Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 118: Chương 118: Sự cám dỗ của mỹ thực




Dung Tư Thành nhìn chằm chằm biểu cảm của Mộ Yến Lê, cô gái này đang làm gì vậy?

Làm sao mà cứ một lúc thì nhíu mày, lúc thì nhếch môi, lúc thì lại lộ ra ánh mắt hung dữ, điểm mấu chốt chính là cứ nhìn Lâm Hà Vinh và người phụ nữ kia.

Thế nào? Bọn họ đắc tôi cô ấy rồi?

Quan sát một lúc, Mộ Yên Lê cũng thu ánh mắt lại.

Dung Tư Thành cũng không hỏi, dù sao thì ở đây cũng nhiều người như thế.

Khách khứa kỳ thật đã sớm ăn xong rồi, Thẩm Hoa Linh vừa đi, mọi người cũng lần lượt đứng dậy chào tạm biệt.

Dung Tư Thành và Mộ Yến Lê cũng coi như đã kết thúc vai trò người chủ bữa tiệc, một mực lưu lại cuối cùng, chờ toàn bộ khách mời đều đi hết thì cũng đã hơn ba giờ rồi.

Mộ Yến Lệ đi thanh toán.Tề Vấn Tiêu không đồng ý, thẳng thừng nói miễn phí.

Điều này khiến Mô Yến Lê kinh ngạc không thôi: "Anh làm được không đó, cả bữa tiệc này cũng hơn mấy trăm triệu, sao có thể nói miễn phí là miễn phí chứ?"

Tề Vấn Tiêu đáp: "Thật sự không cần, khách sạn này là của tôi, giá thành không tốn bao nhiêu." "Vậy cũng không được, anh mờ khách sạn kinh doanh thì sao có thể làm như vậy chứ? Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng. Ngày mai anh đến chỗ tôi mua quần áo cũng phải bỏ tiền ra đó!"

Mộ Yến Lê nói xong, một lần nữa đưa thẻ trong tay qua.

Tề Vấn Tiêu tiếp tục đẩy ra, cười nói: "Quả thật không cần, lần trước cô còn cứu tôi một mạng, nếu thật sự tỉnh như vậy thì cũng là tôi nợ cô."

Mộ Yến Lê lên tiếng: "Không phải anh đã mời tôi ăn cơm rồi sao? Như vậy chúng ta đã hòa nhau rồi, cái gì mà ơn cứu mạng chứ, không nghiêm trọng như vậy đầu. Đối với tôi mà nói thì chính là tiện tay mà thôi, chẳng tốn công sức gì cả. Nếu anh không thu tiền thì tôi sẽ tức giận đó!"

Sau vài lần khước từ, Tề Vấn Tiêu cuối cùng cũngkhông thể cố chấp được nữa, chỉ đành nhận tiền, còn giảm giá cho cô tám mươi phần trăm.

Mộ Yến Lê cười nói: "Như thế thì có thể "

Rời khỏi khách sạn, cô lên xe cùng Dung Tư Thành, lúc này Mộ Yến Lê mới cảm thấy mệt mỏi.

Cô xoa đôi chân mang giày cao gót cả ngày trời, đây là đang có mặt Dung Tư Thành, băng không cô còn muốn cởi giày cao gót ra luôn. "Rất mệt nhỉ?"

Phía trước truyền đến âm thanh trầm thấp rất dễ nghe của người đàn ông. "Ừm, có hơi hơi." Mộ Yến Lê nói thật. "Cởi giày ra đi."

Mộ Yến Lê làm sao lại không biết ngượng như thế được, đôi giày này mang cả một ngày rồi, còn không biết nó có hương vị gì đâu!

Huống hồ gì cứ coi như Dung Tư Thành không để ý, nhưng vẫn còn có Tô kiệm đang lái xe nữa mà! "Không cần đầu, không nghiệm trọng đến thế."

Dung Tư Thành cũng không tiếp tục kiên trì, anh biết cô coi trọng hình tượng.

Rất nhanh đã đến bán đảo Hà Liên, ba người đithang máy lên lầu.

Hôm nay cậu bé Mộ Gia Hạo cũng mệt muốn chết rồi, bước đi cũng không còn hoạt bát, cứ thế ủ rũ đi từng bước. Đến tầng năm mươi chín, Dung Tư Thành dặn dò: "Hai mẹ con về nghỉ ngơi đi, đến tối lên lầu dùng bữa!"

Mộ Yến Lê sửng sốt, lập tức đáp lời: "Không cần đầu, chúng tôi ăn ở nhà là được."

Dung Tư Thành nhìn cô: "Tới đó đi, đúng lúc tôi có chuyện tìm em!"

Mặc dù lời nói của anh rất khách khí, nhưng Mộ Yến Lê lại nghe được từ trong câu nói của anh một loại khí thế mạnh mẽ, cô thật sự không muốn ở một mình với người đàn ông này. Mỗi lần gặp mặt, cô đều cảm thấy đầu óc bản thân không đủ dùng. "Anh, anh có chuyện gì? Nếu không anh nói bây giờ luôn đi!"

Dung Tư Thành nhìn dáng vẻ phòng bị của người trước mắt, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười: "Em mệt rồi, trước hết quay về tắm rửa nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh nấu xong sẽ gọi em!"

Nói xong, anh cũng mặc kệ cô đang nhìn anh thế nào. Cửa thang máy đóng lại, anh cũng đã lên tầngtrên rồi.

Làm hại Mộ Yến Lệ cứ nhìn chăm chăm cửa thang máy đóng chặt rồi tự dưng thở dài, không biết phải làm sao với người đàn ông này đây? "Mẹ, con vừa buồn ngủ vừa mệt!" Mộ Gia Hạo túm lấy cô: "Chúng ta nhanh quay về ngủ một giấc đi!"

Mộ Yến Lệ đáp ứng rồi cùng thằng bé đi vào nhà. Hai mẹ con đi tắm xong rồi thật sự ra ngủ một giấc.

Chờ đến lúc tỉnh dậy là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đôi mắt mơ màng nhắm chặt tay vươn ra cầm lấy chiếc điện thoại bên gối rồi áp vào tai. Thậm chí còn không nhìn xem là ai gọi tới. "A lô."

Trong âm thanh mệt mỏi của cô mang theo chút biếng nhác, y hệt như chú mèo con vừa mới tỉnh ngủ.

Dung Tư Thành nghe thấy vậy thì khẽ thấp giọng cười, anh thậm chí còn có thể hình dung ra dáng vẻ cô lười biếng nằm ở trên giường. "Tình rồi ư? Tình rồi thì tới đây ăn cơm."

Mộ Yến Lệ chớp mắt, tựa hồ như mới nghe ra đối phương là ai: "Mộ Dung Thành? À, không cần đầu, tôi tự mình làm chút đồ ăn là được rồi."Mộ Dung Thành cũng không dông dài với cô mà nói thẳng: "Tôi đã nấu xong rồi, tôi làm món sườn xào chua ngọt mà em thích ăn nhất, còn có tâm hùm đất cay, cả kho, của lông hấp..."

Mộ Yến Lê chẳng hiểu ra sao, nghe anh nói những cái này thì thấy hình như cũng thật sự hơi đói, cô đã tưởng tượng ra mùi vị tôm hùm đất khi cho vào miệng, mang theo vị cay của thịt tôm. Lại chấm thêm nước tưởng, sau đó tùy ý cho hương vị kia lan tràn khắp khoang miệng... Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Đương nhiên, cô tuyệt đối không thừa nhận là vì sự cám dỗ của mỹ thực đến từ người đàn ông kia khiến cô cảm thấy đói. Mà là do lúc trưa cô thật sự không ăn được gì, cứ liên tục kính rượu, lúc này dạ dày cô đều đã rỗng tuếch cả rồi!

Hơn nữa người ta cũng đã nấu xong rồi, nếu không đi thì có vẻ như không ổn lắm.

Và lại, vốn dĩ cũng không có chuyện gì cả, cứ trốn tránh anh ấy trái lại giống như bản thân mình có suy nghĩ gì đó vậy.

Tự mình suy nghĩ một hồi, cô liền vui vẻ tiếp nhận, lập tức đồng ý: "Được, để tôi đi gọi Gia Hạo "

Mộ Dung Thành lên tiếng: "Được, vậy tôi chờ em."Một câu "tôi chờ em" này của anh vô cùng trầm thấp quyến luyến, thanh âm này tựa như đang kề sát vành tại cô vậy. Điều này khiến trái tim Mộ Yến Lê gần như đều tê dại ra, rõ ràng chính là chờ cô, tại sao lại nói đến mức cồn cào ruột gan như thế chứ?

Sau khi cúp điện thoại, toàn thân Mộ Yến Lê đều run rầy nồi cả da gà, người đàn ông này quả thật là yếu nghiệt mà

Cô đứng dậy đi gọi Mộ Gia Hạo.

Thằng bé vẫn còn đang ngủ say.

Mộ Yến Lê ngồi bên giường, khe khẽ gọi cậu bé: "Gia Hạo, chủ Dung gọi chúng ta đi ăn cơm, con có đi không?" "Đi!" Mộ Gia Hạo còn chưa mở mắt đã đáp lời, lật người rồi tiếp tục ngủ.

Mộ Yến Lê không khỏi cảm thấy buồn cười: "Còn ngủ tiếp, nhanh dậy đi." Nhưng cậu bé vẫn nằm sấp trên giường không động đây chút nào, thở phì phì ngủ rất say. "Chú Dung của con nói rằng có nấu sườn xào chua ngọt, tôm hùm đất cay, còn có cá kho, tôm lông..."

Quả nhiên là mẹ con giống hệt nhau, nghe thấy đồăn thì lập tức mờ mắt, trì hoãn một lúc rồi hoàn toàn tỉnh táo lại. Thằng bé cười hì hì nhìn Mộ Yến Lê. "Mẹ, đồ ăn chủ Dung làm đều là món mẹ thích nha!"

Mộ Yến Lê liếc thằng bé: "Con không thích ăn?" "Con nào có quyền lợi kén chọn, còn không phải là mẹ nấu cái gì con ăn cái đó à?" Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Mẹ à, mẹ có đứa con trai như con có phải là vô cùng hạnh phúc không?"

Mộ Yến Lê bị thằng bé chọc cười: "Con có mẹ không hạnh phúc hả?" "Hạnh phúc, mẹ không biết nấu ăn cũng không sao cả, sau này chúng ta tìm một người cha biết nấu ăn là được rồi!"

Mộ Yến Lê bất đắc dĩ, thắng nhãi con này cứ không có việc gì là lại tác hợp cô với Dung Tư Thành, cũng không biết sao thằng bé lại thích anh ấy như thế.

Hai người sửa soạn xong xuôi thì cũng đã hai mươi phút sau.

Chuông cửa vang lên, Dung Tư Thành lập tức đứng dậy ra mở cửa, khỏe môi khẽ cong lên: "Vào đi."

Mộ Yến Lệ bước vào trong, khách khí nói: "Thật là ngại quá, đi cùng tôi bận rộn cả ngày trời, lại còn đểanh lo bữa ăn cho hai mẹ con tôi nữa."

Dung Tư Thành cười đáp: "Đây có là gì chứ? Lo chuyện cho hai mẹ con em không phải là nên làm sao?"

Mộ Yến Lê lặng câm, cái gì mà nên làm chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.