Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 166: Chương 166: Đừng đụng vào tôi, tôi ghê tởm anh




Lúc mọi người còn chưa hiểu tại sao, Thẩm Hoa Linh đã quay trở lại.

Cô xách một cái xô trên tay, khi đến nơi thì cô đã dùng tay nâng cái xô lên rồi. Mộ Yến Lệ nhìn thấy cảnh này, cô nở nụ cười, cô liền nghĩ, Linh Linh là người dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Cô lặng lẽ kéo Trình Gia Dật và Mộ Gia Hạo, ba người lùi về phía sau một bước.

Ngay khi họ đứng vững, họ nghe thấy tiếng va chạm, một nửa xô nước của Thẩm Hoa Linh đã đổ lên người Trương Hà My và Lâm Hà Vinh. “Á! Anh Lâm. Trương Hà My vội vàng trốn vào ngực

Lâm Hà Vinh. Lâm Hà Vinh tức giận hét lớn: “Thẩm Hoa Linh, cô đang làm gì vậy?”

Tuy nhiên Thẩm Hoa Linh không nói một lời, với vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp ném chiếc xô rỗng trong tay sang một bên.

Lúc này ai cũng bàng hoàng, choáng váng, mọi người nghĩ đến việc cô đi lấy đồ, tưởng cô đi tìm chứng cứ chứ chưa bao giờ nghĩ cô sẽ cầm xô nước tạt vào người người phụ nữ đó.

Đây là thách thức hay phản kháng?

Khi mọi người còn chưa biết lý do tại sao, Thẩm Hoa Linh đã đi tới trước mặt Trương Hà My, tay trái nắm lấy cổ áo Trương Hà My, tay phải tát thẳng lên mặt cô ta hai cái.

Tốc độ cực nhanh, động tác cũng rất dứt khoát.

Hai người kia mới vừa định thần lại sau khi bị hắt nước, mọi người chạy lại ngăn Lâm Hà Vinh trước khi anh ta phát điên.

Thẩm Hoa Linh nhìn anh ta với giọng điệu kiêu ngạo và ngạo mạn, chỉ vào mặt Trương Hà My nói: “Cái này mới là do tôi làm!”

Lâm Hà Vinh vội vàng ôm Trương Hà My vào trong lồng ngực, chỉ vào Thẩm Hoa Linh, nổi trận lôi đình: “Thẩm

Hoa Linh, cô điên rồi sao?”

Thẩm Hoa Linh nhìn Lâm Hà Vinh bằng đôi mắt sắc lạnh. “Lâm Hà Vinh! Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”

Nói xong, cô quay trở về phòng. “Cô đang làm gì vậy? Cô mau xin lỗi cho tôi, cô bị điên à?” Lâm Hà Vinh đuổi theo.

Trương Hà My giữ chặt anh ta: “Anh Lâm, thôi được rồi, hai người là bạn tốt mà!”

Cô ta vừa nói vừa lau nước trên mặt Lâm Hà Vinh: “Anh không sao chứ?”

Lâm Hà Vinh tức giận phát run, lao tới nói với Mộ Yến Lệ: “Cô thấy gì chưa? Cô ta như một kẻ tâm thần vậy, cuối cùng là cô ta muốn gì chứ?”

Mộ Yến Lệ nhìn anh nói: “Cậu đang làm gì vậy?” Lâm Hà Vinh nhíu mày: “Tôi thì làm sao chứ?”

Mộ Yến Lệ dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: “Linh Linh đã quen biết cậu 7 năm, cô ấy là người như thế nào cậu còn không biết sao? Cô ấy sẽ làm ra chuyện như vậy sau lưng cậu sao? Sẽ làm như vậy với bạn gái cậu sao?”

Lâm Hà Vinh lúc này mới cảm thấy chột dạ: “Nếu không phải là cô ta, chẳng lẽ là do Hà My tự làm sao?” “Chuyện này cũng không phải là không có khả năng đúng không? Cô Trương?” Mộ Yến Lệ nhìn cô ta, lạnh lùng nở nụ cười.

Trương Hà My thấy hơi chột dạ, nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bày ra vẻ mặt oan ức: “Chị Yến Lệ, em không có! Việc gì em phải tự đánh mình chứ? Chuyện này quá vô lý. Em biết chị và chị Hoa Linh là bạn tốt, nhưng chị không thể nói như vậy được!”

Lâm Hà Vinh lại bị tẩy não: “Yến Lệ, tôi biết cô và Linh Linh là bạn tốt, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, không phải cô không thấy, thái độ của cô ấy lúc ăn cơm, nói chúng tôi là ghê tởm, còn cố ý ngồi xa, lúc gọi món cũng không hỏi chúng tôi, không phải là cố ý xa lánh chúng tôi sao? Cứ coi như trước đây tôi làm cô ta đau lòng, nhưng sao cô ta lại phải nhằm vào Hà My chứ?” . truyện kiếm hiệp hay

Mộ Yến Lệ thật sự bị chọc tức, cô phải dạy dỗ được Lâm Hà Vinh. Nàng hai tay hoàn ngực, vẻ mặt nghiền ngầm nhìn hằn: “Đúng vậy, sao cô ấy không nhằm vào ai khác mà lại nhằm vào cô ta?”

Lâm Hà Vinh nói: “Còn không phải là muốn trả thù tôi

Mộ Yến Lê lại bị chọc cho tức giận, chỉ vào mặt Lâm Hà Vinh, không nói thành lời. “Lâm Hà Vinh, hôm nay tôi nói với cậu một câu, nếu sau này có một ngày cậu đau khổ đến chết thì hãy nhớ kỹ, cái gọi là quả báo!”

Lâm Hà Vinh còn chưa hiểu ý của Mộ Yến Lệ là gì,

Thẩm Hoa Linh đã xách túi xách từ trong phòng đi ra. Sau khi ra tới nơi, cô đi tới trước mặt Trình Gia Dật nói lời xin lỗi: “Anh, hôm nay thật là ngại quá, để anh chê cười, tôi..

Cô vừa định nói gì đó thì bị nỗi đau trong tim chặn lại, cúi đầu ngăn những giọt nước mắt đã lưng chừng, sau đó mỉm cười. “Tôi xin lỗi vì đã làm rối loạn buổi họp mặt hôm nay, chúng ta sẽ hẹn vào một ngày khác, tôi cảm thấy không thoải mái, xin phép đi trước!”

Không đợi Trình Gia Dật trả lời, Lâm Hà Vinh đã nắm chặt tay cô: “Cô muốn đi đâu? Đánh người xong là đi vậy sao?”

Thẩm Hoa Linh dùng sức vùng ra khỏi tay anh ta: “Đừng chạm vào tôi, tôi ghê tởm anh!”

Cô dùng ánh mắt hận thù nhìn anh ta, như thể đang nhìn một kẻ thù.

Đột nhiên Lâm Hà Vinh cảm thấy xa lạ, trong lòng có cái gì đó trào dâng, không biết tại sao lại hoảng sợ, như thể cảm thấy có gì đó mất mát.

Trình Gia Dật và Mộ Yến Lệ nhìn nhau rồi nói: “Vội làm gì, chúng ta còn chưa giải quyết xong chuyện này mà?” Thẩm Hoa Linh buồn bực: “Không cần giải quyết, cứ như vậy đi!”

Sau này bọn họ đường ai nấy đi, không còn có quan hệ gì nữa!

Mộ Yến Lệ giữ cô lại: “Sao lại lương thiện như vậy chứ? Loại người này không cần phải thương xót!”

Thẩm Hoa Linh không muốn nói, cô chỉ muốn tìm một chỗ để khóc. “Tớ biết, nhưng tớ muốn đi.”

Mộ Yến Lệ lại nói: “Cậu có thể đi, nhưng đưa lại điện thoại cho tớ đi!”

Thẩm Hoa Linh nghi hoặc, điện thoại gì chứ?

Sau đó, có một cuộc trò chuyện giữa cô và Trương Hà

Trương Hà My: “Chị trấn em làm gì chứ?” Thẩm Hoa Linh nói: “Nhìn thấy cô tôi cảm thấy rất ghê t.”

Trương Hà My cười: “Em biết chị đang mắng em, nhưng Lâm Hà Vinh lại cho rằng chị đang mằng anh ấy, ha hạ... Nhìn em và Lâm Hà Vinh ngọt ngào chướng mắt làm phải không? Đáng tiếc, không có cách nào cho chị xem lúc anh ấy ở trên giường, khi đó Lâm Hà Vịnh rất hấp dẫn, chờ có cơ hội em sẽ quay video lại cho chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.