“Là dây đằng ma, không sợ đạn, chỉ có thể dùng dao chém”. Ngô Liệt khom lưng, lấy ra hai con dao quân dụng, đưa cho Mạnh Phồn một con, “Tự bảo vệ mình, chúng ta xuống xe!”.
Thẩm Xuyên cũng im lặng rút dao của mình ra, ba người chia nhau khua dao cắt đứt dây đằng ma chắn ở cửa xe, mở cửa nhảy xuống, xuống xe rồi bọn họ mới phát hiện bánh xe việt dã quấn đầy dây leo đen nhánh bóng mỡ, ngày càng nhiều dây đằng ma trồi lên từ dưới đất, theo cửa sổ xe chui vào, một số thì quấn lên cơ thể ba người, tốc độ sinh trưởng của thứ quỷ quái này rất nhanh nhưng may mà thân cây không cứng cỏi, lực cổ tay của đàn ông trưởng thành cộng thêm dao quân dụng sắc bén có thể nhanh chóng chặt đứt nó, từ miệng vết cắt của dây leo phun ra một lượng lớn chất lỏng sền sệt màu đen, nhuộm quần áo ba người thành một mảng loang lổ.
Cùng lúc đó, đám ác ma cấp thấp vừa nãy bị rớt lại đằng sau cũng đuổi kịp, Ngô Liệt và Thẩm Xuyên giơ súng bắn, Mạnh Phồn đã khôi phục một chút năng lực tinh thần cũng bắt đầu sử dụng ảo thuật, lũ ác ma trúng chiêu liền tự tàn sát lẫn nhau.
Một con ác ma lọt lưới từ sau lưng Ngô Liệt nhảy ra đánh lén, bị Ngô Liệt lanh lẹ tay trái một nhát dao cắm thẳng cái mồm đang há hốc của nó găm luôn vào mui xe, ngay sau đó tay phải thọc nòng súng vào mồm ác ma bắn một phát lấy mạng. Thấy số lượng ác ma cấp thấp dần dần giảm bớt, hơn nữa nữa cơ bản rất khó gần người nên Mạnh Phồn tạm thời yên tâm, kiên quyết không để Yến Nhất xuất hiện, đồng thời vừa chém dây đằng ma vừa di chuyển ra đằng sau Ngô Liệt, giẫm chân lên một con ác ma bị thương nhưng chưa tự thiêu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của nó, rồi hét lớn với Ngô Liệt: “Tôi phải rút ký ức, cần khoảng mười giây, bảo vệ cho tôi”.
Ngô Liệt nhanh nhẹn thay một băng đạn, trầm giọng nói: “Không thành vấn đề”.
Vừa dứt lời, Mạnh Phồn liền trừng mắt nhìn một đôi móng vuốt to lớn như của loài chim đột nhiên xuất hiện trên vai Ngô Liệt, móng vuốt đen và nặng như sắt nhấc Ngô Liệt lên cách mặt đất, cùng với hai tiếng vỗ cánh trong không khí, Ngô Liệt bị mang đi xa mười mấy mét, chỉ để lại một tiếng kêu ngắn ngủi, con quái túm Ngô Liệt có một đôi cánh đen với móng vuốt nhọn, thân hình lại vô cùng gầy nhỏ, xem ra là một c0n quỷ lùn có cánh.
Mạnh Phồn trợn mắt há miệng đứng tại chỗ:…
Vừa nói không thành vấn đề mà!
“Ngô Liệt bị…”. Mạnh Phồn lập tức tìm sự giúp đỡ từ Thẩm Xuyên, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy một bàn tay đỏ như máu vươn về phía mình, miệng Mạnh Phồn lập tức bị bàn tay to này bịt kín không nói được gì, ngay sau đó, chủ nhân của bàn tay —— một con ác ma cấp thấp, dùng tay kia kẹp cổ Mạnh Phồn, gần như muốn bóp chết anh.
Mạnh Phồn nhất thời không thể hít thở, vừa duỗi tay cố cạy móng vuốt cứng rắn của ác ma, vừa thử phóng ảo thuật về phía nó, nhưng đúng lúc ấy, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Che mắt hắn, đồ ngu”.
Đó là giọng Thẩm Xuyên.
Một tay của ác ma đang bịt miệng Mạnh Phồn, hình như vì chấp hành mệnh lệnh của Thẩm Xuyên, cái tay vừa nãy bóp cổ Mạnh Phồn dứt khoát buông ra để che mặt anh, Mạnh Phồn thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong sách nói không sai, ác ma cấp thấp quả nhiên đều là một lũ không biết suy nghĩ, sinh vật có trí lực thấp kém. Con ác ma vừa lỏng tay kẹp cổ Mạnh Phồn, Mạnh Phồn đã lập tức thoát khỏi kiềm chế, vừa tức vừa buồn cười nhanh chóng trốn ra sau, không thèm liếc Thẩm Xuyên lấy một lần, co cẳng quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa điên cuồng gào thét: “Yến Nhất! Yến Nhất Yến Nhất Yến Nhất!”.
Nhưng anh vừa chạy được hai bước, dưới chân bị dây đằng ma vẫn không ngừng sinh trưởng quấn lấy, Mạnh Phồn mất thăng bằng sấp về phía trước, lũ ác ma vừa nãy bị Ngô Liệt đuổi ra xa cũng lần nữa vây lại, một con ác ma cả người đỏ máu xông thẳng đến trước mặt Mạnh Phồn, mà con vừa rồi bị Mạnh Phồn vùng ra cũng đuổi phía sau, Mạnh Phồn nhìn thẳng vào mắt con ác ma trước mặt, vừa phóng ảo thuật vào nó vừa giơ dao khua khoắng phía sau!
Trầm Xuyên, trên khốn kiếp này khinh bác sĩ Mạnh không biết đánh nhau sao!
“Cẩn thận, bảo bối”. Cùng với giọng nói dịu dàng vang lên, cánh tay đang khua dao ở đằng sau của Mạnh Phồn bị một bàn tay giữ chặt, giây tiếp theo, Mạnh Phồn bị người đó dùng sức kéo ra sau, cả người ngã vào lồng ngực ấm áp vững chãi. Một bàn tay quen thuộc vươn ra từ sau lưng Mạnh Phồn, năm ngón tay thon dài xòe ra, hướng về con ác ma trước mặt Mạnh Phồn, cũng không biết tay hắn làm gì mà con ác ma kia thoáng chốc đã bị một luồng sức mạnh thần bí đẩy mạnh, thân thể to lớn như một con diều bay về phía sau, xô ngã một hàng đồng bọn đang xông về phía này.
“Là ai…”. Giọng nói từ tính trầm lắng của Yến Nhất chậm rãi vang lên bên tai Mạnh Phồn, âm cuối mạnh mẽ mà ôn tồn, hơi rung lên hệt như dây đàn violon tuyệt đẹp, “Đang ức hiếp bác sĩ Mạnh bảo bối của anh”.
Thời gian như ngừng lại trong chốc lát, vạn vật tĩnh lặng.
“Anh đến rồi…”. Mạnh Phồn nhất thời cảm thấy sức lức toàn thân đều bị rút đi, cảm giác an toàn nháy mắt từ số không đã tăng vọt lên đầy cột!
Loại cảm giác này quả thực không thể tốt hơn!
Mạnh Phồn dùng hết sức tàn xoay người ôm chặt Yến Nhất, nức nở: “Vừa rồi quả thực em sợ muốn chết…”.
“Ồ, ma lực mãnh mẽ này”. Lúc này, giọng Thẩm Xuyên truyền đến từ trước mặt hai người, mang theo sự điên khùng méo mó cùng sự run rẩy như đang hưng phấn, thực sự vô cùng sát phong cảnh: “Ngươi là Ma vương? Còn là bảy Ma quân địa ngục? Không, ngươi không thể là họ…Ta không thấy mặt ngươi trong đồ giám”.
Ánh mắt Yến Nhất lạnh như băng đảo qua mặt Thẩm Xuyên, lạnh nhạt nói: “Ta không có hứng thú nói cho ngươi”.
“Ha ha ha ha ha ha! Ngươi đừng kiêu ngạo quá”. Thẩm Xuyên cười như điên búng tay, khuôn mặt tao nhã thường ngày trở nên dữ tợn: “Hôm nay ngươi hãy chết chung với tên mị ma lắm chuyện này đi, dù sao lũ phi nhân loại thấp hèn đều nên chết hết, nhất là thứ bẩn thỉu đến từ địa ngục như ngươi”.
Bác sĩ Mạnh đã có chỗ dựa vững chắc nên rất phách lối, núp trong lòng Yến Nhất dựng ngón giữa với Trầm Xuyên, tức giận mắng: “Anh mới là đồ bẩn thỉu! Anh bệnh phải không? Làm nhiều chuyện như thế!”.
Thẩm Xuyên ha ha cười lớn, nhàn nhã đi dạo vòng quanh hai người, hàng loạt ác ma cấp thấp ùn ùn trồi lên từ dưới đất, bao vây Yến Nhất và Mạnh Phồn ở giữa, đồng thời trên trời chẳng biết từ bao giờ đã bay đầy những quái vật vừa nãy đánh lén Ngô Liệt, đang bay vòng vòng trên không trung nhìn lom lom xuống dưới, mà Yến Nhất giống như không hề nhìn thấy động tĩnh kì lạ xung quanh, tập trung ôm Mạnh Phồn, cúi xuống dùng môi thân mật cọ cọ má Mạnh Phồn, Mạnh Phồn đẩy nhẹ Yến Nhất, thử làm một trò ảo thuật nhỏ với Thẩm Xuyên, nhưng lại bị đối phương phá giải.
Tên khốn kiếp này biết dùng năng lực tinh thần! Mạnh Phồn kinh ngạc.
“Đừng hòng dùng mấy trò vặt vãnh của anh khống chế được tôi”. Thẩm Xuyên chỉ vào đầu mình, nhếch mép, cười điên loạn: “Tôi là dị năng giả năng lực tinh thần, chuyện này đến Ngô Liệt cũng không biết, thực ra tất cả lũ ác ma cấp thấp này đều nghe lệnh của tôi”.
“Tại sao anh phải làm như vậy?”. Mạnh Phồn chợt nhớ tới Ngô Liệt bị quái vật Thẩm Xuyên thao túng bắt đi, thế là lại lo lắng hỏi: “Anh định làm gì Ngô Liệt?”.
“Chẳng làm gì, chỉ là bảo quỷ đá vứt hắn vào rừng thôi”. Ánh mắt Thẩm Xuyên lóe lên tia u oán, “Mặc dù hắn vẫn luôn thích thả phi nhân loại, hơn nữa lại còn sống vạ vật cùng với một con quỷ hút máu bẩn thỉu, nhưng xét thấy những năm nay hắn bắt được không ít phi nhân loại nguy hiểm, tôi cũng không làm gì hắn…Về phần tại sao tôi lại làm như vậy, phi nhân loại không xứng để biết”.
Mạnh Phồn:…
Nếu Ngô Liệt biết anh nói bạn trai quỷ hút máu bảo bối của hắn bẩn thỉu hắn có thể sẽ xé anh thành sợi trộn lên cho mèo ăn!
“Tôi sớm đã muốn tìm cơ hội để giết anh, nhưng anh quá cẩn thận, tôi không tìm được cơ hội, đành phải nghĩ cách dẫn anh đến nơi này…Năng lực kép vừa có thể rút ký ức vừa có thể tái hiện lại ký ức của anh rất phiền phức đối với tôi”. Thẩm Xuyên cười khinh miệt chế giễu, “Con lai giữa mị ma và thú ăn mộng, không, phi nhân loại không xứng với từ con lai, thà rằng nói anh là…tạp chủng?”.
Âm tiết cuối cùng của Thẩm Xuyên còn chưa bật ra, cả người đã bị một luồng sức mạnh không nhìn thấy nhấc lên, dừng lại giữa không trung, máu tươi từ mỗi lỗ chân lông trên khắp cơ thể hắn trào ra, thoáng cái Thẩm Xuyên đã biến thành một huyết nhân, khuôn mặt dữ tợn độc ác đầy vẻ khổ sở và căm hận.
“Đừng để hắn chết, chúng ta còn có chuyện phải hỏi hắn”. Mạnh Phồn vội ngăn lại Yến Nhất đang tràn ngập hơi thở bạo ngược quanh thân, Yến Nhất khẽ ừ một tiếng, thân thể Thẩm Xuyên liền rơi bịch xuống đất, Thẩm Xuyên phát ra tiếng hét thảm thiết thống khổ không giống con người, cùng lúc đó, ác ma cấp thấp ở bốn phía như thủy triều ập về phía Yến Nhất và Mạnh Phồn, dây đằng ma mọc lên từ dưới đất với tốc độ nhanh đột ngột, thoáng chốc đã vặn vào nhau thít chặt hơn nửa cơ thể hai người, đám quỷ đá chờ lệnh ở trên trời thì ào ào lao xuống, tiếng đập cánh xé gió chói tai.
Nháy mắt, đất rung núi chuyển.
“Bảo bối…”. Yến Nhất không chút hoang mang, cúi người dùng môi khẽ chạm lên tai Mạnh Phồn, như nói lời yêu thương lúc bình thường, dịu dàng hỏi: “Em sợ sao?”.
“Có anh ở đây, không sợ”. Mạnh Phồn trả lời nhẹ như lông hồng.
Yến Nhất thấp giọng cười: “Ngoan lắm”.
Một ngọn lửa yêu diễm, bùng lên từ lòng bàn tay Yến Nhất, chính giữa ngọn lửa là màu trắng, mà ở chóp lại là màu lam thẫm, tản ra mùi lưu hình, Mạnh Phồn nhìn ngọn lửa này, bỗng cảm thấy nó hơi giống linh hồn của Yến Tử Hoàn mà Long Dực nâng trên tay trong ký ức.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay Yến Nhất mở rộng với tốc độ cực kì nhanh, nháy mắt đã hình thành nửa cung tròn lưới lửa màu lam nhạt, những nơi ngọn lửa cháy sáng đốt qua, bất kể là dây đằng ma, ác ma cấp thấp hay là quỷ đá, tất cả đều không thể chống lại mà tự thiêu, mỗi ác ma sau khi bị thiêu cháy đều làm tấm lưới lửa che trời này càng sáng và nóng hơn, chỉ trong phút chốc, ác ma khắp nơi đều bị ngọn lửa Yến Nhất triệu hoán cắn nuốt không còn lại gì.
Đồng hoang tĩnh lặng không tiếng động, mỗi nhịp tim dường như trở nên chậm chạp, lưới lửa xanh thẫm lóng lánh mất đi khả năng thiêu đốt, nhạt dần, trong suốt, tan rã khắp nơi, có một hai ngọn lửa rơi trên người Mạnh Phồn, vậy mà lại không có độ nóng, rất nhanh liền biến mất tăm.
“Đây là lửa lưu huỳnh của ác ma…linh hồn của anh”. Yến Nhất nhẹ nhàng giải thích, “Trừ Long Dực, bất kì ác ma nào trên thế giới này chạm vào linh hồn của anh cũng sẽ bị đốt cháy”.
Lúc này Thẩm Xuyên đã không còn sức đánh trả chật vật với một thân thể đầy màu nằm trên mặt đấy, vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin nhìn đại quân mình dày công chuẩn bị vậy mà lại bị Yến Nhất đốt cháy một cách dễ dàng thoải mái như vậy, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như còn khó chịu hơn là trực tiếp giết hắn.
“Lửa lưu huỳnh của ác ma…Anh là Ma vương?”. Thẩm Xuyên hộc ra một ngụm máu, nói: “Chẳng lẽ anh là Long…”.
“Câm miệng!”. Mắt Yến Nhất hơi nheo lại, cổ họng Thẩm Xuyên nhất thời tắc nghẹn không nói ra lời.
Hiển nhiên Yến tiên sinh vô cùng không thích người khác nhắc đến cái tên kì dị mà Long Dực đặt cho mình trước đây!
“Bảo bối”. Giải quyết sạch sẽ tất cả ác ma rồi, Yến Nhất nhanh chóng chuyển từ chiến đấu mode sang Yến Liêu Liêu mode, ấn gáy Mạnh Phồn không nói gì liền hôn xuống, trong lúc môi lưỡi giao hòa, vừa hôn vừa tủi thân oán trách: “Bảo bối, em làm anh lo lắng, em muốn anh phạt em thế nào đây?”.
“Đừng, đừng ở đây…”. Mạnh Phồn thở hổn hển đẩy Yến Nhất ra, “Có người nhìn, ưm..Đừng hôn nữa, còn có Ngô Liệt, chúng ta phải đi tìm hắn…ưm, dừng lại! Dừng dừng dừng!”.
Thẩm Xuyên như chó chết nằm trên mặt đất nhìn hai người ân ái, vốn dĩ còn một chút hơi tàn, bây giờ tức đến nỗi chỉ có thở ra chứ không có hít vào nữa…
Thảm hết sức!
Đây chính là kết cục của nhân vật phản diện!
“Vậy chúng ta không cho hắn nhìn”. Yến Nhất nghe lời, ôm Mạnh Phồn đi vòng ra sau một cây đại thụ, sau đó thuận thế ấn Mạnh Phồn lên thân cây, cả người áp xuống, mang theo ý vị thô bạo suồng sã cắn mút môi Mạnh Phồn, “Thế này được rồi chứ…”.
“Không thể được!”. Mạnh Phồn chân nhũn đến nỗi gần như không đứng được, máu toàn thân bị tay và môi Yến Nhất trêu chọc khắp nơi đến sôi sùng sục, “Phải đi tìm Ngô Liệt, hắn bị quỷ đá ném vào rừng…Ưm, chúng ta còn phải đi xem Thẩm Xuyên, a…Hắn chạy rồi làm sao đây…”.
“Hắn không chạy được, anh đã thay đổi trọng lực quanh thân hắn, bây giờ đến lật người hắn cũng không làm được”. Tay Yến Nhất vén chiếc áo dính đầy đất cát và chất dịch ở dây đằng ma trên người Mạnh Phồn, thân thiết đề nghị: “Cởi quần áo ra được không, bảo bối, làm bẩn thế này rồi”.
“Nhưng Ngô Liệt vẫn đang ở trong rừng chúng ta không đi cứu hắn ư!”. Não Mạnh Phồn đã dính như tương gần như không thể suy nghĩ, hoàn toàn không ý thức được Yến Nhất có vẻ đang cố ý bỏ lơ Ngô Liệt, còn không biết sống chết nhắc đến liên tục!
“…Em cứ nhắc đến hắn làm gì?”. Yến Nhất mất hứng, “Hắn có thể tự đi ra”.
Ngô tiên sinh đang khua dao quân dụng trong rừng vượt qua chông gai tìm đường, hắt xì hơi cơm muối.