**********
Lúc Dung Tư Thành trở về bán đảo Hà Liễu cũng đã hơn 11 giờ đêm, sau đó anh đi tắm một cái.
Lúc anh làm xong mọi việc đồng hồ cũng điểm đúng 0 giờ. Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.
Vụ tai nạn xe lúc đó không phải do Cành Mai Chi và La Bằng làm, vậy còn phải điều tra thêm một lần nữa.
Càng nghĩ về chuyện đó, anh càng thấy nhớ bạn gái.
Nhưng nhất định là cô đã ngủ, anh cầm lấy điện thoại, muốn gọi một cuộc điện thoại, thật ra đã là lần thứ năm gọi điện trong ngày hôm nay.
Chính xác là mới nửa ngày đã gọi 4 cuộc điện thoại.
Trước giờ anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình như vậy, nhưng không gặp cô một thời gian, cảmgiác nhỏ nhưng cứ như ngấm vào xương cốt, không thể nào chịu được thêm một phút.
Không biết làm cách nào để cô ấy đến đây trong khi đàn anh của cô ấy đang ở bên cạnh?
Đang nghịch điện thoại di động, anh cảm thấy không nên làm phiền cô ấy muộn như vậy, nhưng có khi nào may mắn là cô ấy chưa ngủ không?
Cuối cùng, nỗi khao khát hoàn toàn chiến thắng, nhưng anh vẫn giữ được một chút tình táo, thay vì gọi điện, anh gửi một tin nhắn: “Bạn gái tôi ngủ chưa?”
Sau đó, anh cầm di động chờ.
Một phút, ba phút, mười phút đã trôi qua... Bên kia không hồi âm. Lúc anh cho rằng cô thật sự đã ngủ rồi, đột nhiên
Mộ Yến Lê gọi video đến.
Dung Tư Thành vui mừng như phát điện, cầm điện thoại soi mặt, vẫn ổn.
Lúc này cuộc gọi đang được kết nối.
Hình ảnh đầu tiên hiện lên là người bạn gái xinh đẹp của anh, ngay sau đó anh thấy cô đang mặc một cái áo ngủ lông màu trắng, đưa tay lên che miệng đang ngáp, vẫn còn trong trạng thái say ngủ, nước mắttrào ra khỏe mắt, nhìn có vẻ là cô bị anh đánh thức. Cô quá đáng yêu. Muốn ôm cô!
Dung Tư Thành không nói nên lời với bản thân, anh phát hiện bản thân bắt đầu trở nên đòi hỏi nhiều hơn.
Ví dụ, vừa rồi anh thực sự chỉ muốn nghe giọng nói của cô, bây giờ được nhìn thấy cô, anh lại muốn ôm
Anh ho nhẹ một tiếng, không thể như vậy được, anh phải kiềm chế, giữ bình tĩnh nói chuyện với cô: “Tôi đánh thức em sao?”
Mộ Yến Lê mơ màng, lắc đầu: “Không có, tôi vừa nằm mơ, đúng lúc mơ thấy anh thì tỉnh lại, lúc này mới phát hiện anh nhắn tin cho tôi, anh mới về sao?”
Mắt Dung Tư Thành sáng rực lên, vẻ mặt vui sướng, chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới có lẽ là được xuất hiện trong giấc mơ của người mình thích?
Anh cố nhịn cười: “Mơ thấy tôi? Em mơ thấy gì?” Anh nghĩ có thể là cô mơ thấy cô được ôm lấy anh.
Không phải là sáng nay không làm chứ?
Người ta nói ngày nghĩ tới cái gì thì đêm sẽ mơ tớicái đó, chẳng lẽ cô gái này cũng nhớ anh sao?
Mộ Yến Lê nhìn anh cười, cô trừng mắt, nhìn anh chằm chằm: “Tôi mơ thấy tôi hỏi anh, anh sẽ cứu ai trước nếu tôi và mẹ anh rơi xuống sông?“.
Nhìn vẻ mặt hưng phần của Dung Tư Thành lập tức sụp đổ, Mô Yến Lê vô cùng vui vẻ, vừa cười vừa che miệng. “Em yên tâm, trong gia đình tôi hoàn toàn không có chuyện như vậy xảy ra, vì vậy tôi nhất định sẽ cứu em!” Dung Tư Thành nói.
Mộ Yến Lệ bĩu môi nói: “Nhưng trong mơ anh không nói như vậy.
Dung Tư Thành nhíu mày, hiếu kỳ nói: “Vậy trong mơ tôi nói gì?” “Anh nói: Đương nhiên là cứu mẹ tôi, em có thể cứu được cả đàn anh của em, sao không tự mình bởi lên đi, còn chờ tôi cứu em!”
Dung Tư Thành nghe vậy, buồn cười không nói nên lời: “Yên tâm, mẹ tôi biết bơi, không cần tôi cứu!”
Rõ ràng là cơn tức giận của Mộ Yến Lê vẫn chưa được giải quyết, cô ta trừng mắt nhìn Dung Tư Thành bằng ánh mắt khó chịu: “Không phải vấn đề anh khôngcứu được ai, không biết sau đó như thế nào, anh chỉ đứng ở trên bờ, nhìn tôi vùng vẫy trong nước, còn nói như vậy rất mát! Sự tức giận làm tôi thức giấc.”
Dung Tư Thành bật cười, chả trách cô lại gọi video cho anh, hoá ra là muốn tìm anh để tính số.
Anh gõ ngón tay xuống giường, làm sao bây giờ?
Bạn gái của anh thật đáng yêu, anh muốn gặp cô ấy, muốn ôm cô ấy! “Giấc mơ thường bị đào ngược, đừng lo lắng, tôi sẽ không mặc kệ em.”
Mộ Yên Lê nói: “Anh vừa mới đứng trên bờ nhìn em giãy dụa, hấp hối.”
Ở trong mơ mà cũng tính sao? “Vậy sao em không tới nhà tôi rồi đánh tôi để trút giận?”
Mộ Yến Lê nhìn anh bằng ánh mắt phòng bị: “Đừng đắc ý! Anh ở nhà tự kiểm điểm lại bản thân đi!”
Nói xong cô thẳng tay tắt cuộc gọi video.
Dung Tư Thành muốn gọi tên cô, nhưng cô đã cúp máy.
Nhìn vào giao diện diện thoại, anh liền nở nụ cười. Anh lấy một tấm hình của Mộ Yến Lê làm hình nền,như vậy thì chỉ cần cầm điện thoại di động là có thể thấy cô ấy. Ngón tay anh vuốt ve khuôn mặt cô trên màn hình điện thoại, anh lầm bầm một mình: “Em nằm mơ mà lại bắt tôi tự kiểm điểm lại bản thân? Đúng người phụ nữ vô lý.