Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 9: Chương 9: Thẩm du cùng Picasso




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Phồn biến thành anh trai tri kỉ kiểu mẫu: “Không nghĩ những chuyện linh tinh, để tâm trạng bình ổn, hoặc đi ngâm nước nóng, uống cốc sữa nóng đi”.

“Những thứ đó không có tác dụng”. Sau đó là một tiếng động nhỏ, cửa phòng ngủ của Mạnh Phồn mở ra, thân thể Yến Nhất chắn hết ánh sáng từ ngoài vào, tạo thành hình ảnh phản quang, âm thanh trong điện thoại và âm thanh trong phòng hợp lại làm một, “Tôi muốn anh nói chuyện với tôi”.

Tim Mạnh Phồn mạnh mẽ nảy hai cái, ngắt điện thoaị nhìn Yến Nhất nói: “Tôi đã tan làm rồi”.

Đã nói là một ngày làm việc tám tiếng mà!

Yến Nhất đi vào, trở tay đóng cửa, phòng ngủ tối om: “Nhưng anh cũng nói tôi có bất cứ vấn đề gì cứ tìm anh”.

Trong bóng tối Mạnh Phồn trợn trắng mắt, lập tức dùng giọng ôn hòa đầy kiên nhẫn nói: “Đúng thế, vậy phiền anh bật đèn lên, tôi thôi miên cho anh được không?”.

Khi Mạnh Phồn xâm nhập vào thế giới tinh thần phải nhìn vào mắt đối phương, nếu không nhìn rõ đôi mắt thì không đi vào được.

Vì vậy mới nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hoàn toàn đúng với thực tế.

Yến Nhất cười run cả vai: “Bác sĩ Mạnh, vẻ mặt và giọng điệu của anh không khớp nhau”.

Mạnh Phồn rơi vào trạng thái trầm mặc lúng túng: Đệch, tối thế mà vẫn nhìn thấy ông trợn trắng mắt, anh là cú mèo à?

“Khụ, anh bật đèn lên, tôi có cách làm anh ngủ”. Mạnh Phồn lập tức chuyển chủ đề.

“Tôi không muốn ngủ”. Yến Nhất tự ý đến bên giường ngồi xuống, một tay chống bên người Mạnh Phồn, mùi sữa tắm đàn ông khiêu khích thần kinh yếu ớt của Mạnh Phồn.

“Thế anh muốn làm…làm gì?”. Mạnh Phồn dè dặt thay đổi một chữ (*), tránh cho tên ma quỷ cuồng trêu chọc này thuận tiện tiếp lời “làm anh”, rồi lập tức bất động thanh sắc lấy chăn quấn mình thành một con nhộng, vô cùng có cảm giác an toàn.

(*) Nguyên văn câu nói của Mạnh Phồn “那你想干. . . . . .做什么?”. 干 – gān và 做 – zuò đều là động từ có nghĩa là “làm”, nhưng 做 dùng với sự việc cụ thể, như làm cơm, làm bài tập, nhưng hoạt động này không thể dùng 干. Còn 干 đối với những việc mang tính trừu tượng, khái quát, như làm việc, làm “chuyện đó”…Và Mạnh Phồn sợ Yến Nhất lợi dụng sơ hở từ ngữ nên phải đổi chữ “làm” ẩn ý thành chữ “làm” trong sáng

Yến Nhất nghiêng người ra trước, hơi áp lên người Mạnh Phồn, bao cả người anh vào lòng, giọng nói mê hoặc, kéo dài từng chữ nói: “Tôi muốn làm – tình với anh”. (*)

(*) Chỗ này dùng 做爱, mặc kệ Mạnh Phồn đã thay đổi một chữ nhưng anh vẫn cứ cố

“Đậu má”. Mạnh Phồn thấy không ổn, quấn chăn chặt hơn nữa, hỏi “Anh còn là Yến Nhất không?”.

Đối phương lắc đầu, ngả ngớn nói: “Tôi là Yến Nhị, anh cũng có thể thân mật gọi tôi là ông xã”.

Mạnh Phồn:…Biết ngay, là tên cuồng tình đó.

“Anh đừng làm bậy”. Mạnh Phồn lui người ra sau, nhưng không quá căng thẳng, bởi vì anh đoán nhân cách của đối phương rất nhanh sẽ lại thay đổi lần nữa, kể cả thực sự muốn làm gì đó thì đến quần áo cũng không kịp cởi, nghĩ vậy nhưng anh vẫn thấy đau trứng.

“Ai muốn làm bậy với anh”. Trong bóng tối, Yến Nhị đột nhiên cười lạnh một tiếng, không khí bỗng chốc đã thay đổi, lật người xuống giường, giọng điệu chua ngoa mỉa mai nói: “Anh lại làm tôi xấu lây, đúng là âm hồn bất tán!”.

“Yến Tam?”. Mạnh Phồn tức giận đập giường, “Tại sao lại là anh nữa?”, anh xuất hiện với tần suất cao như thế này rất dễ bị ăn đòn.

Yến Tam cười lạnh: “Tôi còn muốn hỏi anh đấy, ha ha, thôi, tôi đi ngắm nam thần để rửa mắt đây”.

Mạnh Phồn nháy mắt liền chấn kinh: Tên này vậy mà còn có nam thần?

“Nhìn anh tiếp chắc tôi “mềm” mất”. Yến Tam giận dữ oán hận đi ra khỏi phòng, ngụ ý chính là bây giờ đang “cứng”.

Mạnh Phồn bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, kiềm chế ham muốn đánh Yến Tam một trận, lặng lẽ theo sau hắn.

Biệt thự lớn mà trống trải, đèn treo tường phát ra ánh sáng âm u, hắt lên bức tranh sơn dầu mơ hồ trên tường, bầu không khí y như phim kinh dị, Yến Tam đi mãi đi mãi đến cuối hành lang thì dừng lại.

Trên bức tường trước mặt hắn, treo một bức tranh tự họa của Picasso.

“Thật đẹp”. Giọng Yến Tam hơi run rẩy, chất chứa tình cảm mãnh liệt, ngón tay thon dài lưu luyến xoa khuôn mặt trong bức tranh tự họa, “Dù có nhìn bao nhiêu lần, đều vẫn rung động trước vẻ đẹp của chàng, hỡi nam thần của ta”.

Mạnh Phồn quắn quéo vô cùng: Đệt mẹ, đúng là thẩm mỹ của người ngoài hành tinh, thảo nào chê ông xấu!

“Ưm a”. Yến Tam hơi ngưỡng đầu, cổ họng bật ra một tiếng rên gợi cảm. Chao, lại còn vén áo ngủ lên cao, cặp chân dài thẳng tắp cân xứng hơi tách ra, cùng cả thân thể nhanh chóng run rẩy.

Mạnh Phồn vẻ mặt kinh hoàng: Mẹ nó, tên này bệnh thật rồi, thẩm du với Picasso!

Giờ phút này bác sĩ Mạnh gần như hận không thể phân liệt ra hai mươi ba nhân cách hoảng sợ cùng với mình, bởi vì chỉ một vẻ mặt hoảng sợ hiển nhiên đã không đủ dùng rồi!

Nhưng Yến Tam hoàn toàn ngây ngất trong dục vọng không hề chú ý đến động tĩnh phía sau, chơi đến say mê, tiếng rên trầm thấp êm ái. Từng tiếng từng tiếng thở nhẹ truyền vào tai Mạnh Phồn, Mạnh Phồn trốn đằng sau một chiếc bình hoa nghệ thuật cao bằng một người, bị âm thanh của Yến Tam làm cho mặt đỏ tim đập. Anh do dự có nên qua đó bây giờ đem nhân cách chủ ra hay không, nhưng vấn đề là nếu nhân cách chủ đột nhiên xuất hiện trong tình cảnh này Mạnh Phồn có một trăm cái miệng cũng không thanh minh được, thế là liền quyết định lẳng lặng trốn ở đằng sau bình hoa chờ người này thẩm du xong…

Nhưng mà Mạnh Phồn hiển nhiên đã đánh giá thấp thời gian kéo dài của thân thể Yến Nhất.

Ba phút sau, Yến Tam đang tự thẩm với Picasso đọt nhiên gào lên một tiếng kinh thiên động địa: “Mẹ nó bệnh à!!!”.

Mạnh Phồn ở sau bình hoa điên cuồng gật đầu: Đúng là bệnh thật!

Đây không biết là Yến mấy, xem ra vô cùng nóng nảy, mắng xong vẫn chưa hết giận, kéo bức tranh tự họa của Picasso từ trên tường xuống hung hăng đạp lên, cùng với một tiếng rắc, khung tranh vỡ toác, khuôn mặt Picasso bị bóp méo càng ghê hơn. Không biết người này là Yến mấy, ném vỡ nam thần của Yến Tam còn chưa đủ, lại vớ được một bức khác treo bên cạnh đập mạnh lên tường, khung tranh vang lên tiếng nứt vỡ, nền đất toàn là mảnh vụn.

“Mẹ nó! Mẹ nó! Chết hết đi! Chết đi đi cho ông!”. Đây hiển nhiên là nhân cách có khuynh hướng cuồng bạo, hắn đạp lên hai bức tranh, nghiền đồ trang trí bên trên thành mảnh vụn nát, sau đó đỏ ngầu hai mắt, vẻ mặt dữ tợn, tư thế hùng hổ đi về phía Mạnh Phồn nấp sau bình hoa.

Mạnh Phồn sợ nảy người, cuống quýt nhảy ra từ sau bình hoa, không nói hai lời trực tiếp tiến vào thế giới tinh thần của đối phương, nhanh chóng cường hóa nhân cách chủ rồi lui ra ngoài.

Yến Nhất vừa được cường hóa ngây người một lát, nhẹ nhàng đặt bình hoa xuống đất, ánh mắt đảo qua một đống bừa bộn trên mặt đất, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Là Yến 24 đi ra phải không?”.

“…Nhân cách kia hình như có tính nóng nảy”. Mạnh Phồn nói.

Nói đến đây, Mạnh Phồn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Mặc dù anh chỉ là một bác sĩ tâm lý dỏm, chưa từng đọc qua sách chuyên ngành, cũng chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân nhân cách phân liệt nào trừ Yến Nhất, nhưng kể cả nghĩ theo lý thuyết, người bệnh nhân cách phân liệt cũng không hẳn mỗi nhân cách đơn độc đều không bình thường, theo lý thuyết những nhân cách bị phân liệt ra phần lớn cũng là người bình thường nhưng khác nhau về thân phận tính cách mà thôi, nhưng trước mắt mấy nhân cách từng xuất hiện của Yến Nhất đều rất kỳ quái, Yến Nhị là kẻ háo sắc không hơn không kém. Kẻ cuồng tình, Yến Tam ngạo mạn, độc miệng, thẩm mỹ kì dị, Yến Thất nghiện dị trang, Yến 24 nóng tính…Thực ra cẩn thận nghĩ lại, duy nhất một người có vẻ bình thường là Yến Nhất.

“Tính tình của Yến 24 đúng là rất nóng nảy, bị một chuyện nhỏ kích động cũng phát điên”. Yến Nhất nhẹ thở ra một hơi, “May mà số lần hắn xuất hiện ra ít nhất”.

“Tôi cảm thấy không đúng lắm…”. Mạnh Phồn vì ý nghĩ vừa rồi mà cúi đầu trầm tư.

“Đúng vậy”. Yến Nhất chỉ chỉ cái lều nhỏ trên người mình, lộ ra nụ cười mê hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.