữ Long Ngạo Thiên anh thực sự không cần đọc chậm từng chữ như vậy được chứ, đọc như vậy chỉ số xấu hổ tăng lên gấp bội đó!
Long Dực mất hứng: “Vẻ mặt của các ngươi là thế nào? Ngạo Thiên, cái tên này là ta đích miệng (*) đặt cho ngươi đấy! Lẽ nào ngươi không cảm nhận được luồng khí tà mị nồng đậm đến từ địa ngục sao?”.
(*) Nguyên văn 亲嘴 – qīnzuǐ. Từ này vừa có nghĩa là hôn môi, vừa có nghĩa là chính miệng, tận miệng, giống như mình hay nói là tận tay, tự tay, đích thân…vậy
Mạnh Phồn lau mặt:…Ngại quá chúng tôi chỉ cảm thấy một luồng khí xấu hổ đến từ địa ngục thôi.
Yến Nhị đến Yến 24: “Ha ha ha ha đích miệng!”.
“Phì ——”. Yến Nhất đỡ trán, cười run cả vai, dưới ánh mắt lên án của Long Dực cười mười giây, sau đó miễn cưỡng nghiêm túc tự giới thiệu bản thân: “Xin lỗi, nhưng tôi là Yến Nhất”.
“Không…”. Long Dực vừa nói ra một chữ.
“Ha ha ha ha!”. Kết quả bị tiếng cười của Yến Nhất cắt đứt!
Long Dực không đổi sắc mặt nhìn đệ đệ mắc bệnh thần kinh có vẻ tương đối nghiêm trọng của mình.
Yến Nhất cười một lúc, thẳng lưng hít một hơi sâu, vẻ mặt thành khẩn nói: “Xin lỗi, tôi sẽ không cười nữa, anh tiếp tục đi”.
Long Dực tỏ vẻ không yên tâm nhìn hắn, một lúc sau mới ấm ức xác nhận: “Ngươi thực sự sẽ không cười nữa?”.
Yến phúc hắc lại phá game lần nữa: “Phụt ——”.
Đệ đệ này phải bỏ đi rồi, Long Dực vô cùng đau lòng nghĩ.
Thực ra Yến Nhất không phải người thích cười như vậy, nhưng là không chịu nổi hai mươi ba nhân cách phụ trong đầu cứ cười lăn cười bò, dù sao tâm trạng vui vẻ cũng rất dễ lây truyền!
“Được rồi, trước hết ta miễn cưỡng gọi ngươi là Yến Nhất vậy”. Đệ đệ lớn rồi không nghe anh nói nữa, Long Dực ưu thương thở dài một hơi, rồi lập tức dùng giọng điệu mềm mại bắt đầu ngâm thơ, “Ngươi và ta, là hai trái cấm mọc trên cây tà ác ở tầng đáy của địa ngục từ thời sơ khai, thân thể chúng ta do chướng khí biến thành, dục vọng tà ác là thức ăn của chúng ta, cái chết vĩnh hằng là ánh mặt trời của chúng ta, mỗi một trăm năm qua đi, thân xác của chúng ta lại tiêu vong cùng cát bụi, còn linh hồn lại mang theo ký ức đã qua trở lại cây tà ác một lần nữa, kết thành quả, rồi lại dẫn đầu quân lâm địa ngục…”.
“Nói trọng điểm”. Yến Nhất bĩnh tĩnh cắt lời, giọng điệu vô cùng chín chắn, hoàn toàn không ngâm vịnh, nghe chẳng có vẻ gì là có cùng huyết thống với Long Dực! “Ý anh là, tôi là ác ma tới từ địa ngục?”.
Long Dực thâm trầm nói: “Không chỉ là ác ma, mà còn mà Ma vương, bảo tọa ở địa ngục có một nửa là của ngươi, chúng ta là song sinh, huyết mạch cùng chung gốc rễ…”.
Yến Nhất trầm tư chốc lát, không nhìn kẻ khiến người ta xấu hổ này nữa, tung ra vấn đề quấy nhiễu mình nhiều năm, vấn đề mà mình để ý nhất: “Trong thân thể tôi có hai mươi tư nhân cách, anh biết đó là chuyện gì không?”.
“Ha, đương nhiên là biết”. Long Dực nắm một góc áo choàng, cố sức vung lên, trong không khí thoáng chốc tràn ngập những ngọn lửa với màu sắc và độ sáng tối khác nhau, từng ngọn từng ngọn yên lặng cháy, rất giống linh hồn màu xanh của Yến Tử Hoàn, xem ra hình như cũng là linh hồn của ai đó.
Mạnh Phồn thông minh đếm một chút: “…Hai mươi ba, đây cũng là các linh hồn sao?”.
“Đúng vậy”. Hai mắt đỏ thẫm của Long Dực sắc bén nhìn thẳng vào Yến Nhất, chậm rãi nói: “Bọn họ tương ứng với thứ gọi là…’nhân cách phụ’ trong thân thể của ngươi”.
Tạm thời tớ để Long Dực xưng hô ta – ngươi, ta – đệ vì lúc này anh mới từ địa ngục lên chưa hòa nhập với thế giới hiện đại và tính anh vẫn bề trên lắm, các chương sau tùy vào hoàn cảnh tớ sẽ thay đổi xưng hô. Ai có ý tưởng gì về cách xưng hô thì bảo tớ nhé :’)
P.s: Tin buồn là tớ phải đi học rồi, nên có những hôm chỉ có 1 chương thôi, nhưng không nhiều hôm lắm đâu, sẽ cố giữ tốc độ ngày 2 chương như cũ