Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 866: Chương 866: Ai nói trong thẻ này không có tiền




Hiện giờ đã biết được chân tướng, khó khăn của Thôi Như An cuối cùng đã được giải quyết.

“Cậu Dư, không có tiền thì đừng tỏ ra mình giàu có. Cô cả nhà họ Nghiêm chúng tôi là kết hôn lần hai, yêu cầu không quá cao.

Về phần sính lễ có thể giảm một chút”

Câu này không chỉ coi thường Nghiêm Linh Trang, mà còn công kích Dư Nhân, có thể ví như một mũi tên trúng hai đích, Thôi Như An thốt ra một câu ác ý, trong lòng sảng khoái.

Dư Nhân tức giận đến mức trèo lên cánh cổng chạm khắc, nhảy xuống sân: “Ai nói trong thẻ này không có tiền?”

Dư Nhân giật lấy thẻ từ tay Nghiêm Linh Trang, rồi đưa tay ra hỏi: “Điện thoại của em đâu?”

Nghiêm Linh Trang quay đầu lại, không muốn phối hợp với anh ta.

Thôi Như An bước tới, đưa điện thoại di động vào trong tay cho Dư Nhân: “Dùng của tôi đi” Giọng điệu của cô ta như thể một người hảo tâm đang bố thí cho một người ăn mày.

Dư Nhân mỉm cười tà mị: “Cô là đang muốn tôi chuyển tiền từ thẻ này sang điện thoại của cô sao?”

Thôi Như An vốn đang muốn yên yên ổn ổn làm một nhà hảo tâm cao cao tại thượng, nhưng Dư Nhân vì một nghĩa cử giả vờ từ thiện đó mà đánh ngược lại cô ta.

Đột nhiên, khuôn mặt kiêu kỳ của cô ta biến xanh biến đỏ, lúng túng bước lại.

Dư Nhân nhìn tấm thẻ mà anh ta không thể đưa ra, cười tự giễu: “Vậy mà lại có người phụ nữ không muốn quà hứa hôn”

Nói như kiểu Nghiêm Linh Trang không có mắt, coi thường vàng ngọc vậy.

Anh ta lại tự tìm cho mình một cái đường lui: “Cũng đúng, nói về tiền bạc thì quá rắc rối. Hôm nay anh mang đến cho em nhiều loại thuốc bổ quý hiếm. Em nên nhận nó: Nghiêm Linh Trang không khách khí nói: “Tôi không cần!”

Dư Nhân nói: “Ngày hôm đó em bị thương nặng như vậy, xém chút mất nửa cái mạng. Những loại thuốc cao cấp này đều là do gia đình anh chế tạo ra. Em dùng nó mới có thể nhanh chóng lành vết thương”.

Lời này vừa nói ra, như quả bom nổ ngay tại chỗ.

Hóa ra Nghiêm Linh Trang bị thương nghiêm trọng như vậy?

Nhưng mà bọn họ một chút cũng không phát hiện?

Nghiêm Linh Trang tối ngày không ngại vất vả, nấu cơm rửa bát, so với mẹ con hai người Thôi Như An ham ăn lười làm mà nói, cô đúng là người phụ nữ mạnh mẽ Khuôn mặt của Thôi Như An dường như: bị tát hơn chục lần, mặt đỏ bừng lên.

Ngậm ngùi nhìn Nghiêm Linh Trang một cái: “Những gì cậu ta nói là sự thật?”

Thôi Như An lẩm bẩm: “Nếu bị thương nặng như vậy thì làm sao có sức để nấu cơm, rửa bát?”

Dư Nhân kêu lên: “Cái gì? Linh Trang, em đã bị thương như vậy còn làm việc?”

Nghiêm Linh Trang lúc này mới nói: “Vết thương của tôi đã khỏi rồi.”.

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

Dư Nhân nói rất nghiêm túc: “Thương tích của em là nội thương, tổn thương phổi, gấy xương sườn. Đã nói rồi, phải tĩnh dưỡng một trăm ngày kể từ khi gân và xương bị thương. Sao chưa đầy một tháng, em đã bắt đầu làm việc nặng rồi?”

Cô bé Thanh An nghe tin mẹ bị thương nặng như vậy, trong lòng đau xót, bật khóc.

“Mẹ ơi, sao mẹ không nói với chúng con rằng mẹ bị thương nặng như vậy? Nếu biết mẹ bị thương, chúng con sẽ không để mẹ làm việc. Dì nhỏ Hiếu Như vừa mới mổ xong đã nằm trên giường nghỉ ngơi rồi. Huhuhu…”

Đều là lời trẻ con nói ra không cố ky, nhưng Thôi Như An nghe xong, mặt nóng như lửa đốt.

Dư Nhân càng tức giận hơn: “Được lắm, nhà họ Nghiêm các người thực sự coi thường người phụ nữ của Dư Nhân tôi như vậy”

Anh ta vốn là người hiền lành, dịu dàng lại hay ngốc nghếch, hiếm khi thấy anh ta tức giận.

Không ngờ, ánh mắt giận dữ của anh ta lại đáng sợ đến như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.