CHƯƠNG 4: GIAO ƯỚC NƠI QUÁN TRÀ
Ngôn Ấp nhìn quyển văn án thì khẽ cau mày.
Sắc đèn dạ đuôi chân mày hắn hực sát khí. Lý Thừa Hạ đứng cúi đầu bên dưới chợt thấy rợn gáy.
Người trời sinh ra đã là vương giả, không ai dám nhìn trực diện đích thị là nhân vật Ngôn Ấp này.
Nhưng hắn chỉ cảm nhận luồng sát khí đó trong chiến tranh mà thôi. Từ khi tân hoàng đế lên ngôi đến giờ hắn chưa lĩnh giáo qua. Rốt cuộc, quyển văn án kia viết gì mà có thể khiến một quân vương luôn bình tĩnh lại biểu lộ như thế?
Một tiếng “bịch” vang lên, quyển văn án vành nhạt kia bị ném xuống đất. Ngôn Ấp bất thần đứng lên, chắp tay đi qua đi lại trong điện.
Ai cũng nín thở chờ đợi, Ngôn Ấp nghe tiếng hô hấp yên ắng mà ánh mắt mỗi lúc mỗi lạnh.
Đoạt vị thí chân long? Thật nực cười. Lúc Ngôn Khiêm còn tại vị giễu võ giương oai thì những tên đó nói gì? Chỉ mới nửa năm, hắn đã từ anh hùng cứu thế ra loạn thần tặc tử. Dân trăm họ đúng là ai cũng ngu dốt, có mắt như mù.
Hắn nhìn chằm chằm quyển văn án trên đất, hít một hơi sâu rồi nhặt nó lên. Vốn biết tỏng không thể trông cậy vào thứ khác, trên đời này chỉ có bàn tay mình là đáng tin nhất.
Chẳng phải hắn biết rõ, giải quyết chuyện sau lũ càng khó hơn lúc hồng thủy đến sao? Bất quá chỉ là lời đồn của tiểu nhân, đâu có đáng phập phồng nổi giận chứ?
Ngôn Ấp nghĩ vậy thì ngồi xuống, ngẫm nghĩ xong lại cầm bút phê.
-0-
Một hôm sau ngọ, hiếm hoi Lý Tịch mới được thanh nhàn, ngay trưa rảnh thế này đi dạo là nhất xứ. Nghĩ thì phải làm, thế nên y mặc thường phục vào ngay, tâm trạng mừng như điên hăng hái đi thẳng đến quán trà. Đến nơi, y kiếm chỗ ngồi xuống để thưởng trà, nhấp một ngụm thì thở dài một hơi. Cảm giác người đi lại tấp nập náo nhiệt thật tốt. Y ngâm mình ở triều đình một thời gian dài, đi đâu cũng chạm toàn những gương mặt lão làng cứng nhắc như bị người ta thiếu vạn lượng chẳng bằng. Hơn nữa, đa phần những người mới là võ tướng từng theo hoàng thượng chinh chiến giành giang sơn, thường không có dông dài với quan văn. Lý Tịch luôn thấy như bị phong bế ở hoang đảo mờ mịt không bóng người, thấy rất tịch mịch. Nói đến đây, không biết nguyên nhân phụ mẫu đặt tên này cho mình có phải là không tốt hay không… Dù biết phụ mẫu chưa bao giờ để tâm đứa trẻ này, có điều nhà ai lại đặt tên “Tịch” cho con gia trưởng chứ?
Lý Tịch vừa nhâm nhi trà vừa ngẫm nghĩ.
Chỗ y ngồi là một gian phòng riêng sau tấm bình phong, tuy nghe được thanh âm bên ngoài nhưng phía ngoài lại không thấy được bên trong. Tiếng tiểu nhị đi lại chào đón khách lớn đến thủng màng nhĩ.
Bỗng nhiên, y nghe tiếng tiểu nhị sốt sắng gần tấm bình phong: “Khách quan, trong này có người rồi ạ.”
Một tiếng nói nhàn tản quen thuộc vang lên: “Có người? Bảo hắn nhường chỗ là được, chúng ta trả gấp đôi.”
“Cái này… không được…” Tiểu nhị còn chưa dứt thì đã có người xộc vào.
Lý Tịch nhíu mày, bất chợt đờ đẫn ra. Nếu nhớ không lầm thì tiếng nói này…
Y ngước lên, quả nhiên là giọng nói quen vừa nhớ ra: Lý Thừa Hạ.
Y từ tốn đứng lên hành lễ: “Lý–” Còn hai chữ “đại nhân” thì nghẹn ở miệng, đằng sau Lý Thừa hạ rõ ràng là hoàng đế bệ hạ của thiên triều mà.
Ngôn Ấp và Lý Thừa Hạ đều kinh ngạc, có điều Ngôn Ấp phản ứng nhanh hơn đã trừng mắt với Lý Tịch một cái. Lý Tịch hiểu ý là bệ hạ cải trang đi tuần, thế nên cúi chào thật sâu: “Thì ra là Lý huynh… Tiểu nhị, hai vị này là bằng hữu của ta. Không có gì đâu, ta đổi chỗ là được.” Y vừa nói vừa tính đi ra.
Chẳng biết hoàng đế có thể giả lờ không thấy mình được hay không?
Y vừa nghĩ vậy thì Ngôn Ấp đã lên tiếng: “Không cần. Lý Tịch, ngươi ngồi xuống đi. Tiểu nhị, mang một ấm trà ra.”
Tiểu nhị hồ nghi nhìn ba người, thấy có chút kỳ dị, nhưng cuối cùng vẫn biết điều lui xuống.
Lý Tịch không dám ngẩng đầu lên, cứ đứng đó cắm mặt xuống đất. Đoạn y thấy Ngôn Ấp đi đến cạnh mình, tự nhiên phất vạt áo ngồi xuống. Nhất thời bối rối, y không biết có nên ngồi hay không.
Lý Thừa Hạ đứng lui ra sau gần cửa sổ, thần thái lặng lẽ đứng gác. Thanh âm Ngôn Ấp lại cất lên: “Lý đại nhân, ngồi đi.”
“Thần– … Lý Tịch không dám.” Lý Tịch cung kính chắp tay.
Ngôn Ấp lạnh lùng mỉm cười: “Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi.” Đang nói thì tiếng chân tiểu nhị đã đến gần. Lý Tịch cúi đầu: “Tạ chủ long ân.” Đoạn y ngồi xuống vị trí gần cửa.
Trà được mang lên xong thì trên bàn yên ắng hẳn. Lý Tịch thấy không được tự nhiên. Nhưng cái người ngồi ở thượng tọa đang nhấm nháp trà lại hết sức bình thản.
Khi người ta thấy không được tự nhiên thì thính giác lại nghe mồn một những chuyện bên ngoài. Cái lỗ tai của Lý Tịch giờ nghe mồn một những động tĩnh ngoài kia, ngược lại càng làm y phiền loạn hơn.
Bàn bên trái có người than vãn là hôm nay mua món gì đó đắt quá, tên bán hàng gian thương ăn lời tới mười văn tiền, bàn sau thì đang bàn chuyện nữ nhi xuất giá…
Rồi bàn bên phải lại vang lên tiếng tức giận: “Năm nay đúng là điềm xấu mà!”
Lý Tịch thấy toàn thân đông cứng. Nếu y không lầm thì tay Ngôn Ấp dừng uống trà cũng là do nghe tiếng bàn bên kia.
“Phải đó, đúng là điềm xấu mà! Đừng nói là Mã huynh, nhà vải của ta năm nay cũng tổn thất rất lớn vì trận hồng thủy này, ước chừng cũng ba nghìn lượng bạc. Ta còn nợ một đống đây, sắp sửa mất hết nhà rồi.”
“Thiệt tình… Cũng quái lạ, hằng năm đều mưa thuận gió hòa, không hiểu sao năm nay lại có đại hồng thủy như vầy. Nghe mấy người lớn tuổi trong nhà ta nói, trận hồng thủy này trăm năm cũng khó thấy. Thiệt kỳ quái mà.”
“Hây da… Trăm năm khó thấy thiệt… Mà không biết Mã huynh có nghe lời đồn đó không?”
“À… Cái vụ chân long… phải không?” Người kia liền thấp giọng.
“Hầy, lúc đầu ta cũng không tin cho lắm. Có điều về nghĩ lại, thấy đúng là ông trời tức giận thiệt. Bằng không sao lại thê thảm thế này?”
“Thiệt tình.. Có điều cũng đúng đó… Thấy thật vậy chứ ra là giả thôi…”
Da đầu Lý Tịch càng lúc càng rợn lên, y thấy ngón tay cầm chén của Ngôn Ấp càng bóp càng mạnh. Hắn ngồi thưởng trà mà cứ như uống rượu.
Khoảnh khắc đó, bỗng Lý Tịch hiểu ra lời đồn đã lan đến đương sự đây.
Y sực nhớ trong tư liệu có ghi, trước khi con người này tự phong mình làm vua thì đã mang danh hiệu là “Chiến quỷ.” Dù y chưa từng chứng kiến Ngôn Ấp giận dữ, nhưng cũng nghe nói về tính khí của vị bệ hạ này… Thật sự đáng sợ lắm.
Mặc dù biết nhất định Ngôn Ấp sẽ không nổi giận tại chỗ, nhưng y cũng không chắc hắn có giận cá chém thớt hay không…
Phải biết là chúng tướng sĩ rất sùng bái Ngôn Ấp, ai cũng ca ngợi hắn điều binh nghiêm minh, đối với bản thân càng đòi hỏi nghiêm hơn. Tất nhiên hắn sẽ không tùy tiện trút giận lên người khác…
Y nhìn bàn tay nắm chặt của Ngôn Ấp từ tốn thả lỏng, rồi đặt trên bàn. Lý Tịch sửng sốt, hơi ngẩng lên nhìn khuôn mặt tự nhiên của Ngôn Ấp như không nghe thấy gì.
Lý Tịch có chút ngưỡng mộ. Quả nhiên không hổ danh là người đoạt được thiên hạ, rất giỏi khống chế biểu cảm.
Y lại lo lắng thay cho hai cái người đang nói chuyện bên ngoài.
Cũng may, bọn họ đã chuyển đề qua việc làm ăn nên đã quên cái đề tài kia. Lúc này Lý Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.
Tay Ngôn Ấp hấp thụ cái mát lạnh của mặt bàn khiến đầu óc hắn cũng tỉnh táo. Bỗng hắn nhìn sang nam nhân tên Lý Tịch kia, thấy vẻ mặt y đang thở phào nhẹ nhõm, xong lại an phận cúi đầu tiếp.
Ngôn Ấp khẽ nhíu mày. Xưa nay hắn không thích người khác quan sát sắc diện của mình. Xem ra nam nhân này lại tinh tường nhìn ra sự thay đổi của hắn.
Dựa vào hiểu biết nông cạn của hắn về Lý Tịch thì tâm tư con người này rất kín, nhưng rất ăn khớp với quan sát của hắn. Nghĩ vậy Ngôn Ấp lạnh lùng khép mắt, đoạn đứng dậy đi ra.
Lý Tịch ngẩn người ra rồi cũng vội đứng dậy. Y còn tính hỏi có chuyện gì xảy ra thì nghe tiếng người kia: “Lý Tịch, đi với ta một chút.”
Lý Tịch dạ một tiếng mà âm thầm than khổ. Không biết là chuyện gì đây… Mà tóm lại, là không có gì tốt cả.
Ngôn Ấp dẫn y đi đến một ngõ hẻm u ám. Con hẻm hẹp chỉ nhìn được tia nắng le lói, Lý Thừa Hạ đi sau cùng để bảo vệ và chặn ngã vào.
Lý Tịch nuốt nước miếng cái ực. Rốt cuộc, hoàng đế bệ hạ vĩ đại anh minh muốn làm gì đây?
Ngôn Ấp đi trước ánh mặt trời, chậm rãi quay đầu lại: “Ngươi có nghe hai người ban nãy nói gì không?”
“Dạ có.” Lý Tịch cúi người trả lời.
“Ngươi có biết lời đồn đãi họ nói đến không?”
Lý Tịch mẩm qua hàng loạt lời nói cho qua loa, cuối cùng lại quyết định trả lời thật. Dù có nói dối được thì sao, biểu tình khi nãy của y đã bị đối phương nhìn thấu rồi: “Dạ có.”
“Tại sao không báo lại?”
“Thần… Lý Tịch chỉ cho là lời đồn đãi vô căn cứ, không cần xem là thật. Không ngờ là việc nhỏ này… đã đến tai ngài.”
“Vậy sao? Ra ngươi thấy, chuyện họ bàn về ta là chuyện nhỏ?”
Lưng Lý Tịch đổ mồ hôi. Trong lòng y khẩn trương nhưng vẫn trả lời trôi chảy: “Thưa không. Lý Tịch thấy người ta có nghị luận gì cũng không phải là sự thật. Chung quy lời đồn cũng chỉ là lời đồn, thể nào cũng nhạt bớt rồi tan. Nếu chúng ta khăng khăng làm lớn chuyện sẽ cổ vũ khí thế cho lời đồn. Vậy cứ để nó tự biến mất. Ngài rất anh minh, tự nhiên sẽ không hao sức vì lời vẩn vơ của dân chúng. Lý Tịch chỉ nghĩ như vậy.”
Ngôn Ấp cười lạnh mà phất tay: “Ngươi nói hay lắm, có lề lối lại rất rõ ràng.” Hắn chậm rãi thả bước. “Vậy theo ý ngươi, hai kẻ kia không đáng chịu phạt à?”
Lý Tịch không chút chần chừ: “Nếu đi bịt miệng dân chúng thì lời đồn sẽ càng lan ra đầu đường ngõ hẻm. E rằng không có lợi cho uy danh của ngài. Chỉ có thể dùng sự thật để phá giải lời đồn đãi đó. Hoàng thượng càng anh minh và khoan dung thì lời đồn kia càng như bọn đầu trâu mặt ngựa, sẽ bị phá vô hình ngay.”
Ngôn Ấp lặng yên hồi lâu: “Lý Tịch, thật nhìn không ra ngươi lại thông minh thế này.”
Lý Tịch thầm nghĩ, ta từng tuổi này dĩ nhiên là dùng lời lẽ thật mà… Còn bên ngoài thì y đáp: “Lý Tịch không dám. Lý Tịch chỉ mong có thể chia nỗi lo với bệ hạ thôi.”
Lại yên lặng rất lâu, Ngôn Ấp mới nói: “Vậy sao?” Hắn đi ngang qua Lý Tịch mà bảo Lý Thừa Hạ: “Trở về.”
“Dạ.”
Trong ngõ hẻm chỉ còn lại Lý Tịch ướt đẫm mồ hôi.
Rõ ràng ngài không hề định phạt hai người kia mà phải không bệ hạ? Cớ gì không thử bọn họ mà đi thử ta chứ!
Đợi túa mồ hôi xong Lý Tịch mới thở dài: Lòng vua đúng là khó dò.
Sau hôm nay, địa vị của Lý Tịch ở trước mặt hoàng đế đã bay lên cao nữa. Có vị tướng bình phẩm mà không kém phần ganh tị: “Năm xưa khi bệ hạ còn thống lĩnh binh thì đã có con mắt khác thường, rất biết đề bạt nhân tài. Xem ra Lý đại nhân cũng được hoàng thượng chấm rồi.”
Lý Tịch chắp tay đa tạ, thầm nghĩ cũng may là võ tướng nên khẩu khí nói chuyện rất khẳng khái. Nếu phải như mấy đại nhân y cùng chầu triều thì không biết là nói ra cái gì nữa.
-0-
Đầu tháng mười một, Ngôn Ấp ra lệnh cho trong cung phải tập tính tiết kiệm, kết quả thu được một khoản bạc để cứu trợ cho sáu châu bị lũ lụt. Đồng thời hắn cũng phái một số thái y đến từng vùng bị nạn, mục đích để họ chỉ lại cho đại phu địa phương cách ngừa bệnh dịch. Chỉ có những người do chính Ngôn Ấp chỉ định từ các Bộ mới được phụ trách việc này. Tên của Lý Tịch hiển nhiên là rành rành trên danh sách.
Mùa đông phương bắc lạnh lẽo rất nhiều so với phương nam, hơn nữa Tiểu Tiệm khả ái hoàn toàn không có bên cạnh. Vốn ban đêm cầm sách đọc mà có hồng nhan bên cạnh thì tuyệt mỹ biết bao. Có điều mùa đông năm nay, Lý Tịch đại nhân chỉ có thể hằng đêm nhìn trăng lạnh mà ôm khoảng không, nhắm mắt đếm cừu mãi không ngủ được, lại bò dậy mài mực ngồi phê công văn. Nhiều lúc cực hơn thì chạy tới tận sáu châu kia để chỉ đạo tận nơi”, xong lại phi theo gió bắc vội vã trở về kinh thành xử lý công văn tiếp. Đây đúng là bi thảm vô nhân đạo, Lý Tịch đại nhân hận không thể đối trăng mà gào rú được. Nhưng có tru tréo gì thì chỉ một đôi hoả nhãn kim tinh của Chu bá, Lý đại nhân đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn, hăng hái phát huy năng lực đến chói lòa.
Mà đây cũng chẳng phải chuyện khiến Lý Tịch đại nhân khổ sở nhất đâu. Chuyện khổ sở nhất chính là…
Ở quán trà kìa…
Đấy từng là chuyện mà Lý Tịch đại nhân rất háo hứng trông chờ, bây giờ lại thành ra khổ hình. Ấy này, mọi người đừng nghĩ gì khác nhé. Sở dĩ chuyện tốt mà thành chuyện xấu là do người ở bên cạnh kìa.
Mỗi tháng đúng hai ngày, dù Lý Tịch đại nhân có bận bịu thế nào cũng ráng nhín thời gian lén lút đi với hoàng đế bệ hạ đến quán trà. Thời gian Lý Tịch ngao ngán nhất chính là cái ngày mang tiếng “công cán.”
Chuyện này đều tiến hành trong bí mật. Không ai ngờ thiên tử Ngôn Ấp lại “âm thầm xã giao” với quan viên thất phẩm Lý Tịch.
Thật ra, mỗi lần Ngôn Ấp và Lý Tịch gặp nhau ở quán trà cũng rất bình thường, bất quá ngồi nhấm nháp trà và tán chuyện phiếm thôi. Ngôn Ấp luôn gọi một bình Long Tỉnh, đoạn ngồi đó vừa từ tốn thưởng trà vừa lắng nghe tiếng huyên náo bên ngoài. Cứ ngồi vào cái góc nắng chưa từng rọi đến, rồi cứ thế đứng dậy đi mất biệt. Lúc này hắn đang hỏi Lý Tịch từ chuyện lớn như “Gần đây tình huống các châu ra sao?” tới chuyện bé như hột lựu “Giá cả đồ ăn tăng nhiều quá.”
Lần đầu tiên bị Ngôn Ấp hỏi mấy vấn đề này, Lý Tịch gượng gạo nói: “Thần… không rành cho lắm…” Y đang tính đùn đẩy trách nhiệm thì đối phương đưa cho một lệnh bài. Biểu tình Ngôn Ấp vừa sâu xa nhưng vừa như thấu hiểu: “Ta ban cho ngươi lệnh bài này. Sau này mỗi tháng cùng ta uống trà, ngươi không cần kiêng nể lời ăn tiếng nói. Dù ngươi có thóa mạ thiên tử đương triều thì ta cũng làm như không nghe, sao hả?”
Lý Tịch hết sức kinh ngạc trước vị thiên chi kiêu tử này. Thái độ cởi mở của Ngôn Ấp khiến y kinh ngạc. Y ngơ ngẩn nhìn lệnh bài nắm chặt trong tay đối phương.
Lý Tịch nuốt ngạc nhiên xuống, cúi người nhận lệnh bài: “Thần lĩnh chỉ.”
Đây là lần đầu tiên y tâm phục khẩu phục cúi mình trước người này.
Con người này muốn y phải nhìn thẳng hắn…
Ngôn Ấp nhìn đối phương cúi mình. Lần đầu tiên hắn phát hiện, dù Lý Tịch cúi người dưng dáng vẻ vẫn kiêu ngạo. Hắn chọn tin tưởng vào người nam tử này, tin y dù trong quan văn vẫn là người lòng ngay dạ thẳng. Chỉ mong đối phương không phụ sự tín nhiệm của hắn. Nếu không, hắn tuyệt không khách khí.
Thế là bắt đầu thời gian “ước định” bí mật.
Ngôn Ấp nhìn Lý Tịch ngồi đối diện mà mỉm cười. Đối phương mặc áo bông rất dày, tay còn vân vê noãn thủ lô. Tuy hai ngày nay thời tiết kinh thành khá lạnh, nhưng lạnh tới độ Lý Tịch này run tới long óc thì hiếm thấy. Hắn không cần khoác áo ngoài thêm, nhưng Lý Tịch thì rụt gần hết mặt mình vào lớp áo. Hắn vừa mỉm cười vừa ra hiệu cho Lý Thừa Hạ sai người mang thêm noãn lô lại.
Lý Tịch tiếp tục run, run bần bật mãi mới nói được câu “Đa tạ.”
Ngôn Ấp cười lớn: “Lý Tịch ngươi là người phương nam à? Sao lại sợ lạnh thế này?”
Lý Tịch oán hận nhìn hắn, ngẫm nghĩ một hồi thì lại thôi. Tuy nói mấy tháng nay giữa hai người họ không phân biệt tôn ti, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Ai biết được tâm lý nam nhân xuất thân trong quân binh thường âm thầm ôm hận. Y vừa ôm noãn thủ lô vừa nói: “Ngôn gia anh minh, Lý Tịch thân gầy ốm nên không thể so sánh.” Y vừa nói mà vừa lầm bầm nghĩ, có ai lại đi thưởng trà trong cái thời tiết mưa to gió lớn này chứ? Suy ra cũng chỉ có hoàng đế bệ hạ “anh minh” trước mặt này thôi.
Ngôn Ấp quay ra song cửa nhìn làn mưa, bỗng thán một câu: “Trời hết lũ lại đến mưa, không biết dân chúng chịu tai ương đang ra sao?”
Lý Tịch lanh trí đáp: “Nghe nói các quan viên đang cố hết sức mình, người không nên lo quá.”
“Vậy sao? Nếu ai cũng lanh trí như ngươi thì ta không cần lo rồi.” Ngôn Ấp vươn tay hớt lấy giọt mưa.
Lý Tịch nhìn tay hắn mà rùng mình, thấy thật là lạnh.
Nhắc đến mới nhớ, bình thường dù biểu cảm của Ngôn Ấp rất cần chính yêu dân nhưng y vẫn thấy hơi quái lạ. Trong triều, ánh mắt hắn luôn rủ xuống một cách lãnh đạm. Lý Tịch âm thầm thở dài. Ngoại trừ lúc nhận lệnh bài có cảm động trong nháy mắt, ngoài ra bản thân không có nói gì nhiều. Dù nói “trên danh nghĩa” mình có thể tùy tiện nói gì cũng được, nhưng dám làm sao? Có kẻ ngốc mới làm vậy. Hơn nữa, có khuyên can nói năng gì thì quyền quyết định vẫn thuộc về người ta. Thân mình chỉ là chức quan thất phẩm nhỏ bé chẳng ra gì. Chỉ để người ta làm trò cười.
Y càng nghĩ thì càng thấy lạnh, vội uống hớp trà. Nước trà ấm hỉnh xuống bụng càng khiến y lo hơn.
Ngôn Ấp nhìn dáng vẻ đối phương thì thấy buồn cười. Bình thường Lý Tịch rất ít nói, đa số nói qua loa nhưng trong lòng thật sự khôn khéo. Nhìn người như thế giờ lại lộ ra dáng vẻ thiếu niên, sao không khiến người ta bất giác cười cho được?
Đúng lúc hai người đang tính nói tiếp thì bên ngoài có tiếng. Sắc mặt Ngôn Ấp nghiêm khắc ngay khiến Lý Tịch giật mình.
“Nghe nói ở Hân châu có người tạo phản à?”
”Ờ, nghe không phải chuyện nhỏ đâu!”
“Cũng không phải đâu, mấy người nên biết đó chỉ là chuyện trong huyện đó thôi. Mà cũng lạ, ở kinh thành thì không nghe tin gì hết.”
“Sở trường của tên cẩu quan đó là bưng bít mà.”
“Hầy, bên Hân châu cũng thê thảm lắm, nghe nói rất có nhiều người chết.”
“Ờ, tất cả đều là đói chết, khó trách họ muốn tạo phản.”
“Thôi bỏ đi, đừng nói nữa. Ờ đúng rồi, không phải mấy ngày trước ngươi đi Bách hoa lầu sao? Thế nào? Công phu của Thanh nhi kia có đúng là tiêu hồn thực không?”
Tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì Ngôn Ấp và Lý Tịch nhìn nhau mà cùng nghĩ, đáng ra chuyện “thổ phỉ” ở Hân châu đã được báo lên rồi chứ?
Sắc mặt Lý Tịch trắng bệch. Không thể nào? Nếu thực có chuyện đó thì sao quan huyện không báo lên?
Không đợi y nghĩ xong Ngôn Ấp đã đập tay lên bàn. Sắc diện hắn u ám hơn sắc trời mây mù bên ngoài.
Lý Tịch không kềm được tiếng thở dài. Chuyện này đâu phải tới phiên mình lo? Tại sao Lý Thừa Hạ đứng đằng sau lại trưng cái mặt cầu cứu với y là thế nào? Y vừa nghĩ, vừa nhẹ giọng nói với Ngôn Ấp: “Tin đồn thất thiệt không đáng tin. Chúng ta nên đợi xác thực xong hẵng tính. Giờ có nổi giận cũng vô ích.”
Ngôn Ấp nhìn y một cái thì xoay người đi xuống lầu.
ánh mắt của Lý Tịch như ánh quang rực đỏ quét người. Y điềm đạm lui một bước rồi phất tay: “Đều do ta giết…”
(hình của Eno Hà Hà Vũ, chỉ dùng minh họa)