Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 211: Chương 211: Một vở kịch lớn




**********

Chương 212: Một vở kịch lớn

Cảnh Tuấn An vẫn có chút không yên tâm: “Mai Chi con bé làm sao vậy?”

Dung Tư Thành có chút do dự: “Nhà mạng cũ vừa mới bị công kích, phát tán ra những video không tốt lắm của Mai Chi, cháu đây cũng đang phải người điều tra.”

Cảnh Tuấn An đi lên phía trước ổn định chỗ ngồi, nghi hoặc nhìn Dung Tư Thành: “Video xấu gì?” “Chú Cảnh vào trong nói chuyện.” Dung Tư Thành nói.

Cảnh Tuấn An cũng không nói gì liền theo Dung Tư

Thành đi thẳng vào phòng. Lúc này mọi người phòng khách cũng đã đi gần hết rồi, còn lại đều là một số bạn bè thân thiết. Nhưng mọi người đều tụ tập ở cửa căn phòng.

Phan Tổ Trinh lại tát Phan Văn Huy: “Cháu nghĩ thế nào vậy? Cháu làm sao có thể làm ra được chuyện như vậy với Mai Chi chứ?”

Phan Văn Huy ôm mặt, mặt đầy oan ức: “Không phải cô ơi, là Mai Chi bảo cháu giúp cô ấy, cô ấy nói cô ấy sắp chết, cho nên...” “Cô xem cháu lát nữa làm sao giải thích với chú Cảnh đây!”

Phan Tổ Trinh đang mắng mỏ mạnh mẽ, giả bộ vô ý nhìn thoáng qua thấy Cảnh Tuấn An và La Vân Lan bước vào. “Ôi chao, Tuấn An, Vân Lan hai người đến rồi.” Bà tà vừa nói vừa ra săn đón.

Dung Bạc Nam cũng bước ra, hai bên đều khách sáo lên tiếng chào hỏi nhau.

Cảnh Tuấn An và La Vân Lan lúc này mới nhìn lên hỏi: “Vừa nãy ở trong điện thoại tôi nghe không hiểu, Mai Chi làm sao vậy?”

Phan Tố Trinh lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Tôi đây cũng không biết làm sao nói với hai người. Đứa cháu trai này, tôi hận là không thể đánh chết nó, tôi giao nó cho hai người, hai người muốn đánh muốn mắng thì tùy hai người!” Nói xong, bà ta bước vài bước túm Phan Văn Huy lại: “Cháu tự mình nói đi!”

Phan Văn Huy nhìn Cảnh Tuấn An và La Vân Lan, quỷ xuống đất: “Chú Cảnh, cô La, cháu xin lỗi, cháu không phải cố ý bắt nạt Mai Chi!”

Nghe vậy, Cảnh Tuấn An cùng La Vân Lan vẫn là hoàn toàn biến sắc: “Cái gì? Cháu ức hiếp Mai Chi? Mai Chi đâu?”

La Vân Lan nhìn tìm kiếm xung quanh một hồi, lập tức nhìn thấy một căn phòng còn đang mở một nửa, bà ta bước đến, đẩy mạnh cửa một cái, liền nhìn thấy Cảnh Mai Chi nằm ở trên giường.

Cô ta vẫn còn đang ngủ, trên người hầu như không ít sợi lông, trên da thịt cũng dày đặc các dấu hôn xanh tím, cả người dáng vẻ thảm hại.

Đại khái là không thoải mái, trong miệng còn vô ý thức hừ hừ lên mấy tiếng.

La Vân Lan cảm giác trong đầu đùng một tiếng, nói là như sấm cũng không ngoa. Gia đình bọn họ rất truyền thống, bà ta và chồng cả đời này vẫn luôn thẳng thắn chính trực, đứa con gái này lại càng là thương yêu.

Bà ta luôn nói với con gái rằng là phụ nữ nhất định phải tự yêu lấy mình, chưa kết hôn thì không thể đi quá giới han.

Mai Chi cũng luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng làm sao bỗng nhiên là bị người ta ức hiếp thành bộ dạng này đây?

Bà ta đi vào, nhẹ nhàng đẩy cô ta một cái: “Mai Chi,

Mai Chi tỉnh lại!” Nhưng đáng tiếc, bất luận bà ta gọi cô ta như thế nào, Cảnh Mai Chi vẫn không tỉnh lại, đành chịu bà ta chỉ có thể là đắp chăn cho cô ta, đóng cửa phòng.

Sau đó đi đến chỗ Phan Văn Huy, giơ tay lên không chút do dự tát một cái lên mặt của anh ta l

Tiếng tát kêu lanh lảnh, theo sau đó là lời đau đớn của bà ta: “Đồ súc sinh!”

Phan Văn Huy bị đánh lảo đảo.

Cảnh Tuấn An vội vàng kéo La Vân Lan hỏi: “Làm sao vậy? Mai Chi đâu?” La Vân Lan tay chỉ vào anh ta, hai mắt đỏ lên: “Là cậu ta! Ức hiếp con gái chúng ta!”

Nghe vậy, Cảnh Tuấn An sắc mặt đột nhiên trầm xuống, mắt có chút hung ác nhìn vào Phan Văn Huy: “Đúng là cháu sao?” Phan Văn Huy cũng không giải thích, chỉ nói: “Cháu xin lỗi”

Lửa giận của Cảnh Tuấn An cũng bỗng chốc bốc lên, đạp vào Phan Văn Huy.

Phan Văn Huy trực tiếp bị đá ngã trên mặt đất, anh ta bò lên quỳ xuống, dập đầu về phía hai người, thái độ thành khẩn: “Chú Cảnh, cô La hai người đừng tức giận, nghe cháu giải thích, cháu không phải cố ý ức hiếp Mai Chi, thực tế cháu còn yêu thương cô ấy hơn bất kể ai, không giấu gì hai người, thực ra cháu vẫn rất thích Mai Chi, cháu làm như vậy, đều là vì cứu cô ấy. Chú Cảnh, cô Lan hai người yên tâm, cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, cháu sẽ cưới cô ấy. Hôm nay cháu thực sự hết cách mới ra hạ sách này, cháu hỏi Mai Chi rồi, chính là được sự đồng ý của cô ấy” Cảnh Tuấn An dù sao không thấy được tình huống thật sự ở trong phòng, đầu óc mơ hồ nghe: “Có ý gì?”

Phan Văn Huy nói: “Chú Cảnh, Mai Chi bị người khác bỏ thuốc, thuốc này thời gian tác dụng rất dài, hơn nữa lại rất kịch liệt, cháu không muốn tổn thương cô ấy, cháu chỉ muốn dẫn cô ấy đi bệnh viện, ai mà biết Mai Chi... Nhưng, cháu là đàn ông đều là cháu ức hiếp cô ấy, cô chú nếu như không hả giận, có thể đánh cháu một trận!”

Cảnh Tuấn An kinh ngạc không thôi: “Bị người ta bỏ thuốc? Ai làm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.