9 giờ 32 phút sáng ngày 23/2/2223, tại công viên TK,
”Cậu đã trễ 32 phút”
Hoàng Dương giơ chiếc nhẫn kiêm đồng hồ của mình ra chỉ chỉ. Bình An khẽ cắn cắn môi, cười trừ. Thực ra cô đã chuẩn bị đâu vào đấy từ lúc 7 giờ hơn cơ. Nhưng lại cứ chần chừ mãi, chẳng biết nên đi hay ở. Và rồi Bình An cứ thế mà ngồi im tại chỗ suy nghĩ. Đến khi nhận ra thì đã trễ giờ.
”Mà... tại sao chúng ta phải đến đây?”
”Đi rồi biết”
Cậu nheo mắt cười nguy hiểm rồi kéo cô qua cổng.
Điểm dừng đầu tiên của hai người là “không gian vũ trụ“. Đây là một căn nhà vòm dạng lớn với thiết kế trang trí bên trong là những chòm sao, hành tinh, thiên thạch... Ngoại trừ môi trường không trọng lượng giúp khách tham quan có trải nghiệm giống hệt như đang ở ngoài vũ trụ, nơi này còn được bố trí một con tàu không gian mô phỏng. Mỗi lượt, tàu sẽ đi trong vòng mười phút, gồm mười tám chỗ ngồi dành cho hành khách và hai chỗ cho người lái. Về phần chỗ ngồi dành cho người lái, sẽ có một ghế của hướng dẫn viên, vị trí còn lại là dành cho vị khách may mắn trong lượt đi đó.
”Woa. Vé lên tàu này nghe bảo khó đặt lắm”
Bình An sững sờ thốt lên, ánh mắt sáng lấp lánh hướng về phía con tàu xinh đẹp màu bạc. Hoàng Dương nhìn cô, cười thầm. Dĩ nhiên là khó rồi. Để có được vé ở đây, cậu đã phải mất hơn tuần lễ với vài trăm cú điện thoại cơ mà. Lần trước, cậu rủ cô qua nhà là để đến đây. Chẳng may hôm đó Thiên Nhã lại xuất hiện, buộc cậu phải rời kế hoạch. Nhưng cũng nhờ thế mà Hoàng Dương có thêm thời gian để chuẩn bị chu đáo hơn. Ngày hôm nay nhất định phải làm cho thật đặc biệt mới được.
”Sắp bốc thăm rồi kìa”
Cậu nhẹ nhàng nhắc nhở, kéo cô gái nhỏ về thực tại.
Bình An đưa hai tay xoa xoa vào nhau cầu may. Cô thật sự rất rất muốn lái con tàu đó. Không biết cảm giác như thế nào nhỉ? Mà động cơ của nó có hoàn toàn giống tàu không gian hay không? Cả cỗ máy tạo ra hình ảnh ảo ở đây nữa, nó được chế tạo ra sao nhỉ? Ôi chao, cô chỉ muốn giỡ tung hết tất cả rồi tự tay lắp lại, tự tay trải nghiệm thôi.
”Mã số may mắn ở lượt này là 1234. Vâng, tôi xin nhắc lại, mã số là 1234. Vị khách nào đang có trong tay mã số này mời di chuyển lên khoang trước. Những hành khách còn lại sẽ có chỗ ngồi dựa vào hai số cuối trong mã”
Bình An nhìn mảnh giấy trên tay, buồn bã. Mã của cô là 1305. Vậy ghế của cô là số 5. Quả nhiên, cô chẳng bao giờ thắng được mấy trò may rủi kiểu này. Nhưng khoan. Hình như số của cậu ta là...?
Cô gái nhỏ theo phản xạ mà quay về phía Hoàng Dương. Biết ngay mà. Người được mệnh danh “ông hoàng may mắn” như cậu ấy làm sao lại thua trò này cho được. Bình An lập tức túm lấy gấu tay áo cậu, ánh mắt cún con nài nỉ.
Hoàng Dương thấy bộ dạng này của Bình An cũng buồn cười lắm. Có nên đổi vé với cô gái này không nhỉ? Đưa cánh tay lên vỗ vỗ đầu cô, cậu cười nhẹ, nhấn nhá từng từ.
”Không. Được.”
Nói xong, cậu bước thẳng lên phía trước, bỏ mặc cô bạn với bộ mặt hết sức biểu cảm. Cô chả biết làm sao nữa. Có lẽ lâu lâu mới được lái tàu một lần. Cậu ấy không nhường là dĩ nhiên. Nhưng sao cậu ấy lại không nhường mình? Lý nào lại muốn lái tàu đó đến thế! Một dây dài suy nghĩ chạy loạn trong đầu Bình An, sau cùng trở thành mớ bòng bong hỗn loạn.
Sau khi hành khách đã ổn định vị trí, con tàu bắt đầu khởi động. Cảnh vật bên ngoài thay đổi liên tục. Con tàu lướt qua những hành tinh, di chuyển xuyên qua những chòm sao ánh sáng. Rồi tốc độ ngày càng nhanh. Khung cảnh yên bình dần biến mất. Bên ngoài, hình ảnh những khối thiên thạch lao vun vút, đâm thẳng vào tàu hiện lên, khiến hành khách giật mình hoảng hốt. Dù biết tất cả chỉ là ảnh ảo, nhưng nó lại quá chân thật. Mà cái cảm giác này... Trong lòng Bình An bỗng chốc dấy lên nỗi lo sợ. Cô bất giác đưa hai tay lên che mặt. Sẽ đâm... Sẽ đâm mất...
”Woa... Hay quá đi”
Tiếng một đứa trẻ reo lên. Tiếp sau đó là tiếng trầm trồ của người lớn. Bình An hé hé ngón tay ra và cảnh tượng kỳ diệu hiện lên trước mặt làm cô chẳng thể nào chớp mắt. Mặc cho những mảnh thiên thạch lao đến, con tàu vẫn dễ dàng né tránh tất cả. Thông thường, hướng dẫn viên sẽ chỉ ngồi tại vị trí lái để giúp đỡ hành khách may mắn điều khiển tàu cho đúng và đảm bảo không có bất cứ điều gì bất trắc xảy ra. Nói cách khác, người đang thật sự lái con tàu này là Hoàng Dương. Và cái việc cậu cho tàu né tránh mọi mảnh thiên thạch là vô cùng khó. Đó không chỉ là một màn trình diễn tuyệt đẹp đối với người đứng ngắm bên ngoài mà nó còn hấp dẫn cả với những người ngồi bên trong. Nhất là đối với Bình An, điều này càng mang một ý nghĩa đặc biệt. Chà, cậu ấy cũng có lúc ngầu thật ấy nhỉ.
Chia tay “không gian vũ trụ”, cả hai di chuyển đến địa điểm tiếp theo. Là “khu vườn ma quái”! Hà! Bình An thật chẳng hiểu sao Hoàng Dương lại chọn địa điểm này nữa. Dễ có khi đây là vé khuyến mãi rồi. Bởi nhìn xem kìa. Cậu ấy sợ đến mức thở còn không dám. Chân tay cứng đờ mất rồi. Từ bé đã thế. Luôn tỏ vẻ “ngầu” trước mặt cô, nhưng lại run cầm cập khi nghe mấy truyện ma và kinh dị. Cậu còn hai điểm yếu nữa là thích những thứ lạ và mỗi khi chóng mặt thì y như rằng mất kiểm soát, đi loạng choạng như người say. Chẳng thế mà ham, nghe có trò “vòng tròn định mệnh” hay hay, kêu đi thử. Kết quả là bị đẩy lên một con tàu quay vòng vòng. Lúc đi xuống, xém tí nữa thì đâm thẳng vào cây bên đường. Sau khi đi chơi đã, cả hai dừng lại tại một quầy cơm, ăn trưa. Ngồi chơi game, tô tượng đến bốn giờ hơn, Hoàng Dương lại đột ngột kéo cô đi.
”Đến giờ rồi. Địa điểm cuối”
Bình An đi theo mà chẳng hiểu gì.
”Đến nơi. Đứng đây đợi tớ mua vé”
Bình An đứng ngẩn ra nhìn khu trò chơi trước mặt. Nơi này là...?
”Sao... Sao lại chơi trò này?”
Bình An nhìn quanh rồi kéo kéo tay cậu, thì thầm.
”Vấn đề gì đâu? Lên đi”
Nói xong, Hoàng Dương đẩy cô lên chiếc xe màu vàng, mặt hết sức nghiêm túc.
Vâng. Trò hiện tại hai người này đang chơi là “xe đụng”, một trò khá quen thuộc ở thế kỷ 21. Nhưng vấn đề quan trọng hơn ở đây là đa phần người chơi đều tầm 14 tuổi trở xuống. Giờ cô đã 17 rồi mà. Thêm nữa, cô cực kỳ sợ việc hai chiếc xe đụng vào nhau. Tại sao lại đưa cô đến đây?
”A. Đụng rồi. Ghi điểm”
Mớ bòng bong trong đầu cô bị cắt cái xoẹt bởi tiếng thằng bé điều khiển xe đâm vào xe của cô. Trong trò chơi “xe đụng” hiện nay đã thêm chức năng tính điểm. Chỉ cần cho đầu xe của mình đụng vào xe của đôi phương là được cộng một. Người chơi có nhiều điểm nhất sẽ nhận được một phần quà. Nhưng Bình An không quan tâm. Cô sợ lắm.”Rầm”, lại thêm một chiếc xe nữa đâm vào. Thế rồi, văng vẳng bên tai, cô nghe thấy tiếng cười. Không phải là kiểu cười chế giễu. Âm thanh này rất trong, rất vui vẻ. Cô mở mắt ra. Đó là nụ cười của những đứa trẻ. Phải rồi. Đụng vậy đâu có sao. Chỉ đơn thuần là va chạm nhẹ. Hơn nữa, mỗi chiếc xe đều có hệ thống bảo vệ nữa. Giống như... Mỗi chiếc xe đua! Tai nạn của anh hai lần đó, hệ thống bảo vệ của Black Moon đang trục trặc nên mới vậy. Mọi thứ đều an toàn. Mọi thứ đều đã qua rồi. Cô phải vượt qua sợ hãi này.
”Anh gì chơi dở quá đi”
Một thằng bé khác lại đâm vào xe của cô, hét lên vui vẻ. Mấy đứa nhóc khác nữa cũng nhắm vào cô. Bình An hít một hơi thật sâu. Thả lỏng nào. Giờ phải cho bọn nhóc này biết tay mới được...
Vang vang đến tận góc chân trời là tiếng những chiếc xe đụng “cộp, cộp” vào nhau. Nhưng chúng lại hoàn toàn không khô khốc, hoàn toàn không ghê rợn. Bởi những tiếng động ấy đã được hoà trộn cùng nụ cười trẻ thơ, hình ảnh ấm áp một cách lạ kỳ.
***
”Ha, hôm nay chơi vui quá”
Bình An sau khi rời khu trò chơi, tâm tình rất sảng khoái. Cô vươn hai tay lên trời hết cỡ, tận hưởng.
Hoàng Dương từ nãy giờ vẫn đi bên cạnh, chẳng nói câu gì. Thế rồi, Bình An đột ngột dừng lại, níu lấy tay cậu.
”Gì vậy?”
”Cảm ơn...”
Hai tiếng lý nhí phát ra từ cổ họng của cô. Và như nghĩ thêm điều gì nữa, cô tiếp.
”Lần này, cậu lại giúp tớ chữa tâm bệnh...”
Hoàng Dương không thèm nhìn cô lấy một cái, “ờ” lên bình thản.
”Gì nữa?”
Cô vẫn giữ tay cậu lại, không cho đi. Khẽ nhíu mày, cô cắn cắn môi, ngập ngừng.
”Ừm... Nó không giống lắm... Là vì, ừm, theo như phim thì những lúc như thế này, cậu cần nói lời triết lý chứ?”
Hoàng Dương trố mắt ngạc nhiên. Cái cô gái này hôm nay chơi nhiều quá, bị... đụng vào đâu rồi ư?
”Cậu có thể nói không?”
Cô vẫn hỏi với bộ mặt hết sức nghiêm túc. Thở hắt ra một cái, Hoàng Dương đưa tay xoa đầu cô bạn, húng hắng giọng.
”Ờ. Rồi nghe đây. Những lời vàng ngọc này, tớ sẽ không nhắc lần hai. È hèm, có những kỷ niệm khi cậu cố quên, càng làm cậu thêm nhớ. Cố xoá bỏ nó, cậu chỉ khiến bản thân thêm tổn thương. Cách tốt nhất để vượt qua chính là thay thế nó bằng những hình ảnh tương tự nhưng tươi đẹp hơn. Hiểu chưa?”
Cô nghe xong liền à lên một tiếng rõ dài. Hoàng Dương thấy vậy, lập tức chuyển từ xoa đầu thành gõ đầu “cộp” một cái, làm cô nhăn mặt.
”Hiểu rồi thì lo mà đua cho tốt”
Nói xong, cậu bỏ đi thẳng luôn. Nhưng cô vẫn còn nhiều câu hỏi lắm. Bởi vậy mà cứ lẽo đẽo đi sau, lằng nhằng hoài.
”Mà khoan, sao cậu biết đến đây sẽ có ích với tớ vậy? Cho tớ biết đi mà?”
”Mệt quá. Là vì cậu là đồ ngốc đơn giản đó”
...
À, phải rồi. Vì cô bạn này nhìn vậy thôi chứ đơn giản cực kỳ mà.
***
Vào một ngày đẹp trời nào đó cách đây tám, chín năm.
”Hoàng Dương. Tết này bọn tớ có vé vào cổng miễn phí khu công viên mới mở nè, cùng đi đi”
...
“Hưm, cậu lại ốm rồi. Chán. Lần nào cũng vậy. Tiếc quá nhỉ? Thôi, hai anh em tớ đi sẽ mua quà về cho cậu”
...
“Khụ... khụ... Có vẻ vui quá nhỉ. Cậu cứ cười... khụ... như đồ dở”
”A. Tớ đâu có”
”Hà, được đi thì tốt nhỉ?”
”Yên tâm. Tớ đã đi ngắm hơi bị nhiều máy móc ở đó rồi. Một lúc nào đó, tớ sẽ làm một cái công viên hoành tráng, cậu muốn đi lúc nào cũng được”
”Lúc đó thì tớ già rồi. Còn công viên gì nữa?”
”Ừm. Hic... Vậy làm sao? Hu...oa... Lần nào đến dịp, cậu cũng không đi công viên được. Làm... làm sao?”
”Ấy, sao... Khụ... Sao khóc? Nín. Chế thêm máy “teo nhỏ” là được mà?”
”Hic... A. Đúng rồi... Hức, tớ sẽ chế thêm máy đó!”