Một Tấc Thời Gian

Chương 29: Chương 29: Em là ánh lửa của anh




Editor: Linqq

... Làm cái gì?

Trường An im lặng, chết cũng không dám quay đầu lại, chỉ giả vờ trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà nhìn vào nồi nước, vẫn đang nổi lên từng lớp bong bóng, nổi từng lớp bong bóng...

Giọng nói của người sau lưng lại truyền tới, tất cả đều là ý cười: “Nước sôi rồi.”

“Hửm?” Lúc này Trường An mới như tỉnh mộng, mắt nhìn nồi, quả nhiên nước đã sôi rồi. Ho nhẹ một tiếng, hốt hoảng nhớ tới nhiệm vụ nấu đồ ăn, cầm thức ăn đã chế biến chuẩn bị thả vào nồi, lại bị người kia cầm lên trước. “Để anh.”

Trường An gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nhìn anh chuẩn bị đâu vào đấy.

Ngón tay của anh vừa dài lại vừa trắng, lẫn trong màu sắc của rau quả trông cực kỳ đẹp. Trường An cứ nhìn như vậy, không biết sao lại nhớ tới ngày đó những ngón tay này cài lại từng chiếc nút áo cho cô... Trong nháy mắt mặt đỏ bừng. Bỗng nhiên Trường An quay đầu, không dám nhìn nữa.

Chử Trì Tô làm xong, quay đầu nhìn cô, mặt cô đỏ đến dọa người, anh buồn cười: “Sao vậy?”

Chỉ câu nói đó của anh mà ảnh hưởng lớn tới vậy sao?

Đương nhiên Trường An không tiện nói cô có ý đồ xấu đối với ngón tay của anh, thế là quả quyết nói sang chuyện khác: “Không có gì... Lát nữa anh muốn làm gì?”

Chử Trì Tô nghĩ một lúc, cười yếu ớt: “Cái gì cũng được.” Chỉ cần làm cùng với em.

Đương nhiên Trường An nghe hiểu, chẳng qua, cũng không thể cơm nước xong xuôi mà không hề làm gì chứ? Suy nghĩ một lúc, đầu hàng, làm bộ đáng thương nhìn anh: “Em cũng không nghĩ ra.”

Chử Trì Tô đang nhìn nồi, nghe cô nói như vậy, ừ một tiếng: “Vậy để anh nghĩ.”

Sau đó, Chử Trì Tô chỉ huy Trường An lấy đồ từ trong tủ lạnh ra, sau đó nhận lấy, sắp xếp gọn gàng lại đồ ăn, rồi nêm nếm gia vị.

Cứ như vậy, Trường An thành công từ đầu bếp chính lưu lạc làm phụ bếp.

Về sau mấy món ăn cũng đều do bác sĩ Chử làm đầu bếp chính, tác dụng của Trường An là ở bên cạnh nghe anh chỉ huy, thỉnh thoảng lấy đồ ăn nào đó...

Hai người cơm nước xong xuôi, Trường An còn chưa nghĩ ra nên làm gì, liền bị anh ôm ngang người.

Anh cúi đầu hôn cô từng chút một, mơ hồ hỏi: “Nói với bạn hôm nay em không về chưa?”

Trường An bị anh làm cho mơ mơ màng màng, thành thành thật thật ừ một tiếng.

Vừa mới gửi tin nhắn cho Mao Mao nói tối nay cô không về, lúc gửi xong tâm trạng còn có chút lo lắng, đoán chừng Mao Mao sẽ xù lông.

Ai ngờ biểu hiện của Mao Mao lại tương đối lạnh nhạt: “Không phải lúc ở Tây Tạng các cậu cũng ngủ cùng một chỗ hay sao? Trong mấy ngày qua mình còn muốn hỏi cậu tại sao không chuyển qua ở chung với anh ấy luôn đi, mỗi lần ăn cơm cậu làm đều trân trọng giống như đang ăn bữa tối cuối cùng vậy! An An, về sau cũng đừng quên thường xuyên về thăm nhà một chút nha! Trong nhà vẫn còn người già đang chờ cậu đó!”

Trường An: “...” Quên không giải thích với cô ấy lúc trước, hiện tại... Dường như cũng không cần thiết phải giải thích nữa rồi.

Trường An nâng trán, tuổi già khó tính mà.

Anh cười rộ lên, khiến cho nụ hôn này càng sâu thêm.

Trường An mơ mơ màng màng cảm giác được cô bị anh ôm lên giường, ngón tay khẩn trương đến mức không khống chế được, nắm chặt ga giường màu đậm dưới thân, toàn thân cứng ngắc.

Hô hấp của người kia hiếm khi nặng nề như vậy, cũng không nói chuyện, chỉ hôn cô từng chút từng chút đầy dịu dàng, thời gian dần trôi qua, Trường An không tự chủ trầm tĩnh lại, ngón tay cũng nhẹ nhàng buông ga giường ra, ôm lấy lưng anh.

Chử Trì Tô khó có được giây phút này, dường như không đè nén được cảm xúc cuồn cuộn trong cơ thể mình, tay không bị khống chế cởi quần áo của cô ra, nhìn cô từng chút từng chút hiện ra trước mặt mình, dường như tất cả lý trí đều muốn bùng nổ.

Quần áo nửa người trên của Trường An đã bị anh cởi ra vứt lộn xộn, anh nhìn một chút, trong mắt xuất hiện tia lửa, hôn một đường dọc theo bờ môi...

...

Cuối cùng, anh cũng chỉ ôm cô vào lòng hôn lấy hôn để, cưỡng chế bản thân đứng dậy, giọng nói khàn khàn không tưởng nổi: “Anh đi tắm trước.”

Nói xong không dám nhìn cô còn đang mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, trực tiếp đi vào phòng tắm, trực tiếp mở nước lạnh ra.

Trường An nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng tắm mới phản ứng được, cúi đầu nhìn chính mình, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, vội vàng kéo cái chăn ở bên cạnh bọc mình lại, nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng, duỗi tay ra, sờ quần áo vừa bị anh ném sang một bên, đỏ mặt, tay run run mặc từng cái vào.

Anh tắm nước lạnh rất lâu, lúc đi ra Trường An đã mặc xong quần áo, đỏ mặt ngồi trên giường, chân cứ di di lên sàn nhà.

Anh buồn cười, đi tới, vỗ vỗ cô, giọng nói ôn hòa: “Đi tắm đi.”

Trường An gật gật đầu, không dám nhìn anh, đứng lên muốn chạy về phía phòng tắm.

Lại bị anh kéo trở về, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Trong tủ quần áo có đồ để cho em thay đấy, lấy quần áo trước rồi hẵng tắm.”

Trường An có chút mê man, anh còn chuẩn bị quần áo cho cô?

Mở tủ ra, nhìn thấy bên trong đầy đủ các loại nhãn hiệu quần áo của nữ, Trường An cảm thấy rằng, bác sĩ Chử đã chủ mưu rất lâu rồi...

Yên lặng tìm một lúc, dường như không có nội y, Trường An vừa muốn thở dài, giọng nói của người kia liền truyền tới: “Nội y ở ngăn phía trên bên trái.”

Trường An: “...”

Nhanh chóng cầm một bộ quần áo, chạy vào phòng tắm, nhìn đồ vật trong tay mình, mặt không thể không đỏ, sao anh biết cô... Mặc cỡ gì?

...

Trường An yên lặng tắm rửa xong, nhìn quần áo để ở một bên, yên lặng xoắn xuýt rất lâu, cầm từng cái lên cẩn thận mặc vào, rồi mới đi ra khỏi phòng tắm.

Người kia đang tựa trên đầu giường đọc sách, nhìn thấy cô đi ra, anh để sách qua một bên, tự nhiên nói: “Lên đây.”

Trường An: “...”

Chử Trì Tô nhìn dáng vẻ lề mà lề mề của cô, buồn cười, bổ sung thêm: “Yên tâm, anh không làm gì đâu.”

“... Ừm.”

Thực ra lúc nãy cô đã chuẩn bị xong, kết quả bị anh lập tức tách ra như thế, dũng khí thật vất vả mới có bây giờ lại mất hết rồi. Bây giờ nghe anh nói như vậy, cảm thấy mình lúc nãy thật già mồm, chậm rãi chui lên một bên giường.

Người kia cũng bất động, nhìn cô bò vào trong chăn, mới ôm lấy cô từ phía sau, đưa tay tắt đèn: “Ngủ đi.”

Màn đêm lập tức buông xuống, mắt vẫn chưa kịp thích ứng, trong lúc nhất thời trong mắt là một màu đen kịt, Trường An lại cảm giác khẩn trương hơn. Bóng tối luôn có thể phóng đại rất nhiều thứ, hô hấp của người kia phun sau tai cô, trêu chọc cô đến mức thất thường.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, Trường An xoay người, đầu chôn vào lòng anh, giọng nói buồn bực hỏi anh: “... Anh không khó chịu sao?”

Chử Trì Tô không nghĩ tới cô còn có dũng khí hỏi anh vấn đề này, lập tức không biết nên khóc hay nên cười, hỏi lại cô: “Khó chịu thì làm sao bây giờ?”

Trường An trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Thực ra... Có thể.”

Trong đêm yên tĩnh như vậy, đương nhiên Chử Trì Tô nghe thấy rất rõ ràng. Lại vẫn chỉ nắm thật chặt cánh tay ôm lấy cô, một tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, giọng nói dịu dàng nhuộm màn đêm: “Ngủ đi, ngày mai em còn phải ngồi máy bay rất lâu, sẽ rất mệt mỏi.”

Anh không nghĩ sau lần đầu tiên của cô, ngày hôm sau cô sẽ không gặp anh nữa. Anh còn có thể chờ, chờ cô trở lại, chờ đến lúc tất cả mọi thứ đều vừa vặn.

Trường An lại cọ xát trong ngực anh, buồn buồn “Ừ” một tiếng.

Xong rồi, chủ động mời gọi, thế mà bị cự tuyệt, thật là mất mặt...

Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi mất hứng, bị anh vỗ nhè nhẹ sau lưng từng chút một, bất tri bất giác liền ngủ say.

Chử Trì Tô thấy hô hấp của người trong lòng dần trở nên đều đặn, cười khổ, sao lại có thể phóng hỏa như vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc đó anh có thể chịu được không.

Tự mình phát hỏa rồi tự dập tắt.

***

Ngày hôm sau, Trường An bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Hôm qua rõ ràng cô còn chưa kịp đặt báo thức, đoán chừng là anh sợ cô đến trễ buổi sáng cho nên mới đặt hộ.

Xoa xoa đầu, đứng lên, rửa mặt rồi thay quần áo, lúc đi đến phòng khách, trên bàn cơm đã đặt sẵn bữa sáng.

Còn có tờ giấy anh để lại, Trường An cầm lên, phía trên là nét chữ cô quen thuộc: “Ăn sáng xong hẵng đi.”

Rõ ràng là giọng điệu của Chử Trì Tô.

Trường An lại nhìn lần thứ hai, rồi mới để tờ giấy sang bên cạnh, thành thành thật thật ăn sáng.

Biết cô không uống sữa tươi, Chử Trì Tô cố ý chuẩn bị sữa đậu nành, không biết cách làm như nào nhưng uống rất ngon.

Trường An ăn xong, nhìn thời gian, vẫn còn kịp, liền thoải mái nhàn nhã rửa sạch từng cái chén đựng đồ ăn, dọn dẹp lại phòng của mình một lúc, rồi chuẩn bị cầm hành lý tới sân bay.

Lúc đang trên đường, Chử Trì Tô gọi điện thoại tới.

“Đi rồi? Ăn sáng chưa?”

Trường An vừa nghe thấy giọng nói của anh là liền nhớ lại đêm qua... Trên mặt như bị bỏng, có chút trấn tĩnh nói: “Ừm, đã ăn xong rồi.”

Bên kia dường như có người đang gọi anh, Trường An nghe thấy anh nói: “Ăn xong là tốt rồi, hiện ở chỗ anh có một số việc, em đến sân bay thì nhớ gọi cho anh. Còn nữa, phải luôn mở máy, để anh có thể gọi em mọi lúc.”

“Ừm, biết rồi, anh mau đi đi, lát nữa em gọi điện cho anh.”

“Được.” Chử Trì Tô đi về phía phòng nghiên cứu, nghe bên kia đáp xong mới cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.