Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 42: Chương 42: Ngài Dung là người trông mặt mà bắt hình dong sao?




Lúc này không còn ai nói Mộ Yến Lệ cậy thế hiếp người nữa. Những gì mà người khác nói quả thực không sai, cái gọi là cuộc thi thì nhất định phải thể hiện tài năng, nếu không có khả năng này thì đừng đến đây làm xấu mặt

Sắc mặt Mộ Ngọc Tú nhợt nhạt, hoàn toàn không thể nào nguỵ biện được nữa. Mọi ánh mắt đổ dồn lên người của cô ta, thật giống như một con dao chĩa thẳng vào tim.

Cô ta không ngờ rằng sự việc lại đảo ngược như vậy. Nếu sớm biết được thì cô ta làm thế nào cũng sẽ không đi đánh cắp thiết kế của Mộ Yến Lệ.

Nhưng cô ta có trăm mưu ngàn tính đến mấy cũng không thể nào ngờ được Mộ Yến Lệ chính là Angel!

Cô ta hốt hoảng bỏ chạy xuống sân khấu và ắt hẳn sẽ bị loại khỏi cuộc thi, điều này hoàn toàn không có gì đáng nói so với việc cô ta mất mặt!

Phía chuyên mục cuộc thi xin lỗi Mộ Yến Lệ, nhưng Mộ

Yến Lệ cũng không so đo,

Trong lòng của cô biết rõ chuyện này là như thế nào.

Vừa mới rời khỏi tổ chuyên mục thì nhìn thấy Dung Tư Thành đang đợi cô.

Cô cảm thấy hơi có lỗi và bước lên trước: "Hôm nay đã để cho anh cùng tôi mang tiếng rồi.

Dung Tư Thành mỉm cười: “Không sao, Angel. Mộ Yến Lệ cũng cúi đầu mỉm cười: “Ít ai biết được tên này của tôi.”

Dung Tư Thành hít một hơi thật sâu và có phần tiếc nuối nói: “Nếu cô sớm dùng cái tên này đến công ty thì đầu cần phải làm theo quy trình ứng tuyển, tôi cũng sẽ không mất đi một nhà thiết kế quốc tế vì một sự hiểu lầm!”

Mộ Yến Lệ liếc mắt nhìn anh: “Hoá ra ngài Dung cũng thuộc dạng người trông mặt mà bắt hình dong”

Dung Tư Thành nói: “Sao mà có thể chứ? Tôi chỉ nói rằng nếu cô sớm bộc lộ thân phận của mình thì chúng ta sẽ tránh đi rất nhiều các con đường vòng, tôi lại cảm thấy tôi khá có khả năng đoán trước, đầu tư vào cô và thông qua Dung thị là hai chuyện giống nhau!”

Mộ Yến Lệ: “. Lại bị anh lái trở về.

Dung Tư Thành có tâm trạng tốt nên khoé miệng cứ mãi nhếch lên: “Đi thôi, tôi tiễn cô!”

Mộ Yến Lệ vẫn từ chối như thường ngày: "Không cần đâu, tôi tự bắt xe là được rồi.” “Có sẵn xe ở đây, bắt xe gì chứ?” Dung Tư Thành cau mày.

Mộ Yến Lệ cũng không từ chối nữa và bước lên xe. “Hôm nay cám ơn anh nhé. "Cám ơn cái gì, không phải đều là chuyện nên làm sao? Chuyện hôm nay cô muốn giải quyết như thế nào?

Bỏ qua như vậy à?”

Mộ Yến Lệ hít một hơi thật sâu: “Ừm, cô ta đã mất mặt rồi, hơn nữa lại còn bị chương trình loại khỏi cuộc thi. Thôi vậy! “Cô đúng là người dễ dãi mà!”

Ánh mắt của Mộ Yến Lệ nhìn xa xăm: “Chỉ là không muốn nhìn thấy cô ta, sắp đến ngày giỗ của mẹ tôi rồi nên xem như tích đức cho mẹ tôi vậy!”

Dung. Tư Thành kinh ngạc, mẹ của cô ấy đã qua đời rồi sao?

Vừa định an ủi vài câu thì nhận được điện thoại của

Dung Liên Á, nói rằng ông cụ ngủ đến giờ vẫn chưa dậy. Sau khi ngắt máy thì anh vội vàng nhìn sang Mộ Yến Lệ: “Thời gian ngủ của ông cụ quá lâu thì có vấn đề gì không?"

Mộ Yến Lệ cũng ngạc nhiên: “Quá lâu? Bao lâu rồi?”

Dung Tư Thành vẻ mặt sốt sắng: “Ừm, chị cả của tôi nói rằng từ chín giờ hơn của tối hôm qua cho đến giờ, cô có thể cùng tôi đến xem không?”

Mộ Yến Lệ nhìn vào thời gian, cũng đã mười một giờ hơn rồi nên cô vội vàng đáp lời: “Được, anh đừng lo lắng, đưa tôi về nhà lấy đồ trước!”. truyện kiếm hiệp hay

Cả hai đã quay trở về chung cư Đa Nguyên để lấy chiếc ba lô màu đen mà Mộ Yến Lệ thường dùng rồi khởi hành đến nhà chính.

Sau khi đến nhà chính thì mới phát hiện trong phòng đã có rất nhiều người.

Khi mọi người nhìn thấy Dung Tư Thành dẫn theo Mộ Yến Lệ đến đây thì họ đều tự giác nhường đường.

Dung Liên Á khi nhìn thấy họ thì suýt mừng đến phát khóc: “Cô Mộ, Dung Tư Thành, hai người đến rồi.”

Dung Tư Thành không cảm xúc hỏi: “Ông nội vẫn chưa dậy sao?” “Chưa, chị vẫn luôn gọi ông nhưng cũng không dậy, chị

Lời nói của Dung Liên Á vẫn chưa nói xong nhưng mọi người đều biết rõ trong lòng, một khi lại hôn mê bất tỉnh lần nữa thì e rằng hết cách cứu vãn rồi.

Mộ Yến Lệ bước lên trước vài bước rồi đặt ba lỗ xuống và ngồi ở bên giường, vén đôi mắt của ông cụ lên nhìn trước.

Sau đó lấy gối kê tay và bắt mạch cho ông cụ, mạch đập yếu ớt không thật. Sau đó lại đo huyết áp cho ông cụ, huyết áp cao đến mức một trăm tám.

Cô khẽ cau mày, huyết áp lại cao như vậy, lần trước cũng chỉ một trăm tư mà thôi. “Tâm trạng của ông cụ vào ngày hôm qua như thế nào?”

Dung Liên Á vội nói: “Rất tốt, vẫn luôn rất vui vẻ đấy.” Mộ Yến Lệ gật đầu: “Tối hôm qua ông cụ đã ăn những gì?"

Vài người đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này, một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng bước ra, tuổi tác trông cũng khoảng tầm bốn mươi, được chăm sóc rất tốt. Bà bước ra cửa và hét ra ngoài: “Tiểu Lý vào đây!”

Một cô hầu gái hơn hai mươi tuổi vội vàng bước vào, thấp thỏm đáp lời: “Bà chủ.

Người phụ nữ hỏi: “Tối hôm qua ông cụ đã ăn những gì?"

Mộ Yến Lệ cau mày, bà chủ? Người này lẽ nào chính là mẹ kế của Dung Tư Thành, Phan Tổ Trinh sao? Cô âm thầm quan sát bà ta, quả thực quá xinh đẹp, chẳng trách sao Dung Bạc Nam trăm phương ngàn kế cũng muốn cưới bà ta.

Tiểu Lý trả lời: “Đã ăn một tô cháo trứng bắc thảo thịt nạc và hai quả lòng trắng trứng, rồi uống một ly sữa trước khi đi ngủ. Chỉ có thể thôi ạ.

Mộ Yến Lệ hỏi tiếp: “Đồ ăn đã ăn hết chưa? Có còn thừa không?”

Dung Tư Thành lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề và bước tới hỏi: “Sao vậy? Cô nghi ngờ đồ ăn thức uống có vấn đề sao?” Nhớ đọc truyện trên* ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Mộ Yến Lệ liếc mắt nhìn mọi người xung quanh và giả vờ tình cờ nói: “Không có, chỉ hỏi thôi. Nếu không phải do tâm trạng thất thường, thức ăn cũng không có vấn đề, thì có lẽ là do bệnh lý khiến cho huyết áp không ổn định. Ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi, về sau khi khoẻ lại có thể dẫn ông cụ đi dạo quanh phòng khách và sân vườn, trước tiên tôi sẽ châm cứu cho ông cụ, làm phiền mọi người hãy đi ra ngoài đợi trước để bệnh nhân có chút không khí trong lành.”

Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đi ra ngoài, chỉ còn lại Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ ở trong phòng. “Chuyện gì vậy?” Dung Tư Thành vội hỏi.

Mộ Yến Lệ khẽ cười, không ngờ anh lại có thể đoán ra cô không phải nói thật. Cô cố tình hỏi: “Cái gì?”

Dung Tư Thành nói với giọng điệu khẳng định: “Ông nội tôi hôn mê không phải là một chuyện đơn giản!”

Mộ Yến Lệ nhướng mày: “Thông minh đấy!” Sau đó, cô liền liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt: “Ông cụ hôn mê chính là do huyết áp đột ngột tăng cao, nếu không phải do tâm trạng không ổn định, đồ ăn cũng không phải là thứ làm tăng huyết áp, vậy thì chính là có người đã giở trò trong đồ ăn thức uống của ông nội anh!”

Sắc mặt của Dung Tư Thành lập tức tối sầm lại, vẻ mặt doạ người: "Cô nói có người muốn hại ông sao?”

Vẻ mặt của Mộ Yến Lệ nghiêm túc, mở cái túi mà mình đem theo và trải ra, rồi lấy cây kim bạc được đặt bên trong ra, châm vào chín huyệt dọc trên mặt dưới cánh tay. Mỗi huyệt châm một kim, trông thong dong điềm tĩnh, nhưng mỗi một cây kim đều dứt khoát lưu loát.

Dung Tư Thành cũng không thúc giục cô, vẻ mặt nghiêm túc của cô lúc này quả thực hút mắt.

Mộ Yến Lệ đứng thẳng người và nhìn sang Dung Tư Thành: “Tôi nghi ngờ có người đã bỏ một lượng nhỏ thuốc làm tăng huyết áp vào trong đồ ăn thức uống của ông cụ. Anh biết đấy, bệnh về não bộ sợ nhất chính là huyết áp đột ngột tăng cao, một lần hai lần có lẽ sẽ không sao nhưng lâu ngày thì thành mạch máu sẽ trở nên mỏng đi, và ông cụ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!"

Dung Tư Thành sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt nheo lại toát lên vẻ nguy hiểm nhưng lại không nói câu nào. “Anh đã nghĩ ra làm thế nào để bắt hung thủ chưa?"

Mộ Yến Lệ hỏi.

Dung Tư Thành nói: “Nhà chính có thiết bị giám sát. “Điều anh biết thì lẽ nào người đã bỏ thuốc cho ông cụ sẽ không biết sao?" Mộ Yến Lệ lại nói.

Dung Tư Thành cau mày, đúng vậy, nếu như cố tình tránh đi camera thì muốn bắt người cũng không phải là một chuyện dễ dàng. “Vậy thì bắt từng người một để tra hỏi "Anh làm như vậy sẽ rút dây động rừng đấy.

Dung Tư Thành ngước mắt lên nhìn cô: "Cô có cách gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.