Mọt Sách Đua Xe

Chương 39: Chương 39: Trước Giải Đấu




“Có vẻ như cậu đang rất mệt nhỉ, heo nhỏ?”

Một giọng nói ấm áp và quen thuộc vang lên khiến cô tỉnh hẳn. Là Hoàng Dương.

Bình An ngồi bật dậy, lòng tràn ngập niềm vui. Suốt mấy tháng qua, tuy rằng hai người vẫn thỉnh thoảng liên lạc, nhưng hầu như không nói chuyện nhiều. Cả Hoàng Dương và anh Vũ Phong đều rất bận trong việc quản lý công ty của ba mình. Còn cô thì phải tập luyện suốt cả ngày.

Bình An chỉ biết rằng, mọi hiểu lầm giữa cha con nhà Hoàng Dương đã được gỡ bỏ. Năm xưa, cha cậu ấy bỏ đi là vì ông đã bị lừa và phải gánh một món nợ rất lớn. Ông li dị và cắt đứt mọi liên lạc với gia đình mình là vì không muốn họ bị liên lụy. Thời gian vợ mất, ông đang bị các chủ nợ truy đuổi nên không thể về được. Cực khổ làm việc suốt mấy năm, ông đã trang trải xong nợ nần và dành dụm được một khoản tiền kha khá. Khi ông muốn tìm lại các con của mình để hoàn thành nghĩa vụ của một người cha thì lại bị gia đình vợ ngăn cản. Họ không muốn ông làm phiền đến cuộc sống của hai đứa trẻ hiện tại. Sau cùng, ông ra nước ngoài, hợp vốn với bạn bè để lập một công ty nhỏ. Công ty làm ăn ngày càng khá lên, ông trở thành một doanh nhân thành đạt, nhưng lại chưa một lần nghĩ đến chuyện tái giá. Ông muốn kiếm thêm nhiều tiền hơn, hi vọng một ngày nào đó có thể trở về. Trong một chuyến đi công tác xa, ông đã bị nhiễm một loại virut hiếm gặp và lâm trọng bệnh. Ngay cả khi bị bệnh như vậy, ông cũng không muốn nói cho các con của mình. Hiểu được nỗi lòng của ông chủ, viên thư ký thân cận của ông đã quyết định tìm đến báo tin cho anh em nhà họ Lê.

Điều may mắn là loại virut ông mắc phải đã có thuốc đặc trị. Dù phải điều trị trong một khoảng thời gian là nửa năm, nhưng tính mạng của ông đã được giữ lại. Đó cũng chính là lý do buộc cả hai anh em Vũ Phong và Hoàng Dương phải ở lại. Cả hai vừa phải chăm sóc ở bên ông, lại vừa phải học cách quản lý công ty.

”Việc luyện tập của cậu với huấn luyện viên mới thế nào rồi?”

Hoàng Dương ân cần hỏi. Bình An nở nụ cười rất tươi, bắt đầu kể lể.

”Tớ tập luyện rất nhiều. Huấn luyện viên do tớ lựa chọn đặc biệt rất giỏi nha. Mỗi tội hơi nghiêm khắc chút. Ừm... Khi nào cậu về sẽ thấy tớ lên cơ thế nào”

”Ồ, thế cơ đấy. Tớ cũng tò mò không biết con mọt sách như cậu trở nên đô con lực lưỡng sẽ như thế nào nhỉ?”

Hoàng Dương vừa cười vừa châm chọc cô bạn. Bình An “hứ” một tiếng, đáp.

”Đô con đến mức vật ngã cậu”

Nghe giọng điệu có vài phần dễ thương của cô khiến cậu phải bật cười. Bình An cũng cười theo vui vẻ. Rồi cô hỏi.

”Ừm... Khi nào thì cậu về?”

”Cỡ khoảng hai tháng nữa”

Hai tháng nữa... Bình An khẽ thở dài. Đến lúc đó thì có lẽ giải đấu đã kết thúc từ lâu. Nhưng cô nhanh chóng vui vẻ trở lại. Giờ phải cố gắng đua xe, phải đứng nhất. Có thế thì mới có thể khoe với cậu ấy.

”Sao vậy? Nhớ tớ rồi à?”

Hoàng Dương nửa đùa, nửa thật hỏi. Cô gái nhỏ im lặng chút rồi đáp.

”Ừ, tớ rất nhớ cậu”

Nói xong, cô cúp máy cái rụp, bỏ lại cậu đang ngơ ngác ở đầu dây bên kia. Hoàng Dương lập tức gọi lại, cô gái này sao không bắt máy chứ? Nhưng cậu hoàn toàn không biết rằng bên kia đầu dây, có một cô gái đang ôm gối lăn lộn. Cô nở một nụ cười rất tươi, đầy vẻ đắc ý. Ai bảo cậu lâu lâu mới gọi cho tớ chứ? Cậu cũng thử cảm giác nhớ tớ xem nào...

...

Cô gái nhỏ đến sân tập trong trạng thái vui vẻ. Harry vẫn đứng đợi cô như trước, vẻ mặt nghiêm túc. Lúc sáng, cô vui vẻ mà lăn lộn trên giường lâu quá. Thành ra, dù dậy sớm mà vẫn đến muộn!Nhưng không cần cậu nói gì, Bình An lập tức nhận lỗi.

”Xin lỗi huấn luyện viên, tôi đến trễ. Giờ tôi lập tức khởi động và chạy gấp đôi”

Nhận thấy điều bất thường trong thái độ của cô khiến Harry không khỏi ngạc nhiên, hỏi.

”Cô có vẻ rất vui khi được phạt nhỉ? Hay tôi tăng lên chạy gấp ba nhé?”

Bình An lập tức lắc đầu, xua tay, phân trần với huấn luyện viên ác quỷ.

”Không. Không có. Là tại sáng nay tôi vừa mới nhận được điện thoại từ một người bạn nên tâm trạng rất tốt. Chứ bị phạt tôi không hề vui chút nào”

”Là cái cậu Hoàng Dương phải không?”

Harry bất giác hỏi. Không hiểu sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến cái tên ấy. Mà nghe bảo, hai người họ là bạn rất thân, thời gian này, cậu ta cùng anh trai mình phải ra nước ngoài có việc.

Vừa khởi động, Bình An vừa cười rất tươi, hoàn toàn không có chút giấu diếm.

”Phải, là cậu ấy. Nhưng có chuyện gì sao?”

Harry im lặng vài giây rồi lắc đầu.

”Không có gì. Hôm nay sẽ giảm cường độ tập xuông một nửa”

Quả là một sáng gặp ngay hai tin tốt lành. Bình An khởi động xong, lập tức chạy bộ. Nhìn theo bóng dáng cô, không hiểu sao, Harry cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng cảm xúc ấy đến và đi rất nhanh. Việc quan trọng bây giờ là phải dốc toàn lực giúp cho cô và còn phải xử lý “chuyện kia” cho xong đã. Sắp đến giải đua rồi.

Một tuần trước giải đua.

Đây là thời điểm vô cùng then chốt. Chị Mỹ Hoa phổ biến lại toàn bộ luật cũng như những đối thủ, thời gian, địa điểm đua cho cô gái nhỏ. Cô cũng phải đi xem sân tập, tham gia vài cuộc họp báo... Trong thời gian này, dù có tin đồn đội trưởng đội nhiên liệu Tuấn Anh đang hẹn họ với Hoàng Ngọc nhưng cô gái nhỏ cũng không thể bận tâm. Tinh thần của cô phải luôn trong tình trạng tốt nhất. Chính lúc này cô mới thấy, những buổi rèn luyện thể chất do Harry tập cho mới có tác dụng. Một người thông thường, trước sức ép và cường độ tập luyện cao sẽ gây ra tình trạng chóng mặt, khó thở. Tuy nhiên, vì đã luôn tập luyện không ngừng và hết sức bài bản, cô hoàn toàn có thể chịu đựng được. Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ cho đến hai ngày trước khi thi đấu... Cô trở về nhà và bắt gặp một người đang trùm khăn, đứng trước cửa nhà mình. Tiến lại gần, cô nhận ra người đó không phải ai xa lạ. Là Thiên Nhã. Cô ta đến đây làm gì? Bình An chợt nhớ đến việc cô ta đã phản bội anh trai mình mà đi vui vẻ với người đàn ông hói đầu đó, lòng vô cùng khó chịu.

Thiên Nhã tiến đến trước mặt cô, dáng vẻ gấp gáp.

”Lâm Bình, cuối cùng cũng có thể gặp anh. Hãy nghe em nói”

Bình An hơi cáu gắt, đáp.

”Nói xem. Cô muốn gì?”

Thiên Nhã hơi ngạc nhiên trước thái độ của người trước mặt. Nghĩ lại thì thời gian gần đây, người ấy giống như cố tránh mặt, như thể không muốn liên lạc với cô vậy. Tuy nhiên, Thiên Nhã không thể nán lại đây lâu. Hai việc này, cô nhất định phải nói.

”Em không biết tại sao anh lại như vậy, nhưng xin hãy nghe kỹ...”

Cô tiến lại rồi đi qua Bình An, nói nhỏ.

”Hãy cẩn thận với giải đua này và cả tin đồn do người bên cạnh tung ra. Đừng đuổi theo em. Tạm biệt”

Nói rồi, cô bỏ đi. Để lại Bình An đang đứng chết trân tại chỗ.

Còn tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.