Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 6: Chương 6: Lần đầu tiên cảnh cáo cha




Mộ Yên Lệ oán hận nói: “Anh ta biết cái búa!”

Thẩm Hoa Linh khẽ vỗ lên lưng cô: “Được rồi, mỹ nữ có năng lực đều không nổi giận, mà trực tiếp vả mặt”

Mộ Yến Lệ cau mày nhìn cô: “Nhưng tớ tức lắm. Cậu không biết sắc mặt khiêu khích của anh. ta ghê tởm cỡ nào đâu”.

“Được rồi, đừng giận, để bảo bối của chúng ta cho anh ta biết mặt đi”

Nghe vậy, Mộ Yến Lệ gật đầu.

Mộ Gia Hạo rất mệt mỏi. Ông cha của cậu đúng là tự tìm đường chết.

Thực ra cậu đã sớm điều tra, mặc dù mẹ thường nói mộ cha đã xanh cỏ, kêu cậu đừng nhắc cũng đừng hỏi. Nhưng cậu không tin, âm thầm điều tra thật lâu mới tra được Dung Tư Thành. Có điều cậu không hiểu biết nhiều về người cha này, cho nên mới thừa dịp chuyện nhà anh Vinh lần này để kêu mẹ về nước, lại nghĩ cách thuyết phục mẹ tới Dung thị phỏng vấn. Cậu muốn đưa mẹ tới bên cạnh cha để họ chung sống với nhau lâu ngày, sau đó thuận lý thành chương đến với nhau.

Nhưng cục diện tốt đẹp như vậy lại bị hai người này đánh vỡ, quả thực lãng phí kế hoạch tuyệt vời của cậu. Đảng giận nhất là cha cậu lại dám chọc giận mẹ, nam sinh sao có thể bắt nạt nữ sinh?

“Mẹ yên tâm, con sẽ trả thù cho mẹ” Cậu bé ngước mặt lên, nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Mộ Yến Lệ lập tức lại gần hôn lên mặt cậu: “Bảo bối thương mẹ nhất. Nói xem con muốn trả thù thế nào?”

“Mẹ muốn chú ấy lỗ bao nhiêu?”

Mộ Yến Lệ ngẫm nghĩ: “Mẹ đứng chờ bên ngoài văn phòng của anh ta năm phút, 150 tỷ đi”

Thẩm Hoa Linh kinh ngạc trợn tròn mắt: “150 tỷ? Có nhiều quá không? Tớ nghĩ có lẽ tổng giám đốc Dung thấy được bài báo trên mạng nên mới hiểu nhầm cậu, do đó từ chối cậu”

“Hiểu lầm hay không thì có gì khác nhau? Dù sao anh ta đã đắc tội tớ. Hơn nữa anh ta là loại người rảnh rỗi đi quan tâm chuyện trên mạng à? Rõ ràng anh ta ghen tỵ với sắc đẹp của tớ nên mới cố ý nhằm vào tớ” Nói rồi, Mộ Yến Lệ lạnh lùng liếc cô: “Đồ thấy trai quên bạn. Lập trường phải vững vàng”.

Thẩm Hoa Linh không nhịn được buồn cười: “Ừ, cậu yên tâm, tớ đứng về phía cậu mà”

Mộ Gia Hạo gõ như bay trên bàn phím, đột nhiên bắn ra một tin tức, đến từ tổng bộ Ma Trời.

“Có một đơn hàng rất sộp, điều tra một thần y tên là Lệ Hạo, phí ra tay 30 tỷ, nhận không?”

Mộ Gia Hạo hơi dừng lại, cau mày gõ chữ: “Có thông tin của người ra nhiệm vụ không?”

“Có, chờ tôi gửi cho cậu”

Một lát sau, tư liệu hồ sơ được gửi tới, Mộ Gia Hạo nhanh chóng đọc xong.

Tô Kiệm? Hình như tên này từng nghe ở đâu rồi.

À, đây không phải là trợ lý của cha mình sao? Cậu bé nhếch môi cười như ác ma, trực tiếp trả lời: “Không nhận”

Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười. Vừa rồi đắc tội mẹ cậu, bây giờ lại có chuyện nhờ mẹ, muốn tìm ai thì tìm đi, mẹ cậu còn bận việc khác.

Nhiều năm qua, họ vẫn làm việc kín tiếng, mặc dù mẹ thường xuyên chữa bệnh cứu người, nhưng không ai biết mẹ chính là thần y Lệ Hạo nổi tiếng. Bây giờ cậu muốn cho người gọi là cha mình kia một bài học.

Tập đoàn Dung thị.

“Tổng giám đốc, không ổn rồi, hệ thống của công ty bị công pháp tường lửa, hiện giờ nhân viên kỹ thuật của công ty đang chặn lại, nhưng đối phương là cao thủ, chỉ xâm nhập vào máy tính của chúng ta thay đổi mấy con số đã khiến chúng ta thiệt hại nặng nề. Ước tính bảo thủ đã tổn thất gần 90 tỷ!”.

Tô Kiệm đầu đầy mồ hôi, mạo hiểm bị mất đầu chạy tới báo cáo.

Sắc mặt Dung Tư Thành đen ngòm, giọng nói chấn nhiếp: “Nghĩ mọi cách chặn lại” Vừa nói anh vừa thao tác trên máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình. Đúng như Tô Kiệm báo cáo, họ không có cách nào đối phó với đối phương, thậm chí muốn theo đuổi đối phương cũng không làm được.

Mười phút sau, người ta tiêu sải rút lui, còn kiêu ngạo để lại một chuỗi code, phiên dịch chính là: Cảnh cáo.

Sau khi hoạch toán, công ty đã thiệt hại ước chừng 150 tỷ đồng.

Dung Tư Thành ngồi trước máy tính híp mắt lại, người này quả lợi hại. Lẽ ra nhân viên kỹ thuật của công ty anh đã rất giỏi, nhưng đối mặt với người này lại không có cách nào. Hơn nữa người đó nói là cảnh cáo cái gì? Phải biết rằng hệ thống tường lửa của tập đoàn Dung thì phải chịu đựng mấy trăm lần tấn công trong một ngày, nhưng toàn cầu cũng không có mấy hacker làm được. Thế mà bây giờ người này lại công khai xâm nhập, qua lại tự nhiên, còn chỉ nói là cảnh cáo thôi? Rốt cuộc ai có năng lực lớn cỡ đó?

Anh truy tìm theo dấu vết, muốn tìm thấy manh mối, nhưng phát hiện thực lực của người này quả thực có thể sánh bằng Thỏ Khôn của Ma Trời. Nhưng họ không thì không oán, càng không có khả năng tấn công anh.

“Tô Kiệm!” Dung Tư Thành kêu lên.

“Sếp Dung” Tô Kiệm vội chạy tới.

“Thỏ Khôn có nhận đơn không?”

Thấy sắc mặt của tổng giám đốc, Tô Kiệm không dám nói. Mà Dung Tư Thành thấy vẻ mặt ấp úng của anh ta thì lại nổi giận: “Nói đi”

Tô Kiệm giật mình, lắp bắp nói: “Mới... mới trả lời là không nhận”

“Không nhận?” Dung Tư Thành híp mắt: “Không đủ tiền? Gấp đôi, cho cậu ta giả gấp đôi.”

Tô Kiệm kinh ngạc há miệng: “Tổng giám đốc, chúng ta vừa thiệt hại 150 tỷ, còn muốn chi ra 60 tỷ mời Thỏ Khôn điều tra thần y sao?”

Dung Tư Thành liếc Tô Kiệm: “Hacker vừa xâm nhập vào công ty có thực lực ngang ngửa Thỏ Khôn”

Tô Kiệm lập tức hiểu ra. Hệ thống tường lửa của tập đoàn Dung thị đã không còn an toàn, nếu Thỏ Khôn có thể làm việc cho mình thì đừng nói là 150 tỷ, cho dù là 1.500 tỷ cũng không thành vấn đề.

“Vâng, thưa sếp Dung”

Mộ Yến Lệ thấy Dung thị đã thiệt hại 150 tỷ, quả nhiên vui vẻ, cuối cùng cũng được trút giận. Dưới sự khuyến khích của Thẩm Hoa Linh, buổi tối cô tới quán bar lớn nhất thành phố - quán bar Thiên Đường.

Đương nhiên còn dẫn theo Lâm Hà Vinh.

Mấy người tìm một bàn ghế dài bốn chỗ, gọi ba ly rượu cocktail, Lâm Hà Vinh cố ý gọi một ly sữa bò cho Mộ Gia Hạo.

“Nghe nói tối nay có buổi đấu giá. Lát nữa Yến Lệ coi trọng cái gì cứ nói với tôi, tôi sẽ mua cho cô” Lâm Hà Vinh nhướng mày nhìn cô như muốn nói thấy tớ tốt với cậu chưa.

Mộ Yên Lệ liếc anh ta: “Đừng tới lúc đó lại luyến tiếc khóc lóc với tôi”

Lâm Hà Vinh nhất thời không chịu: “Này, cô khinh thường tối quá đấy. Tôi mà là loại người kia bo như thế sao?”

Mộ Gia Hạo bưng ly sữa bò gật đầu: “Tin em đi, anh chính là loại người đó.”

Lâm Hà Vinh nổi tiếng keo kiệt, nhưng lại hết lòng vì bạn bè.

Lâm Hà Vinh gõ lên đầu cậu bé: “Con nít con nôi, biết cái gì?”.

Anh đánh em nữa thử xem? Em sẽ cho anh lỗ vốn không còn quần mà mặc” Giọng Mộ Gia Hạo lạnh buốt, khiến Lâm Hà Vinh rùng mình, không dám tiếp tục đánh nữa. Nhưng anh ta vẫn không cam lòng, hung tợn trừng thằng bé đáng giận này.

Lúc này hội đấu giá đã bắt đầu. MC đứng trên sân khấu giới thiệu các loại báu vật hiếm thấy. Lâm Hà Vinh nhấn mạnh: “Yến Lệ xem đi, cô thích cái nào cứ nói”

Thẩm Hoa Linh trùng anh ta: “Lâm Hà Vinh, cậu ân cần quá đấy, chẳng lẽ muốn theo đuổi Yến Lệ?”

Lâm Hà Vinh bị chặn họng, thẹn quá thành giận: “Cậu đừng nói hươu nói vượn, Yến Lệ là anh tôi, biết chưa?”.

“Ừ, tốt nhất hãy thu hồi suy nghĩ xấu xa của cậu đi, coi chừng không thể làm bạn bè đấy.”

“Thẩm Hoa Linh, mấy ngày không đánh nhau với tôi cô ngứa ngáy đúng không?”

“Tới đi, tôi mà sợ cậu à?” Thẩm Hoa Linh xắn tay áo như thể muốn đánh một trận.

Yến Lệ nhìn hai người, vẻ mặt đã quen rồi: “Hai cậu ra ngoài đánh nhau đi, đừng quấy rầy tớ xem tôi”

Hai người ghét bỏ nhìn nhau, không lên tiếng. Mộ Gia Hạo lắc đầu như ông cụ non. Đúng là một đám ấu trĩ.

Trên ghế vip tầng hai có ba người đàn ông, Lục Việt Anh và Tần Dương Đức đi theo Dung Tư Thành tới đây, họ là anh em chơi với nhau từ nhỏ tới lớn. Có điều hôm nay Dung Tư Thành không có hứng thú, uống rượu cũng không có không khí.

Lục Việt Anh nhìn chung quanh, mãi tới khi thấy nhóm người Mộ Yến Lệ ở dưới lầu, anh ta không nhịn được cười khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.