Thời gian lại chậm rãi trôi qua. Chín tiếng trước thời điểm đi dự tiệc, Harry đã gọi cho Bình An.
”Không được. Bộ khác”
Cô gái nhỏ khẽ cắn môi, nhăn mặt và... lấy bộ đồ khác để thử! Cô tự hỏi làm thế quái nào mà mình lại vướng vào một chuyện giống mấy bộ phim truyền hình tình cảm dài tập như vậy cơ chứ? Trong khi cô phải khổ sở, chật vật với mấy bộ váy lòe loẹt, rườm rà thì cái tên đó lại bình thản ngồi gặm táo. Thật tức hết biết mà. Ban đầu, cô chỉ nghĩ rằng hắn không có bạn gái, sợ quê mà nhờ đến cô. Thế nhưng giờ ngẫm lại thì có lẽ bữa tiệc này hoàn toàn không đơn giản chút nào. Thật là, cô đã quá hí hửng khi tìm được một đội trưởng thích hợp mà lại quên mất tên đội trưởng này khá là “nguy hiểm“.
Cô bước ra với một bộ váy tím suôn dài, tương đối bó sát. Nhưng kiểu cách tôn dáng của chiếc váy lại phản tác dụng khi cô mặc nó lên người. Harry thở dài rồi buông lời tương đối “phũ“.
”Quả là màn hình phẳng. Chẳng có dáng tẹo nào”
Đến lúc này thì lòng tự trọng của một đứa con gái đã bị tổn thương trầm trọng thật rồi. Cô đưa hai tay chống hông, cười mà như muốn nuốt sống người ta.
”Ờ. Tôi thế đó. Vậy anh đi mà kiếm một cô đồng hồ cát để mà chọn đồ cho dễ ha”
Chẳng lẽ hắn không biết rằng nhờ cái mức độ “phẳng” này mà cô mới có thể thuận lợi đóng giả anh trai hay sao cơ chứ. Có điều, hắn vẫn ngó lơ sự tức giận của cô mà quay sang nói với thằng bạn đang đứng bên cạnh.
”Thìn à, tao phải suy nghĩ về gu thẩm mỹ của mày đó. Tao không hề thấy chút quyến rũ hay đẹp gì ở mấy bộ đồ mà mày chọn cả”
Anh chàng đứng cạnh Harry hơi gằn giọng xuống nhưng vẫn phải tỏ vẻ tươi cười trước mặt cô.
”Đã bảo gọi tao là Long. Bộ mày nghĩ là mày lựa đồ giỏi lắm hả? Nhìn xem, toàn đồ bộ và đồ suôn như váy ngủ. Mắt thẩm mỹ tốt quá ha”
Hai người này lại cãi nhau như chó với mèo. Có lẽ là cái tên Harry này có biệt tài khiến người khác phải cãi nhau với hắn chăng? Bình An thoáng nghĩ thế rồi lập tức gạt phăng ra khỏi đầu. Tại sao cô phải quan tâm chứ? Kệ đi. Cô phải nhanh chóng kết thúc cái việc chọn đồ địa ngục này mới được. Nhưng vấn đề là cả cô và hai tên trước mắt đều không có chút năng khiếu nào trong việc này. Còn ai được nhỉ? Người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến là chị Mỹ Hoa. Tuy nhiên chị ấy lại đang bận. Liệu có được không đây?
”Cô mặc cái này thử xem?”
”Không. Mặc cái này đi”
Cả hai tên kia đồng loạt đưa ra hai bộ đồ “không thể kinh dị hơn” khiến Bình An phải lập tức quyết định. Cái váy ống màu hồng trang trí tùm lum cánh hoa đó, rồi lại còn bộ đồ liền màu đen dây rợ lằng nhằng nọ nữa... Chị Mỹ Hoa. Cứu em!
Phải mất một tiếng hơn, Mỹ Hoa mới đến để giải thoát cho cô gái nhỏ. Sau màn chào hỏi sơ sơ, hai tên kia lại tiếp tục đi kiếm đồ (thực chất là né ra cho hai cô gái nói chuyện).
”Em xin lỗi vì lại phải làm phiền chị”
”Không sao”
Mỹ Hoa cười nhẹ rồi kéo cô lại gần, nói nhỏ, ngón cái chỉ về phía cậu con trai tóc bạc đứng cách đó vài mét.
”Nhóc đó thật sự sẽ là đội trưởng kỹ thuật mới của chúng ta hả?”
Bình An gật gật đầu, thở dài.
”Dạ. Nhưng em phải làm xong vụ này đã. Mà có gì sao ạ?”
”Không. Chỉ là tại cậu ta có chút gì đó quen mặt. Thôi được rồi. Chị sẽ khiến em thành một thiếu nữ xinh đẹp”
Mặc dù khuôn mặt Mỹ Hoa không có chút biểu hiện nào, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ phấn khích. Bình An là em song sinh của Lâm Bình. Trong dáng vẻ cô thường thấy hằng ngày, khuôn mặt đó rất ngầu. Vậy khi nó được “nữ tính hóa” thì sẽ ra sao? Cô thật tò mò muốn biết mà.
Dợn bước về phía đống quần áo, cô nhìn nhanh một hồi rồi lắc đầu.
”Quá tệ”
Trái tim của Long như bị đâm cái “bụp” một phát. Cửa hàng này là của nhà cậu ta. Vì để đảm bảo bí mật của Bình An nên tên ham táo kia mới nhờ đến. Cậu cũng rất tự hào vì cửa hàng này tuy không lớn nhưng lại nổi tiếng với máy móc và quần áo đẹp. Thế mà giờ...
”Chị làm sao...”
”Mấy bộ này xem chừng không hợp với con bé rồi. Ở cửa hàng này có 'máy thiết kế' không?”
Mỹ Hoa quay qua hỏi cái tên đang bất mãn kia. Long giật mình đáp.
”À, dạ, có. Đây là một trong những cửa hàng có trang thiết bị bậc nhất trong thành phố mà”
Mỹ Hoa “ừ” nhẹ rồi lôi từ trong người ra một cuốn sổ và một cây bút, đặt xuống cái bàn gần đó, bắt đầu vẽ. Sự tập trung của cô cao đến mức bất kỳ ai nói gì cũng không lọt tai. Vừa vẽ, Mỹ Hoa vừa thỉnh thoảng ngước lên nhìn Bình An. Cả ba người chẳng hiểu gì cho đến khi cô gái nhỏ nhớ ra một chuyện. Trước đây, cô từng nghe anh Vũ Phong kể, Mỹ Hoa vốn là một tiểu thư con nhà danh giá. Chị ấy sau khi đi học thiết kế về thì đã từng dự tính mở một cửa hàng thời trang. Thế nhưng lại bị anh trai cô thuyết phục trở thành đội trưởng đội tuyên truyền của Bolt hiện tại. Cô thắc mắc không biết anh ấy đã làm thế nào nhỉ?
Trong khi Bình An đang mải suy nghĩ thì Mỹ Hoa đã xong việc từ lúc nào.
”Vào phòng máy đo đi em”
Mỹ Hoa gõ gõ vai của Bình An, nhắc nhở. Cô gái nhỏ nhìn người con gái trước mặt, lòng càng lúc càng thán phục.
Sau khi xong xuôi khoản trang phục, cả hai cô gái liền rời đi. Long vẫn cầm bản thiết kế của Mỹ Hoa trên tay, cảm thán.
”Bị một cô gái qua mặt. Nhưng công nhận là bộ này không chê vào đâu được. Ờ... Mày sao vậy?”
Long quay sang nhìn thằng bạn. Trông bộ mặt của nó có vẻ khó coi. Hơn nữa, từ khi cô gái đó bước vào, nó đã không hề ăn thêm bất kỳ quả táo nào.
”Cô Mỹ Hoa đó, giờ tao mới nhớ ra. Cô ta là chị họ của đối tượng mới mà lão già đặt ra cho tao”
...
Về phần Bình An, cô nói rằng mình vừa nghĩ ra một chi tiết có thể hữu dụng cho cỗ máy mà cô đặt ở nhà Hoàng Dương nên muốn đến đó.
”Hì, em thật giống anh trai mình đấy. Lúc nào cũng nghĩ đến công việc được. Nhớ đến sớm để chị trang điểm cho nha”
Bình An “dạ” một tiếng ngọt ngào rồi rời đi.
Còn gần sáu tiếng nữa là đến buổi tiệc.