Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 107: Chương 107: Tỏ tình




Tầng 60. “Cha giận mẹ rồi sao?” Mộ Gia Hạo nghiêng cái đầu nhỏ, có chút không vui hỏi.

Dung Tư Thành hít một hơi thật sâu: “Không có.”

Anh thật sự không có, cũng không trách Mộ Yến Lệ đặt Vấn Tiêu lên hàng đầu, trên thực tế trong lòng anh cũng cảm thấy Vấn Tiêu hợp với cô hơn. Nhưng dẫu sao anh đã biết chuyện bảy năm trước rồi, biết người phụ nữ này là người phụ nữ mà anh muốn tìm, sao anh có thể buông tay?

Đột nhiên cảm thấy bản thân rất ích kỷ, cứ cho rằng anh có thể nhường cho người em trai này của anh bất cứ thứ gì. Nhưng về Mộ Yến Lệ, anh không muốn nhường chút nào, cho dù biết rõ bên cạnh bản thân anh nguy hiểm chồng chất nhưng vẫn không muốn nhường

Chỉ là anh rất ghét bản thân mình như vậy.

Ánh mắt Mộ Gia Hạo nhìn anh chằm chằm: “Vậy cha không vui?”

Dung Tư Thành không có cách nào nói với đứa trẻ: “Cha cảm thấy hình như mẹ con không thích cha Mộ Gia Hạo ngẫm nghĩ rồi nói: “Mẹ con không thích ai cả."

Nói xong lại thêm một câu: “Mẹ chỉ thích con”

Dung Tư Thành cười gượng một cái, làm sao đây? Anh hơi không nhịn được rồi.

Anh muốn làm cho cô lập tức thích anh, muốn bày tỏ với cô, muốn nói rõ ràng trước mặt cô, thật ra anh đã tìm cô rất lâu rồi. “Cha muốn nói lời thật lòng với mẹ con

Giọng điệu Mộ Gia Hạo lạnh lùng: “Cha đừng miễn cưỡng mẹ nha.

Dung Tư Thành nhìn con trái thổi một cái: “Lỡ như mẹ con thích người khác thì sao?”

Mộ Gia Hạo nhìn Dung Tư Thành với vẻ ghét bỏ: “Vậy cha phải cố gắng lên đó, cha muốn để con gọi người khác là cha sao?”

Dung Tư Thành: “ "Leng keng...

Tiếng chuông cửa vang lên, Dung Tư Thành dừng lại, liếc mắt với Mộ Gia Hạo, Mộ Gia Hạo suỵt một tiếng với anh: “Cứ nói con ngủ ở đây rồi.” Nói xong, cậu bé chạy vài bước vào trong phòng.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia luôn ủng hộ anh, trong lòng Dung Tư Thành bỗng mềm nhũn, con trai anh đáng yêu biết bao!

Anh chuẩn bị tinh thần, đứng dậy đi mở cửa, liếc mắt bèn nhìn thấy người đứng trước cửa, ánh mắt rất tự nhiên quan sát cô từ trên xuống dưới một phen. Trên người cô chỉ mặc một cái áo len màu trắng, không mặc áo khoác, bên dưới là một chiếc quần bỏ màu đen, trên chân mang đôi giày đế bằng anh tặng cô

Kiểu ăn mặc ở nhà này khác với thời trang giày cao gót lúc bình thường của cô, tựa như bỗng chốc cả người gần gũi không ít.

Chính là kiểu dáng vẻ rất mềm mại, rất dễ thương kia,

Dung Tư Thành cảm thấy vị trí trái tim của mình bỗng sụp đổ một tảng. Mộ Yến Lệ lúng túng giải thích: “Thật ngại quá, trung tâm có chút việc kéo dài, Gia Hạo đâu?”

Dung Tư Thành cứ nhìn cô không chớp mắt như vậy, đôi mắt sâu lắng như mực, giống cái giếng cổ xưa chứa đựng sức hấp thụ khiến người ta không dám nhìn nhiều, giống như chỉ một chút không cẩn thận sẽ bị chìm chết trong đó.

Mộ Yến Lệ bối rối đảo mắt để khỏi đối diện anh, trong lòng thầm xem thường bản thân lật đật cái gì mà lật đật chứ?

Cô họ nhẹ một tiếng, gượng gạo giải thích: “À thì...

Hôm đó tôi uống nhiều rồi, nếu tôi có nói gì, anh, anh đừng quá để ý Bỗng nhiên Dung Tư Thành cảm thấy hứng thú, Mộ Yến Lệ ngượng ngùng như vậy là lần đầu anh được nhìn thấy, anh nghiêng người tựa vào cửa cũng không để cho người vào.

Đương nhiên, Mộ Yến Lệ không đón được con cũng không thể đi.

Hai người đứng ở cửa. “Em... Đã nói gì, mà cảm thấy tôi còn để ý?”

Trong giọng nói lười biếng của người đàn ông lại mang chút dí dỏm truyền vào bên tại. Mộ Yến Lê: “

Sao cô biết?

Thật ra nói không biết cũng là có hơi chột dạ như vậy.

Cô hít sâu một hơi, cô cảm thấy cô phải nói rõ với anh, nhưng cô không chịu được thái độ kỳ quái này của người đàn ông này với cô.

Cô ngẩng mắt nhìn anh, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Không phải tôi không mua kẹo cho anh, là tiệm bán lẻ chỉ còn lại một hộp. Tôi cảm thấy em trai anh có thể cần nó hơn anh, không phải cậu ấy vẫn hay bị ngất đấy sao? Ăn chút kẹo sẽ tốt hơn chút, tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, thật ra muốn giúp anh xoa dịu mối quan hệ của hai anh em các người chút thôi, cho nên mới bảo anh đi tặng chứ không phải cố ý làm anh khó xử.

Với giọng nói êm dịu, cô cứ như vậy mềm mại đứng trước mặt anh nói, thật ra chính là muốn giúp anh làm dịu mối quan hệ của hai anh em các người chứ không phải là gây khó xử cho anh.

Xem ra, cô nhìn ra quan hệ giữa bọn họ rồi.

Dung Tư Thành còn có thể nói gì, nếu không phải sợ dọa cô sợ, anh cũng muốn ôm cô vào lòng và hôn cô một cách mãnh liệt, sao cô có thể đáng yêu như vậy!

Khóe môi anh hơi mất khống chế mà giương lên: “Gia Hạo ngủ ở đây với tôi rồi.” “Hả?”

Mộ Yến Lệ chưa kịp phản ứng lại, chỉ là nhìn khỏe mỗi giương lên kia của Dung Tư Thành có chút bối rối, sao người này vẫn nắng mưa thất thường, vừa nãy không phải là bộ dạng ai nợ anh mấy trăm tỷ sao?

Sao còn bất thình lình cười rồi, đây, đây thật sự rất kỳ lạ được chưa? “Ờ, vậy làm phiền anh gọi nó dậy giúp tôi đi, tôi dẫn thằng bé về.”

Dung Tư Thành vẫn nhìn cô, giống như nhìn thế nào cũng nhìn không đủ. Mộ Yến Lệ rất không nói nên lời, cảm thấy người đàn ông hình như có bệnh rồi, ngây ngốc nhìn cô cười như không cười như vậy? “Hay, hay là, tôi đi gọi” Cô nhíu mày, làm bộ muốn đi vào phòng. Cập nhật nhanh nhất tr*ên ТгцyenАРР.cом

Nhưng người đàn ông không nhúc nhích, rũ mắt liếc nhìn cô.

Cuối cùng Mộ Yến Lệ bị người đàn ông này lằng nhằng đến phát cáu, trừng đôi mắt lườm anh: “Dung Tư Thành, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Bỗng dưng Dung Tư Thành cười, xem đi! Lúc người phụ nữ này nghe lời theo là chuyện hiếm gặp, lúc này mới là cô. “Tại sao không gọi là ngài Dung nữa?”

Mộ Yến Lệ hít sâu một hơi, khiêu khích nói: “Cách gọi kính trọng là dành cho người đáng tôn trọng”

Dung Tư Thành cười một cái, anh là người không đáng được tôn trọng? Được thôi, dù sao anh cũng không muốn cô gọi kính trọng gì, vậy thì có cảm giác xa cách. “Tôi hỏi em một vấn đề, trả lời xong, tôi đi gọi Gia Hạo cho em”

Mộ Yến Lệ thở dài một hơi, cuối cùng anh cũng bình thường lại một chút. “Ừ, cái gì?”

Dung Tư Thành nhìn cô, ánh mắt sáng rực, tựa như đầy ánh sao: “Nếu như có một người bạn trai có thể không cần em chú ý đến sở thích hứng thú của anh ta, cũng không cần lo lắng anh ta sẽ lăng nhăng. Biết nấu ăn, biết trân trọng em, cũng sẽ không hạn chế việc em muốn làm, em có chấp nhận anh ta không?”

Mộ Yến Lệ ngỡ ngàng chớp mắt, lại chớp mắt, người đàn ông này đang bày tỏ với cô sao? “Cái đó... Anh, là ý mà tôi hiểu được đó sao?”

Dung Tư Thành gật đầu: “Đúng! Yến Lệ, tôi đang thổ lộ với em, tôi muốn làm bạn trai của em, loại không cần em chăm sóc, còn có thể chăm sóc cho em đó!”

Mẹ ơi!

Đột nhiên Mộ Yến Lệ xuất hiện khó thở, tay chân cứng đờ, đầu óc trống rỗng, nửa người tê liệt rồi mềm nhũn ra, cùng với nhịp tim đập một trăm tám mươi lần một phút vân vân, một loạt phản ứng kích động không bình thường. Anh thật sự là thích cô à?

Cô lui về sau một bước theo bản năng, đôi mắt không nói rõ là ngỡ ngàng nhiều hơn, hay là sợ hãi nhiều hơn: “Dung, Dung Tư Thành anh đang nói đùa sao?”

Dung Tư Thành tiến về trước một bước.

Mộ Yến Lệ lại lui về sau một bước.

Giữa đôi chân mày của Dung Tư Thành nhíu nhẹ, anh đưa tay kéo cô qua. Thấy cô vùng vẫy đành phải đè cô lên tường rồi tiến lên một bước, hai người gần trong gang tấc.

Bỗng nhiên giọng nói khàn khàn của anh mang theo khả năng trấn an lòng người: “Đừng sợ, tôi không cố ép em bắt buộc phải chấp nhận tôi, chỉ là tôi muốn bày tỏ thái độ của tôi một chút. Yến Lệ, tôi thích em rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.