Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 55: Chương 55: Tiếng hót thanh thúy du dương




Sau khi xem qua những tin tức có liên quan đến mình, Yến Tử Hoàn theo thói quen nhấn vào tài khoản của Long Dực, dạo một vòng.

Những status Đại ma vương tận thế mới đăng gần đây đều là điên cuồng khoe ân ái, thao thao bất tuyệt ca ngợi tình cảm kiên trinh không gì thay đổi của mình và Vương hậu, đã được lợi còn ra vẻ khổ não rằng gần đây Vương hậu đột nhiên trở nên buông thả không gì sánh được, ví dụ như —— “Dạo này Vương hậu toàn muốn đẩy ngã ta, nhưng bản vương còn chưa học được phương thức chít chít của loài người, hại bản vương rất hoảng sợ” và “Bản vương quyết định bắt đầu thông qua tư liệu hình ảnh tiến hành học tập có hệ thống, nhất định không thể làm mất mặt địa ngục”.

Yến Tử Hoàn nhếch khóe miệng, khẽ gọi: “Long Dực”.

Long Dực vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn quả cầu thủy tinh, đang bận tải phim đen: “Ừm?”.

Yến Tử Hoàn cười hư hỏng: “Dạo này tôi toàn muốn đẩy ngã anh, hại anh rất hoảng sợ?”.

“Ớ!”. Long Dực kinh ngạc mở to mắt, liên tục xua tay, “Bản vương không hiểu ngươi đang nói gì”.

Yến Tử Hoàn cười hừ hừ lắc đầu, không hề truy hỏi.

Hai người ngồi ở hai phía chiếc giường, cúi đầu ai làm việc người nấy.

Thế là một phút sau, Weibo của Long Dực nhận được một tin nhắn riêng tư đáng sợ.

Yến Tử Hoàn V: Long Dực.

Đại ma vương tận thế: !?

“A a a a a!”. Long Dực đột nhiên hét to một tiếng!

Yến Từ Hoàn biết rõ còn hỏi: “Anh sao vậy?”.

“Người đó không phải là bản vương”. Long Dực lắc đầu như trống bỏi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

“Ồ? Người nào?”. Yến Tử Hoàn suýt nữa nhịn cười đến nội thương.

Long Dực tiến vào trạng thái thiểu năng, bình tĩnh giải thích: “Đại ma vương tận thế không phải ta”.

Yến Tử Hoàn: “Phụt”.

Long Dực lại vội vàng cúi đầu hí hoáy quả cầu thủy tinh.

Đại ma vương tận thế: Bản vương không phải Long Dực.

Cứ như vậy là ổn thỏa rồi, bởi vì hai bên đều phủ nhận, vì vậy Vương hậu căn bản không tìm được bất cứ bằng chứng nào! Long Dực bình tĩnh suy nghĩ, cảm thấy logic của mình thực sự kín kẽ.

Yến Tử Hoàn V:…Thiểu năng.

Yến Tử Hoàn V: Thực ra tôi sớm biết đó là anh rồi, anh đăng rất nhiều chuyện liên quan đến chúng ta, tôi vẫn luôn đọc, chưa từng bỏ sót một dòng nào…Trước đây, tôi không ngờ hóa ra anh lại nghiêm túc với tôi như vậy.

Yến Tử Hoàn V: Lại đây, để anh yêu cưng.

Long Dực trợn mắt há miệng, vẻ mặt hoang mang, lát sau đột nhiên hét to lên: “Đã bảo đó không phải là bản vương!”.

Yến Tử Hoàn vô tội: “Vừa rồi tôi có nói gì sao?”.

Long Dực rối trí: “Ừ nhỉ, không có”.

Ngay sau đó, Yến Tử Hoàn phát hiện status của Đại ma vương tận thế đang giảm đi nhanh chóng, Long Dực mặt đỏ tới mang tai ngồi xếp bằng ở cuối giường, cúi đầu điên cuồng chọc quả cầu thủy tinh, hiển nhiên là đang xóa Weibo, ý đồ hủy thi diệt tích.

Yến Tử Hoàn V: Xóa đi, xóa nữa đi, từng cái status tôi đều cắt ảnh rồi.

Long Dực suy suy vò đầu bứt tóc: “A a a a a ——”.

Yến Tử Hoàn giả vờ bực mình: “Anh lại làm sao?”. Diễn y như thật.

Long Dực uất ức quay đầu lại, vành mắt ửng đỏ, hiển nhiên đã bị trêu khóc: “Nô lệ nhà người, quả thực quá âm hiểm”.

“Phụt ——”. Yến Tử Hoàn không nhịn được cười ra tiếng.

“Ngươi cố ý trêu đùa bản vương! Lá gan không nhỏ, hãy xem cơn thịnh nộ của Ma vương bệ hạ đây!”. Long Dực đe dọa, tay không đánh xuyên qua cái gối đầu!

Bông bay tứ tán, phần lớn đều rơi trên đầu Ma vương bệ hạ tôn quý.

“Ha ha ha ha khặc!”. Yến Tử Hoàn cười lăn cười bò trên giường, cười đến mức lả cả người, gần như không còn sức lực để áp đảo Long Dực theo kế hoạch.

Thế là Ma vương bệ hạ tôn quý khóc hu hu chạy ra ngoài!

Trong thư phòng, Yên Nhất nhàn nhã dựa người lên sofa, một tay vòng quanh Mạnh Phồn đang nằm trong lòng, một tay cầm quyển “Những quy tắc chuẩn mực về hành vi của phi nhân loại (xuất bản lần thứ 11)”.

Phần lớn các quy tắc đều là lời thừa, gồm có không được bại lộ thân phận trước mặt con người, không được lợi dụng năng lực phu nhân loại để xâm hại tài sản, tính mạng, an toàn của con người blah blah, Yến Nhất đọc nhanh như gió lật từng trang từng trang, rồi tiện tay vứt quy tắc xuống đất, cánh tay siết chặt eo Mạnh Phồn, nhẹ nhàng thổi khí bên tai anh.

“Đừng nghịch”. Mạnh Phồn rụt cổ, chỉ chỉ quy tắc dưới đất, “Anh đọc cho kĩ, bọn họ sẽ kiểm tra đấy”.

Yến Nhất cười nhẹ: “Anh làm con người hai mươi mấy năm rồi, trong mắt con người thứ gì là bình thường, thứ gì không bình thường, anh đều biết rõ”.

“Cũng phải”. Mạnh Phồn duỗi người.

“Vấn đề chính là em”. Yến Nhất dùng ngón tay điểm lên chóp mũi Mạnh Phồn, sâu xa nháy mắt, “Anh cảm thấy em không bình thường cho lắm…”.

Mạnh Phồn cảnh giác: “Em không bình thường chỗ nào?”.

Yến Nhất mải hôn gáy anh, hơi thở êm dịu ướt át lướt qua làn da mẫn cảm: “Em quá đẹp, ở đâu có người đẹp như em chứ”.

“Ừ hừ”. Mạnh Phồn vô cùng hưởng thụ, hai má ửng đò, nghiêm túc giải thích: “Chủng tộc mị ma trời sinh đã đẹp như vậy, em cũng không có cách nào”.

Yến Nhất cười ôm chặt anh hơn: “Đúng vậy, không trách em”.

Mạnh Phồn trở mình, ôm chặt Yến Nhất, thích ý nói: “Nhưng cầm được quy tắc này, nghĩa là Hiệp hội thợ săn đã công nhận sự tồn tại của anh, sau này anh và Long Dực, cả những ác ma khác nữa, đều không cần lo lắng đến thợ săn quái vật nữa rồi”.

“Phải”. Yến Nhất dịu dàng nói: “Long Dực cũng không ngày ngày muốn chinh phục thế giới”.

Mạnh Phồn buồn cười: “Anh ấy muốn cũng vô dụng được chứ?”.

Yến Nhất cười đương nhiên: “Đúng vậy”.

Sau khi Thẩm Xuyên bị Hiệp hội thợ săn đưa đi, ngay tối hôm đó Mạnh Phồn và Yến Nhất ra mặt làm chứng chuyện đã xảy ra.

Trải qua một thời gian điều tra, Hiệp hội lại tìm thấy một tầng hầm rất rộng ở nơi ở của Thẩm Xuyên, đồng thời bắt được một nhóm thành viên của tổ chức tôn giáo cực đoan “Người con thánh điện” từng hoành hành một thời ở xã hội phương Tây hơn ba mươi năm trước, bọn chúng ở dưới tầng hầm, thông qua cổng địa ngục nhân tạo triệu hoán những ác ma cấp thấp, và dùng năng lực tinh thần tiến hành tẩy não, để chúng có thể bị tùy ý sai khiến.

Thế giới đang hủ bại sa đọa, thân là người con thánh điện, phải dọn sạch tất cả những thứ ô uế cho thần linh —— Đây là tín niệm mà những phần tử của tôn giáo cực đoan này theo đuổi như sinh mang, mà thế giới địa ngục và sự tồn tại của ác ma chính là vật cản khiến thần linh chưa thể giáng trần trong mắt chúng, để diệt trừ vật cản, lãnh đạo của “Người con thánh điện” trong ba mươi năm đã một tay đạo diễn hàng loạt vụ ác ma tập kích, phối hợp với tin đồn tận thế lan truyền, thành công khơi lên nỗi sợ hãi và lòng căm thù của con người đối với ác ma.

Mà sau khi lãnh đạo của “Người con thánh điện” qua đời, đứa trẻ mồ côi Thẩm Xuyên được chúng thu dưỡng liền trở thành người thừa kế theo chí nguyện cuối cùng của lão, Thẩm Xuyên từ nhỏ đến lớn bị tư tưởng tôn giáo cực đoan tẩy não, không thể hiểu rằng ác ma và các phi nhân loại khác trong thế giới hiện thực chẳng qua cũng giống như loài người, đều là những sinh vật có trí khôn chung hưởng một thế giới mà thôi, trong mắt hắt, tất cả sinh vật là phi nhân loại, nhất là ác ma, tất cả đều là đối tượng cần phải xử lý. Ôm ấp tư tưởng như vậy, sau khi Thẩm Xuyên trưởng thành trở thành thợ săn quái vật, và sau khi kết giới của địa ngục tiêu tan đã mô phỏng lại cách hành sự của lãnh đạo ba mươi năm trước, cầm đầu những thành viên còn lại định khơi mào chiến tranh giữa loài người và ác ma một lần nữa, khiến những ác ma đang ấn náu trong nhân giới lại bị đánh về địa ngục…

“Như vậy thật tốt…”. Mạnh Phồn kề lên trước ngực Yến Nhất, lắng nghe tiếng tim đập an toàn của hắn.

“Ừ, rất tốt”. Yến Nhất cúi đầu hôn lên tóc Mạnh Phồn.

Thư phòng buổi chiều lắng đầy tia nắng ấm áp, trên bầu trời xanh mây trắng có chú chim bay xẹt qua, để lại quỹ đạo hình cung xinh đẹp và tiếng hót thanh thúy du dương.

Đây là một thế giới tốt đẹp khiến người ta có thể sinh lòng vui sướng bất cứ lúc nào.

Thế giới chung của con người và phi nhân loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.