Sau khi tàn nhẫn cuỗm tiền của Ngô Liệt, hôm sau Mạnh Phồn làm việc càng thêm hăng hái, toàn thân tràn ngập sức sống, còn mang cho Phương Kỳ một túi đồ ăn vặt, Phương Kỳ vui vẻ cất đồ ăn xuống dưới bàn làm việc, cẩn thận phân loại, quả thực giống như sóc nhỏ chuẩn bị cho mùa đông.
Mạnh Phồn thích thú xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Phương Kỳ rồi vào phòng thay áo blouse.
Lịch hẹn sáng hôm nay đã kín, Yến Nhất gọi điện thoại đúng lúc Mạnh Phồn đang ra vẻ anh trai tri kỷ tâm sự với bệnh nhân.
“Bác sĩ Mạnh, xin chào”. Giọng Yến Nhất nghe có vẻ rất vui.
“Chào anh”. Mạnh Phồn vội hỏi, “Hôm qua thế nào? Kéo dài được bao lâu?”.
Yến Nhất nhẹ nhàng đáp: “Tròn năm tiếng. Nhân cách chủ tôi từ năm mười tám tuổi chưa từng ổn định được lâu như thế, tôi rất vui, cảm ơn anh”.
“Vậy hôm nay anh có đến không? Sau một giờ chiều tôi rảnh”. Mạnh Phồn nhìn lịch làm việc, trị liệu cho Yến Nhất vậy mà lại có hiệu quả, anh cũng rất vui.
Dù sao Yến Nhất chính là một kho bạc di động, là chìa khóa quan trọng mở ra chân trời mơ ước của anh.
“Thực ra tôi đã đến rồi”. Yến Nhất cười một tiếng, “Ở ngay bên ngoài phòng khám”.
“Vậy anh chờ chút”. Mạnh Phồn nhanh chóng nhìn đồng hồ đeo tay.
“Không sao”. Giọng Yến Nhất trầm thấp ôn nhu như khiêu khích màng nhĩ, nghiêm túc nói từng chữ từng chữ: “Tôi chờ anh”.
“…Được”. Mạnh Phồn tắt điện thoại, lau mặt, da mặt dày đến độ có thể so với tường thành thế mà lại nóng lên.
Đậu má, giọng nói thật quá từ tính rồi!
Tiếc là đầu óc có vấn đề.
Ngoài phòng khám, Yến Nhất cúp điện thoại, đứng ngây ra, ánh mắt lập tức thay đổi, lấy điện thoại ra bắt đầu hát.
“Đại vương kêu tôi đi tuần núi, tôi lại xoay chuyển cả nhân gian…”. Yến Nhất vui sướng cao giọng hát.
“…”. Phương Kỳ căng thẳng co mình trên ghế sofa, trừng mắt nhìn vị nam thần đúng chuẩn cao phú soái trong chớp mắt đã biến thành nam thần kinh.
“Đánh trống rồi lại khuya chiêng! Cuộc sống tràn ngập giai điệu”. Yến Nhất nhún nhún chân, vẻ mặt rạng rỡ nhìn Phương Kỳ, tay vẫn đánh nhịp, hỏi: “Này! Anh bạn bàn bên ơi! Ra đây với tôi nào!”.
Phương Kỳ yếu ớt lắc đầu, nuốt nước bọt: “Tôi, tôi không ra đâu”.
Yến Nhất im lặng trong phút chốc, rồi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nghe cái gì thế? Tục không chịu nổi!”.
Sau đó lập tức chuyển sang bản giao hưởng “Bốn mùa” của Antonio Lucio Vivaldi.
Phương Kỳ quả thực không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với hắn, đành phải cúi đầu ăn khoai tây chiên.
Nghe Vivaldi được năm phút, Yến Nhất tự động tắt nhạc, nhét điện thoại vào túi, vẻ mặt hối lỗi: “Ngại quá, tôi không nên bật nhạc ở đây”.
Phương Kỳ cẩn thận giấu mặt ra sau túi khoai tây chiên, nhanh chóng khoát tay: “Không sao, không sao”.
“Thật không có tố chất”. Yến Nhất ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, đôi chân dài khép chặt, hơi nghiêng người, tư thế ưu nhã như một thục nữ đích thực: “Cái đám nhà quê kia, câu đừng chê cười”.
Phương Kỳ lắc đầu cật lực: “Không chê, không chê mà!”.
Bác sĩ Mạnh, mau cứu em với a a a a a!
Động tĩnh bên ngoài bác sĩ Mạnh ngồi trong phòng khám thật ra cũng nghe thấy hết, hơn nữa hoàn toàn không nén nổi vẻ mặt “mẹ bọn khiếm khuyết trí tuệ”, gần như không thể đóng kịch tiếp được nữa.
Tiễn bệnh nhân hẹn trước cuối cùng là đúng mười hai giờ trưa, Phương Kỳ đẩy cửa đặt hộp cơm lên bàn làm việc của Mạnh Phồn, vẻ mặt đau khổ: “Bác sĩ Mạnh, vị Yến tiên sinh ngoài kia…”.
“Cho anh ta vào đây đã”. Mạnh Phồn đẩy hộp cơm sang một bên.
Phương Kỳ nửa mời nửa kéo thanh niên đang ôm cây chổi giả làm đàn guitar đánh cật lực đem vào phòng.
Yến Nhất tăng động hét lớn: “My heart is rock!”.
“Thường thức âm nhạc của anh cũng thật phong phú”. Mạnh Phồn đau trừng tiến vào thế giới tinh thần, tìm được nhân cách chủ, truyền cho hắn rất nhiều năng lực tinh thần, sau đó đi ra.
Yến Nhất đờ đẫn vài giây, vứt cây chổi ra góc tường, mệt mỏi thở phào một hơi, vẻ mặt nho nhã hơi lộ chút thần thái hư hỏng, cười với Mạnh Phồn: “Bác sĩ Mạnh, tôi quả thực rất muốn gặp anh”.
“Chúng ta bắt đầu thôi”. Mạnh Phốn vốn muốn dùng chiêu cũ dỗ hắn ngủ, nhưng nghĩ một chút, thông minh đột xuất nói: “Hôm nay chúng ta có thể thử làm suy yếu hoặc tiêu diệt từng nhân cách một. Anh thấy thế nào?”.
Yến Nhất gật đầu: “Tôi thấy rất tốt”.
Mạnh Phồn chống cằm suy tính, thấy ý tưởng của mình quá hay. Nếu có thể truyền năng lực tinh thần cho nhân cách chủ, tất nhiên cũng có thể hút năng lực tinh thần của nhân cách phụ đi, như vậy nếu có thể giảm hoặc làm mất lực lượng tinh thần của thể tinh thần đến một mức nhất định thì giống như người bị mất máu, có khi dần dần sẽ mai một.
Tiền nhất định phải đào, nhưng bệnh nhân cũng phải chữa trị cho tốt.
Trong lòng Mạnh Phồn trào dâng cảm giác đạo đức cao thượng.
Thế là anh lập tức tự cho mình một like, hỏi Yến Nhất: “Chúng ta hãy thử xem sao, nhưng tôi không hoàn toàn nắm chắc, không bảo đảm được 100% thành công”.
“Không sao”. Yến Nhất nở nụ cười sáng lạn mà kiên định, “Tôi tin anh, nếu ngay cả bác sĩ Mạnh cũng không làm được, vậy thì không ai trên thế giới này làm được”.
…Kỹ năng rù quyến max, tiếc là đầu óc có vấn đề.
Mạnh Phồn tiếc nuối cảm thán một chút, rồi lập tức lấy đồng hồ quả quýt ra bắt đầu diễn: “Tôi bắt đầu thôi miên đây…Phải rồi, nếu có thể lựa chọn, anh muốn nhân cách nào biến mất đầu tiên?”.
Yến Nhất không cần nghĩ nói: “Yến Thất, hắn ta là tên nghiện dị trang”.
Nhân cách khác còn miễn cưỡng chịu được, còn tên này thực sự đáng sợ.
“Được, nào, anh hãy nhìn chiếc đồng hồ này, thả lỏng thân thể…”. Bác sĩ Mạnh diễn một hồi, đau trứng nhấn giọng nói: “Là nhìn đồng hồ, không phải nhìn tôi thưa Yến tiên sinh”.
Bởi vì mắt Yến Nhất hình như vô cùng sắc bén, mà khi xâm nhập vào thế giới tinh thần, đôi mắt nâu của Mạnh Phồn sẽ có thay đổi cực nhỏ, anh muốn cố gắng tránh lộ ra trước mặt Yến Nhất.
“Xin lỗi”. Yến Nhất nhếch mày, ánh mắt đặt trên đồng hồ.
Mạnh Phồn nhìn chằm chằm mắt của hắn, xâm nhập vào thế giới tinh thần của hắn, giờ bài cũ lớn tiếng hỏi: “Yến Thất là người nào?”.
Hai mươi ba thể tinh thần vẻ mặt ghét bỏ chỉ vào một “công túa nhỏ” (*) đứng một mình một góc.
(*) Nguyên văn là 小公举 – xiǎo gōngjǔ, còn công chúa nhỏ là 小公主 – xiǎo gōngzhǔ. Đây là cách gọi õng ẹo của “công chúa nhỏ”, về sau dần trở thành cách xưng hô dân mạng dành cho một số nam giới, đặc điểm rõ nhất của loại đàn ông này chính là có tâm hồn thiếu nữ, điệu bộ thiếu nữ.
Hiển nhiên công túa nhỏ bị xa lánh, dù sao mọi người đều rất sợ một ngày nào đó mở mắt ra lại phát hiện mình đang mặc váy đứng giữa đường cái đông người qua lại.
Mạnh Phồn đi đến trước mặt Yến Thất, đầu tiên là thử tiền vào ý thức của hắn lục lọi, nhưng lại bị từ chối, có vẻ bất kể là nhân cách chủ hay nhân cách phụ năng lực ý chí đều rất mạnh, có khả năng chống chọi lại trùng kích tinh thần của Mạnh Phồn. Thế là Mạnh Phồn từ bỏ ý nghĩ vào biển ký ức kiếm ăn, giữ chặt cổ tay Yến Thất bắt đầu hấp thu năng lực tinh thần của hắn.
Thể tinh thần ngơ ngác đứng tại chỗ mặc Mạnh Phồn muốn làm gì thì làm, năng lực tinh thần như thủy triều rót ngược vào cơ thể Mạnh Phồn, cùng với sự giảm đi của năng lực tinh thần, hình dáng của Yến Nhất ngày càng trở nên mơ hồ, gần như là trong suốt, nhưng đúng lúc năng lực tinh thần sắp đạt đến giới hạn thấp nhất, thể tinh thần của Yến Thất chợt bắn ra một luồng khí đen đặc, lập tức năng lực tinh thần vốn khô kiệt chạm đáy của Yến Thất lại bất chợt cuộn trào mãnh liệt, như biển cả vô cùng vô tận, mang sức mạnh hung ác liên tục rót vào cơ thể Mạnh Phồn, Mạnh Phồn cả kinh, phát hiện mình vậy mà không thể ước đoán được hàm lượng năng lực tinh thần của Yến Thất lúc này, thế là liền dứt khoát thả tay Yến Thất. Toàn thân thể tinh thần của Yến Thất tản ra luồng khí đen, nhảy mắt đã cướp đoạt vị trí của nhân cách chủ.
…Hai mươi ba khuôn mặt thất kinh.
Sau đó, Mạnh Phồn bị Yến Thất cưỡng ép trục xuất khỏi thế giới tinh thần, đột ngột rơi về thân thể chính mình, Mạnh Phồn choáng đầu hoa mắt, buồn nôn, hai tay chống bàn khó chịu nửa ngày không nói ra lời.
“Anh không sao chứ?”. Công túa nhỏ chiếm cứ thân thể Yến Nhất cong ngón tay lan hoa chỉ, lo lắng hỏi.
“…”. Mạnh Phồn hít thở bình thường, lại tiến vào thế giới tinh thần lần nữa thử lôi nhân cách chủ ra, vừa vào đã bị năng lực tinh thần mạnh không thể tin nổi của Yến Thất không chút lưu tình đánh bật ra ngoài.
“Anh không thoải mái sao?”. Yến Thất chạy bước nhỏ đến bên Mạnh Phồn đang quỳ cạnh thùng rác nôn lấy nôn để, đưa cho anh một chiếc khăn tay.
Mạnh Phồn bị năng lực tinh thần của Yến Thất trùng kích đến thất điên bát đảo, nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Hai người nhìn nhau ba giây, Yến Thất e thẹn chớp chớp mắt.
Mạnh Phồn sụp đổ kêu to: “Đậu – má – !”.
Không biến về được rồi làm sao đây a a a!
Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Nhân cách chủ ơi anh còn ổn chứ!?