Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 24: Chương 24: Fan não tàn của Picasso




Yến Nhất nhướng mày: “Chưa từng đọc? Vậy thì đúng lúc quá, tôi đọc cho anh nghe”.

“Không nghe”. Mạnh Phồn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm khiển trách: “Lưu manh!”.

Nhưng Yến Nhất đã bắt đầu đọc, Yến Nhị học thuộc một câu, hắn liền nói theo một câu: “Bác sĩ Mạnh mị nhãn như tơ, không kìm được rên rỉ…”.

A a a a mị nhãn ông nội anh! Mạnh Phồn như bị sét đánh bên tai, da đầu tê dại, hét lớn: “Câm miệng!”.

“Cặp mông trắng như tuyết của bác sĩ Mạnh bị vỗ đến…”. Yến Nhất tiếp tục nói.

Mạnh Phồn sụp đổ vò tóc: “Bác sĩ trong đó đâu phải họ Mạnh!”. Đừng có tự tiện sửa tiểu thuyết của người ta chứ đồ khốn!

“Yến Nhị học thuộc như vậy mà”. Yến Nhất kinh ngạc ngước mắt, “Không phải anh chưa từng đọc à, sao anh biết không phải họ Mạnh?”.

“…”. Mạnh Phồn giữ sự trầm mặc lạnh lùng.

Yến Nhất khẳng định: “Anh đọc rồi”.

Mạnh Phồn trợn trắng mắt, mạnh miệng nói: “Tôi đoán thế, người họ Mạnh không nhiều, sao có thể trùng hợp như vậy được”.

Yến Nhất ồ một tiếng sâu xa, đang định mở miệng, Mạnh Phồn chợt chỉ vào đống vỏ đồ hộp chất như núi trên mặt đất nói: “Mùi thức ăn nặng quá, làm phiền Yến tiên sinh dọn dẹp chỗ này một chút”.

“Được rồi”. Yến Nhất hơi lộ vẻ tiếc nuối, khom lưng dọn dẹp đống đồ hộp đầy đất.

Món ăn trong đồ hộp có rất nhiều loại, gần như loại nào cũng có, đây là vì lúc ăn cơm trưa tất cả hai mươi tư nhân cách sau nửa tiếng giằng co với mười lăm lần hội nghị bỏ phiếu, thuận lợi dựa vào tỉ số 3 chọi 3 chọi 3 chọi 3 chọi 3 chọi 3 chọi 3 chọi 3 cho ra kết quả hòa tám phe, theo thứ tự là lỗ, xuyên, việt, tô, mân, chiết, tương, huy.

Tám thái hệ chính (*)!

(*) Thái hệ là hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, phương thức, phong vị và những kiểu chế biến thức ăn của các địa phương khác nhau. Tám thái hệ tác giả nói đến là lần lượt thức ăn các vùng Sơn Đông (lỗ), Tứ Xuyên (xuyên), Quảng Đông (việt), Giang Tô (tô), Phúc Kiến (mân), Chiết Giang (chiết), Hồ Nam (tương), Huy Châu (huy).

Tám phe khí thế ngất trời, không ai nhường ai!

“Tôi cũng chọn món cay Tứ Xuyên”. Yến Nhất giơ tay lên tiếng, nhìn như đang tự nói một mình, “Đúng rồi, tôi chính là nhân cách chủ, nhân cách chủ một phiếu chấp hai phiếu có được không?”.

Ngoài trừ hai người cùng phe ra tất cả những nhân cách khác đều tỏ ra anh đừng hòng!

Yến Nhất thất vọng thở dài: “Tôi làm nhân cách chủ cũng bằng không”.

Mạnh Phồn suýt hộc máu: “Sao cả anh cũng làm loạn theo vậy?”.

“Tôi muốn ăn cá luộc”. Yến Nhất lười biếng cười cười, “Hay là gọi cả tám loại đi, mỗi loại ăn một chút, còn thừa tối lại ăn tiếp”.

“…Tùy anh”. Mạnh Phồn thực sự phục sát đất, quả thực từ trước đến giờ chưa từng gặp người tốt tính như vậy, hai mươi tư người đang mở cuộc họp trong đầu vậy mà còn có thể bình tĩnh mua vui trong cái khổ!

Vì vậy cuối cùng Yến Nhất gọi đủ các loại thái hệ, còn bảo Phương Kỳ và Tưởng Phi đến, mấy người cùng nhau ăn, Yến Tử Hoàn như một u linh nặng nề oán niệm bay qua bay lại sau lưng bọn họ, cực kì không hiểu nổi tác phong phóng túng của anh trai!

Mẹ nó ăn cơm trưa thôi vậy mà gọi ra tám thái hệ chính, có muốn để người giảm béo sống nữa hay không!?

Chúng ta có còn là người một nhà tương thân tương ái không!?

Vì trước khi làm rõ mọi chuyện Yến Nhất không muốn nói chuyện thân thể của mình có biến đổi cho người nhà làm họ lo lắng, nên đành thản nhiên mang tiếng xấu, mặc kệ em trai vẻ mặt oán niệm bay qua bay lại sau lưng mình.

Đồ ăn bên ngoài gọi tới Yến Nhất ăn mỗi thứ một ít, lúc không cẩn thận ăn phải rau thơm, trong đầu Yến Nhất thoáng cái nổ tung, phe rau thơm và phe không ăn rau thơm cãi nhau long trời lở đất, vì phe không ăn rau thơm chiếm thế thượng phong nên là một phần tử ôn hòa trong phe rau thơm, Yến Nhất đành phải nhổ rau thơm trong miệng ra.

Ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng gì.

Đem vỏ đồ hộp trong thư phong dọn xong, Yến Nhất lại pha hai cốc cà phê bưng vào thư phòng, để một cốc cạnh tay Mạnh Phồn, dịu dàng nói: “Anh vất vả rồi”.

Mạnh Phồn cúi đầu xem tài liệu, không để ý khoát khoát tay: “Việc nên làm”. Dù sao tiền lương cũng rất cao!

Yến Nhất uống một ngụm cà phê, cà phê vừa vào miệng trong đầu lập tức hò hét loạn xạ, có người chê nhiều đường, có người chê ít đường, người này muốn uống Cappuchino, người kia muốn uống Latte…

“Phù”. Yến Nhất lộ vẻ buồn phiền thở ra một hơi, “Nếu cứ thế này mãi quả thực hơi đau đầu”.

“Tôi còn tưởng anh không biết đau đầu chứ”. Mạnh Phồn nhanh chóng xem lướt qua tài liệu.

Yến Nhất cười cười, cầm một tệp tài liệu vừa uống cà phê vừa tiếp tục lật xem, đang xem đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Lucifer là fan của Picasso”.

Mạnh Phồn đang hết sức chăm chú nghiên cứu tàu liệu trong tay: “Cái quỷ gì?”.

“Trên này viết như vậy”. Yến Nhất phủi phủi tờ giấy in trong tay, “Giới thiệu về bảy Ma quân địa ngục, không giống với những gì tôi đọc được ở tất cả những quyển sách khác, truyền thuyết tôi đọc được về Lucifer là vì hắn kiêu căng ngạo mạn mà phản bội Chúa, sau khi Chúa sáng tạo ra Adam, các thiên thần đã thần phục Adam, còn Lucifer, vì quá kiêu ngạo nên bị cự tuyệt, đồng thời chống lại Tổng lãnh thiên thần và Chúa, cuối cùng bị đày xuống địa ngục”.

“Tôi cũng nhớ đại khái là như vậy”. Mạnh Phồn dụi dụi mắt, tiến tới nhìn tờ giấy trong tay Yến Nhất, “Trên này nói thế nào?”.

Yến Nhất vẻ mặt phức tạp: “Trên này nói, sự kiêu ngạo của Lucifer thực ra bắt nguồn tử thẩm mỹ quan kì dị của hắn, Lucifer si mê phong cách hội họa chủ nghĩa lập thể, không thể hiểu được thưởng thức thẩm mỹ của mọi người…Picasso là một trong những nhà sáng lập ra chủ nghĩa lập thể, cũng là họa sĩ Lucifer thích nhất, Lucifer tuyên bố Picasso là thiên tài duy nhất tự cổ chí kim có thể cho thấy nghệ thuật trừu tượng, năm 1973 sau khi Picasso qua đời Lucifer từng đến hoa viên lâu đài Vauvenargues tham gia tang lễ, đồng thời cố gắng mang linh hồn của ông ta đi, khiến ông ta trở thành ác ma bất tử, nhưng bị thợ săn quái vật nghe tin cấp tốc chạy đến ngăn cản”.

Mạnh Phồn trợn mắt há miệng: “Lucifer? Đây chẳng phải Yến Tam sao!”. Lẽ nào Lucifer chê Adam xấu? Đây là lí do quái quỷ gì vậy

Nhưng tính tình Yến Tam chính là như vậy không sai được!

“Tài liệu này có đáng tin không?”. Yến Nhất cân nhắc giơ tờ giấy trong tay, nhãn nhã uống một ngụm cà phê, “Trên đây còn nói Lucifer từng dùng ma lực để đánh cắp bức danh họa ‘Guernica’ (*) của Picasso trong Bảo tàng mỹ thuật Prado, sau đó bị thợ săn quái vật tìm về…Phần tài liệu này miêu tả Lucifer y như một tên fan não tàn”.

(*) Bức danh họa Lucifer đánh cắp đây.

“Fan não tàn của Picasso à!”. Mạnh Phồn phát điên vò vò tóc, “Đây đều là tài liệu nội bộ của Cục điều tra những sự việc bất thường, bên ngoài không có ghi chép cũng rất bình thường, độ đáng tin rất cao”.

Yến Nhất gõ gõ đầu mình, thoải mái hỏi: “Yến Tam, anh là Lucifer phải không?”.

Mạnh Phồn im lặng nhìn hắn:…

Một lát sau, Yến Nhất quay sang nói với Mạnh Phồn: “Yến Tam nói ‘Nói thừa, nếu phải đã nói với anh từ lâu rồi”, nhưng hắn nói sau khi đọc tài liệu này hắn cảm thấy rất thưởng thức Lucifer, bọn họ quả thực là bạn bè tâm giao”.

“Không đúng, trong này có vấn đề, nếu không có chút quan hệ nào sao có thể giống nhau như vậy”. Dù sao loại thẩm mỹ quan này toàn thế giới cũng không tìm ra người thứ hai được chứ! Mạnh Phồn chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ, “Nào, chúng ta sắp xếp lại một chút, nếu suy đoán từ đầu mối Lucifer, có lẽ nên xét đến bảy Ma quân địa ngục, giả thiết là tượng trưng cho Lucifer ngạo mạn ứng với Yến Tam, vậy thì tượng trưng cho Asmodeus dâm dục có thể ứng với Yến Nhị…”.

Yến Nhất nghiêm túc gật gật đầu, rồi lập tức lộ ra nụ cười mờ ám.

Mạnh Phồn nhất thời đau trứng một trận: “…Cười gì?”.

“Yến Nhị nói hắn không biết Asmodeus là con quỷ gì, nhưng tôi nên lập tức cho anh biết một chút cái gì gọi là dâm dục”. Yến Nhất nháy nháy mắt, vô tội nhấn mạnh, “Yến Nhị nói vậy”.

Bình tĩnh! Kiềm chế! Hiện giờ không đánh lại! Mạnh Phồn vội vàng hít thở sâu, tức giận nói tiếp: “Tượng trưng cho Beelzebub tham ăn là Yến 12, tượng trưng cho Mammon tham lam là Yến 16, tượng trưng cho Belphegor lười biếng là Yến 18, tượng trưng cho Leviathan đố kị là Yến 22, tượng trưng cho Satan thù hằn là Yến 24…”.

Công túa nhỏ Yến Thất trong thế giới tinh thần lập tức giơ tay bưng mặt hét to: “Yến 24 là Satan ư!”.

Yến 24 khịt mũi khinh bỉ: “Mày nghe lời thằng bác sĩ rởm đó à!”.

Yến Thất mắt sáng ngời, dáng vẻ thiếu nữ hường huệ: “Nhưng mà Satan thật là khốc nha”.

Yến 24: “…”.

“Ừ, những điều này trước đây tôi từng nghĩ đến rồi”. Mắt Yến Nhất xẹt qua một chút mờ mịt, “Nhưng ngoài ra còn có mười sáu nhân cách nữa, hơn nữa, có cả tôi, mười bảy người chúng tôi là sao đây?”.

“Đừng nghĩ chuyện này vội”. Mạnh Phồn xua xua tay, mở một bức ảnh trong điện thoại, đó là khuôn mặt người cực đại do mây đen tạo thành trên bầu trời, anh lưu từ trên mạng, “Tôi tra một chút, khuôn mặt người cực đại này khi xuất hiện trên trời cơ bản là cùng thời điểm các nhân cách phụ mất khống chế, tôi cảm thấy hai việc này nhất định có liên quan”.

Yến Nhất một tay chống lên mặt bàn bên tay trái Mạnh Phồn, một tay lấy điện thoại trên tay phải của Mạnh Phồn, giống như vô ý ôm cả người vào lòng mình, giọng nói mang ý cười nói: “Vậy là anh cũng cảm thấy đây là điểm báo Đại ma vương sắp hiện thế?”.

Mạnh Phồn cứng ngắc gật gật đầu: “Đúng”. Mặc dù nghe có vẻ rất thiểu năng!

“Lẽ nào các nhân cách phụ trong cơ thể tôi thông qua con đường nào đó nhận được tác động, vì vậy liền thức tỉnh?”. Yến Nhất suy đoán như thần.

“Thực ra rất có khả năng…”. Thực ra bọn họ đều đang bốc khói đen và mạnh đến nghịch thiên! Chỉ là anh không biết mà thôi! Mạnh Phồn nhớ lại cảnh tượng đáng sợ trong thế giới tinh thần của Yến Nhất, vẫn còn nghĩ mà rùng mình.

Năng lực tinh thần mạnh mẽ như vậy, nếu như nói thực sự xuất phát từ nguyên nhân nào đó nên ác ma bị phong ấn trong thân thể Yến Nhất, vậy thì hoàn toàn rõ ràng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.