Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 216: Chương 216: Thương lượng




Bản đảo Hoa Cẩm.

Mộ Yến Lệ cùng Trình Gia Dật đã ngồi ở ghế ngoài phòng khách rất lâu rồi, cũng không nói chuyện gì. Vừa nãy đã thương lượng rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa thành công.

Trình Gia Dật không yên tâm để Mộ Yến Lệ một mình ở trong nước, tuy nói ngày hôm nay nhận được nội dung hình như Dung Tư Thành không hề thích Yến Lệ, nhưng xuất phát từ trực giác của một người đàn ông, anh ta vẫn cảm thấy Dung Tư Thành đối với Yến Lệ không bình thường.

Coi như là bây giờ không thích, cũng khó đảm bảo sau này sẽ không thích.

Vì lẽ đó mà anh ta để Yến Lệ cùng về nước với anh ta, định trông chừng ở trước mắt.

Nhưng Mộ Yến Lệ làm sao có thể đi về, lời này nếu như là nói ở nửa tháng trước, có khả năng cô sẽ cùng anh ta quay về.

Nhưng bây giờ, cô có Dung Tư Thành rồi làm sao có thể về?

Người đàn ông kia vì cô mà nhẫn nhịn nhiều như vậy, cô làm sao có thể vứt bỏ anh mà theo đàn anh về nước, anh chắc sẽ giận đến điên lên mất.

Lại không nói Dung Tư Thành có thể cho hay không chính là cô cũng không nỡ mà?

Mà Trình Gia Dật cũng lấy công tâm làm chủ, lợi dụng là đàn anh đàn em của cô, đối với cô phân tích từ tình cảm, cùng sau khi trở về sẽ có lợi gì...

Cuối cùng ai cũng không thể nói thuyết phục được ai, sự việc liền dừng lại ở đây.

Trình Gia Dật lại hít một hơi thuốc lá, khói thuốc lượn lờ bốc lên, bao phủ khuôn mặt đẹp trai của anh ta.

Thực ra anh ta rất ít hút thuốc, trừ khi đặc biệt buồn bực.

Thông thường anh ta giống như là cây sen ở trên núi cao, giống như là thần tiên không dính bụi trần gian, hôm nay thực sự là khiến cho anh ta khó xử.

Để ở đây anh ta không yên tâm, bảo cô quay về cô lại không chịu!

Mộ Yến Lệ thực ra trong lòng rất khó chịu, nhưng cô cũng không có cách nào.

Cô vốn là không muốn làm tổn thương ai, nhưng Dung Tư Thành nói đúng, cô không thể là hai người đều không làm tổn thương được, cô chỉ có là hy vọng chấp nhận sự thật này sẽ không đột ngột và khó chấp nhận như vậy.

Cô phân biệt rõ ràng tình cảm của cô đối với đàn anh và đối với Dung Tư Thành không hề giống nhau.

Tuy rằng cô không biết có thể đi cùng với Dung Tư Thành đến ngày nào, nhưng cô biết bất luận là đi cùng nhau đến ngày nào, tình cảm của cô đối với đàn anh cũng sẽ không bao giờ trở thành tình yêu.

Nếu như vậy sớm đã yêu rồi!

Trình Gia Dật nhấn tắt thuốc ở gạt tàn, ngước mắt nhìn

Mộ Yến Lệ: “Cô nhất định phải dùng giao ước giữa hai chúng ta sao?” Mộ Yến Lệ cau mày lại: “Đàn anh, anh làm sao lại cứ phải ép buộc tôi vậy? Anh rõ ràng biết, phòng làm việc của tôi vừa mới khai trương, con cũng vừa mới thích nghi với trường, chúng tôi ở đây sống đã quen rồi, không muốn thay đổi.” Trình Gia Dật hít sâu: “Thật hối hận để cho hai người trở về”

Lúc đó đạo đức không nên tốt như vậy, nên ích kỷ một chút, không để cho bọn họ trở về. Mộ Yến Lệ trong lòng biết rõ Trình Gia Dật trong lòng lo lắng cái gì nhưng cô lại không có gan ở trước mặt người đàn ông thích cô 7 năm, cũng là ân nhân cứu mạng cô và con trai nói, cô đã thích người đàn ông khác.

Cô biết cô không nên, nhưng tình cảm thứ này không phân biệt trái phải được, không phải so sánh ai bỏ ra nhiều hơn, cũng không phải ai xuất hiện sớm hơn. Đó chính là thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt xuất hiện người đặc biệt.

Giống như là cô với Dung Tư Thành, cô cũng vẫn luôn cho rằng mình không có lòng, sẽ không thích ai cả.

Nhưng dưới tình cảnh đặc biệt như vậy, cô đồng ý để anh làm bạn trai của cô, thích anh bởi vì khiến cô hài lòng mà vui vẻ, thích anh vì ánh mắt anh nhìn mẹ con bọn họ rất dịu dàng.

Không phải là đàn anh không tốt, là bởi vì quá tốt, tốt đến nỗi khiến cho trong lòng cô tràn đầy cảm giác mang tội, thật sự không dám nói ra sự thật “Đàn anh, tôi coi anh là anh trai, là sư phụ, anh ở trong lòng tôi mãi mãi là vị trí quan trọng nhất, tôi biết anh không yên tâm cho tôi, nhưng tôi muốn yên tĩnh định hình cuộc sống. Tôi thừa nhận hôm nay lừa anh, tôi thực ra cũng không có cách nào từ chối, ông cụ rất đáng thương, người hầu bên cạnh vô số nhưng thực ra rất cô đơn. Gia Hạo cùng với tôi đi qua đó hai lần, ông cụ rất thích Gia Hạo, lần này Dung Tư Thành liền muốn để cho ông cụ sinh nhật vui hơn một chút, nên mới bảo tôi và con trai qua đó, không phải là muốn giấu anh, tôi là sợ anh không vui khi tôi và Dung Tư Thành qua lại thân thiết. Thế nhưng nhưng anh yên tâm, Dung Tư Thành ở bên cạnh có rất nhiều phụ nữ, anh ấy đối với bạn của anh ấy cũng rất chiếu cố! Tôi cũng như ân nhân cứu mạng của ông nội anh ấy, anh ấy sẽ không để tôi bị ức hiếp!”

Trình Gia Dật nhìn cô, đôi mắt thâm trầm tối lại: “Cô rõ ràng biết, tôi không muốn làm anh trai của cô, làm người nhà gì của cô, cô rõ ràng biết, tôi không muốn đề cô gần gũi với Dung Tư Thành không đơn giản chỉ là sợ cô bị ức hiếp, tại sao cô lại giả vờ không hiểu chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.