CHƯƠNG 67: VỀ KHÁM BỆNH (2)
A quân: Làm sao có thể? Tiểu E là cháu B quân.
Giáp quân: B quân? À, là người vừa nói đi ra ngoài đón người?
A quân: Ừ, anh ấy đi đón chị gái với anh rể của anh ấy.
Giáp quân: Thì ra là thế, em gì xinh xinh ơi, đợi bao giờ có thời gian, cùng đi uống một chén có được không?
Mỗ hủ: Không rảnh
Giáp quân: Ế? Không phải người ta nói thời gian là khe ngực, dồn dồn, bóp bóp là có[2] (http://tutudao.wordpress.com/Users/toshiba/Downloads/M%E1%BB%99t%20s%E1%BB%8Dt%20ng%C6%B0%E1%BB%9Di%20%E5%9B%A7%20-%20B%E1%BA%A5t%20An%20Kh%C3%A1ng%20Bi%E1%BB%87n%20Quy%E1%BB%81n%20A.docx” l “_ftn2″ o “) hay sao?
Giáp quân dừng lại một chút rồi tiếp tục trêu ghẹo: Huống chi, người đẹp, em cũng có phải ngực phẳng đâu…
.