Mọt Sách Đua Xe

Chương 10: Chương 10: Những Bước Đầu Tiên




Kế hoạch của Bình An đã bắt đầu đi vào guồng quay. Thật sự mà nói, nó khó khăn hơn cô tưởng rất nhiều. Chỉ mới những bước đầu tiên thôi mà đã đủ khiến Bình An suýt ngã mấy lần.

Cô những tưởng thuyết phục Vũ Phong đã là khó, nhưng thuyết phục ba mẹ cô lại càng khó hơn. Dĩ nhiên câu trả lời đầu tiên của họ là không đồng ý. Điều này cũng dễ hiểu. Chẳng có bất cứ một bậc cha mẹ nào mà lại để cho con gái mình làm cái chuyện điên rồ đó cả.

Thêm vào nữa, ba của cô còn là thẩm phán viên. Ông không chỉ nghe và đặt mối lo ngại để rồi chấp nhận như Vũ Phong. Điểm lợi hại của thẩm phán Lê Văn Phúc là ở chỗ, ông còn thuyết phục ngược lại con gái mình. Hai cha con nhà họ cứ tranh luận, kẻ tấn công, người phòng thủ, không ai chịu ai.

Ông Phúc cho rằng, tỷ lệ bại lộ của Bình An vẫn rất cao. Hiện tại, Lâm Bình đã như thế, làm sao ông bà có thể chịu nổi thêm việc hàng ngày con gái mình đều gặp nguy hiểm? Hơn nữa, nếu sự việc bị phát giác, theo luật pháp, dù Bình An chưa đủ tuổi vị thành niên vẫn có thể bị truy tố trách nhiệm vì tội lừa đảo. Bình An hiểu nếu nói về lý với ba của mình, chắc chắn cô sẽ thua. Cho nên, cô lại nói về tình.

Mà về tình thì cô lại gặp khó khăn với mẹ. Mẹ cô vốn là bác sĩ của bệnh viện Y, nơi mà Lâm Bình đang được chữa trị. Bà đã lôi những kiến thức y học của mình ra để phản bác việc làm của Bình An có thể khiến Lâm Bình tỉnh dậy. Bà khuyên nhủ, năn nỉ con gái hãy dừng cái ý nghĩ ngu ngốc của bản thân lại. Hãy nghĩ đến ông bà.

Xét về một mặt nào đó, Bình An hoàn toàn thất bại trong việc thuyết phục ba mẹ. Nhưng với bản tính kiên trì, đã quyết là phải làm cho bằng được, cô viện ngay đến biện pháp khác.

Trong suốt một tuần, Bình An ngày đêm năn nỉ ba mẹ của mình đồng ý với quyết định của cô. Cô đưa một số sách y ra để chứng minh với ba mẹ rằng, những đứa trẻ song sinh thường có những mối liên kết đặc biệt với nhau. Vì vậy, biết chừng anh trai sẽ tỉnh nếu cô làm thế này. Sau cùng, một phần là vì hi vọng có thể cứu con trai, phần khác là vì sự quyết tâm tuyệt đối của con gái, ba mẹ Bình An đành phải đồng ý.

Nhưng ông bà cũng nêu ra một số điều kiện. Đó là trong trường hợp Bình An có nguy cơ bị bại lộ, chỉ 1%, kế hoạch cũng phải hủy bỏ. Cô có chín tháng để trở thành Lâm Bình. Sau chín tháng, dù kết quả có ra sao, mọi chuyện cũng phải trở về vị trí ban đầu. Tuy nhiên, trong một tháng đầu, nếu cô không thể thuyết phục họ bản thân có thể thành Lâm Bình, kế hoạch cũng phải hủy bỏ. Sau cùng là, trước mặt người khác, cô có thể thành Lâm Bình, nhưng trước mặt họ, cô không cần phải làm thế. Bởi ông bà muốn cứu con trai nhưng không muốn mất con gái.

Điều kiện cuối cùng của ba mẹ khiến Bình An cảm thấy thật sự rất vui. Kỳ thực, nếu ngay cả trước mặt người thân mà cô cũng phải giả bộ thì không biết chừng, cô sẽ quên cả chính mình mất.

Sau khi “tạm chấp nhận” kế hoạch của con gái, bà Vân Hạnh đã làm thủ tục xuất viện. Mặc dù có khó khăn đôi chút, nhưng cuối cùng đâu cũng vào đó. Việc làm này là do Bình An đề nghị, nhằm mục đích tráo đổi thân phận hai người dễ dàng hơn.

Cho đến giờ, chỉ có ba mẹ và Vũ Phong mới biết chuyện Bình An đã tỉnh dậy. Tiếp theo là phải để Vũ Phong thuyết phục ba vị đội trưởng còn lại của Bolt. Rồi Bình An cũng cần phải luyện tập đua xe nữa. Dù ba mẹ đã cho cô một tháng để thuyết phục họ rằng kế hoạch này có tính khả thi, nhưng cô vẫn cần đẩy nhanh tiến độ càng sớm càng tốt. Có quá nhiều việc phải làm nên Bình An không muốn lãng phí một giây nào. Chỉ vừa mới về nhà được hơn nửa ngày, cô đã ngay lập tức ngồi vào bàn, đọc các cuốn sách viết về động cơ của xe đua.

Đang chăm chú đọc thì đột nhiên, Bình An nghe thấy có tiếng ai đó ở nhà dưới. Mở cửa và hé đầu ra, mặt cô lập tức biến sắc. Bình An khẩn trương leo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại.

“Ồ, Hoàng Dương, cháu đến chơi à?”

“Dạ. Cháu vừa đến viện, nghe nói cô chú đã đưa Bình An và Lâm Bình về. Cho nên cháu muốn qua thăm. Hai người họ thế nào rồi ạ?”

Bà Hạnh mỉm cười hiền hậu, vui vẻ nói.

“Cháu thật có lòng quá. Hai đứa nó tạm thời vẫn ổn. À, Bình An đang ở trên lầu đó. Cháu lên thăm nó đi”

“Vâng ạ. Cháu xin phép”

Nói rồi, Hoàng Dương lên lầu, tiến về phía phòng của Bình An. Vừa mở cánh cửa ra, nhìn người con gái đang nằm im trên giường, khuôn mặt Hoàng Dương trở nên đanh lại.

“Bình An à…”

Chẳng hiểu sao, chỉ nghe thấy giọng cậu hiện tại cũng đủ khiến cô gái nhỏ đổ mồ hôi lạnh. Cũng như lúc thấy cậu ở dưới nhà, Bình An lập tức có phản xạ là leo lên giường, giả vờ vẫn bất tỉnh. Dù rằng cô không cần phải giấu cậu. Hoàng Dương ngồi xuống cạnh giường cô, đôi mắt nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Cậu ngủ ngon nhỉ? Tôi đến mà cậu dám nằm vậy, không tiếp tôi sao?”

Cơ thể Bình An dưới lớp chăn khẽ run nhẹ. Không lẽ…

Hừ nhẹ một cái, Hoàng Dương đứng dậy, quay người đi.

“Hôm bữa thằng em họ của tôi lỡ tay đụng đến cái máy cậu gửi rồi”

Vừa nghe câu này xong, chỉ một giây sau, Bình An tức khắc bật dậy, giọng nói vài phần gấp gáp.

“Hả? Cái máy? Cái máy có sao không?”

Và cũng chỉ mất một giây như vậy để cô ngộ ra là mình bị lừa. Chết rồi.

“Cuối cùng cũng chịu tỉnh?”

Hoàng Dương quay lại, ngữ khí rất không tốt.

“Ơ… Tớ… tớ…”

Cô chưa kịp nói hết câu, cậu tiếp tục quay mặt, bỏ đi. Hoàng Dương đã rất vui khi biết Bình An tỉnh lại. Nhưng đan xen vào đó cũng là nỗi bực tức. Không tức làm sao được khi mà cô lại giấu diếm cậu những chuyện quan trọng như vậy.

Bình An ngay lập tức phản xạ, giữ lấy tay cậu.

“Tớ xin lỗi”

“Chuyện gì?”

Cô cúi đầu, cắn cắn môi.

“Vì… đã để cậu lo lắng”

Hoàng Dương vẫn không quay đầu lại, tiếp tục hỏi.

“Định giấu đến chừng nào?”

“Tại… tớ sợ cậu la”

Cậu lập tức quay lại, nhìn thẳng vào cô gái nhỏ.

“Tôi với cậu đáng sợ vậy sao?”

Bình An đưa hai tay hươ hươ trước mặt, thanh minh.

“Không có. Cậu rất dễ thương… À quên. Cậu rất tốt với tớ. À mà quên… Với tớ… Hưm…”

Cô gái nhỏ thở dài rồi cúi đầu, không nói nữa. Nhìn cái thái độ lúng túng này của cô, Hoàng Dương cười nhẹ, lửa giận cũng bớt hẳn. Giọng nói chợt dịu dàng chưa từng có.

“Tớ với cậu làm sao?”

“Tớ… tớ không muốn giấu cậu. Chỉ là tớ không muốn… cậu ngăn cản tớ trở thành anh trai. Nếu thêm cả cậu mà cũng ngăn cản tớ nữa thì…”

Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến lòng Bình An rối như tơ vò. Hồi trước, dù đúng dù sai, anh hai và Hoàng Dương vẫn luôn ủng hộ cô. Nhưng quyết định lần này khiến cô rất sợ. Sợ sẽ không ai đồng ý. Sợ bản thân mình vì sợ mà không làm nữa. Cho nên cô mới dùng cách thuyết phục từng người một. Thật ra, khi thuyết phục ba mẹ, lòng của cô cũng đã dao động rồi.

Đột nhiên, Hoàng Dương kéo cô vào lòng mình. Cái ôm của cậu thật nhẹ, nhưng lại quá đỗi ấm áp. Và đây hình như cũng là lần đầu tiên, cậu ôm cô.

“Làm sao tớ lại không ủng hộ cậu chứ. Ngốc. Tớ chỉ là giận vì cậu đã giấu tớ thôi”

“Thật?”

“Ừ. Tớ hiểu để đi đến quyết định này cậu đã gặp nhiều khó khăn như thế nào mà. Nếu không ủng hộ cậu thì tớ đâu phải bạn của cậu nữa. Tớ từng nói rồi, dù thế nào cũng sẽ tin cậu, hiểu chứ?”

Một tiếng “ừm” nho nhỏ phát ra trong cổ họng Bình An. Im lặng được vài giây, Hoàng Dương chợt nhận ra rằng mình đã quá vui khi thấy cô tỉnh dậy. Để rồi tự dưng lại ôm cô như thế này. Buông cô bạn ra, khuôn mặt cậu thoáng ửng đỏ, nhưng vẫn nói cứng.

”À. Bạn bè lâu ngày không gặp nên mới vậy đó. Ôm nhau là chuyện thường thôi”

Bình An nghe thế cũng cúi đầu, lại “ừm” một cái. Đôi lúc cậu rất thích thái độ này của cô, nhưng giờ, chẳng hiểu sao lại thấy khó chịu. Chỉ “ừm” nhẹ cái kiểu đó là sao chứ? Hoàng Dương nghiêm giọng, giữ lấy hai vai cô.

”Nghe này. Nãy giờ tớ nói thế nhưng không có nghĩa là bỏ qua chuyện cậu giấu tớ đâu”

Cô ngước mặt lên, lo lắng nhìn cậu.

”Hứa với tớ, lần sau, nếu có chuyện, tớ phải là người biết đầu tiên. Được chứ?”

Bình An khẽ cắn môi, gật đầu lia lịa. Hoàng Dương lập tức mỉm cười, xoa đầu cô bạn.

”Ngoan lắm. Giờ thì nói cho tớ, bước tiếp theo cậu định tính như thế nào?”

Bình An tròn mắt, ngơ ngác.

”Thế nào là sao?”

Cậu thở hắt ra, kéo cái ghế cạnh bên, ngồi xuống.

”Ý tớ là cậu tính làm cách nào để thành Lâm Bình? Làm sao để học cách đua xe?”

Bình An xịu mặt xuống, khí sắc u tối. Đây cũng là điều khiến cô lo nghĩ cả tuần nay. Tuy nói cứng với Vũ Phong là thế, nhưng bản thân cô chưa bao giờ đi xe quá 40 km/h cả. Và thật ra, cô bị bệnh sợ tốc độ! Cho nên cô cũng chưa biết tính làm sao.

”Nhìn cái thái độ của cậu là đủ hiểu rồi”

Dừng một chút, Hoàng Dương ngả người ra đằng sau, nói một câu mà Bình An không bao giờ ngờ tới.

”Bây giờ thì gọi một tiếng sư phụ đi. Rồi tớ sẽ chỉ cho cậu biết nên làm thế nào”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.