Anh phần nộ buông cô ra, xoay người lại chật vật bỏ đi.
Anh không nhìn thấy cảnh Linh Trang cứng ngắc thân thể, ngã thắng xuống đất, ánh mắt bất lực. nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh.
Lời nói của anh giống như một con dao bén nhọn, đâm xuyên qua lồng ngực cô.
“Nghiêm Linh Trang, anh thực sự chán ghét việc bản thân mình sống như một tên hề, bị tất cả các người coi như quân cờ để lợi dụng, bày binh bố trận. Anh đi đây. Sau này em hãy tự mình sống cho tốt!”
Từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là khi anh tức giận.
Cô chính là kẻ kém cỏi không có tiền đồ như vậy.
Bóng đen dần dần tràn đến.
Nghiêm Linh Trang tuyệt vọng nhằm mắt lại.
Bóng đêm sâu thẳm, con người tĩnh lặng, không biết khi nào trong không trung đã bắt đầu có hạt mưa tí tách rơi.
Có bóng người màu trắng như bóng ma ỷ xuyên qua hành lang gấp khúc ở trong nhà họ Bạch, cuối cùng gục ở trước cửa lớn, hai tay yếu ớt gõ vào cánh cửa Không bao lâu sau cánh cửa lớn được mở từ trong ra.
Nhìn thấy bóng người ngồi dưới đất người mở cửa hô lên đầy kinh ngạc: “Bà cả?”
Sau đó nhìn chung quanh, rồi nâng bà cả với vết thương đầy người vào phòng khách.
“Bà cả, xin chờ một chút, tôi đi thông báo cho ông chủ”
Người làm nói một câu rồi để lại bà cả vết thương đầy người ngồi lại ở trong phòng khách, một mình rời đi.
Bà cả tập tễnh đi đến cạnh ghế sô pha, run rẩy ngồi xuống. Đã suốt một ngày bà ta không có cái gì để ăn, bà ta đã đói đến đầu váng mắt hoa mắt, hơn nữa thân thể đau xót lại bắt đầu nhiễm trùng, giờ phút này bà ta thật sự là sống không bằng chết.
Không bao lâu sau, Bạch Thư Ốc ngồi xe lăn đi ra, nhìn thấy bộ dạng của bà cả thì nghĩ ngờ hỏi: “Bà làm sao vậy?”
Bà cả cười yếu ớt nói: “Thư ốc, tôi và ông ta đã kết thúc rồi. Từ nay về sau, tôi đã có thể trở lại bên cạnh ông.”
Bạch Thư Ốc sững sờ một lúc lâu, sau đó khẩn trương hỏi: “Bà đến đây có ai biết không?”
Bà cả lắc đầu: “Tôi cố tình đợi đến lúc này mới qua đây, chính là vì không muốn có người nhìn thấy tôi đến. Thư ốc, ông yên tâm, lần này không có người theo dõi tôi đâu.
Bạch Thư Ốc thở phào nhẹ nhõm, giờ mới nói tiếp: “Bây giờ là thời khäc mấu chốt để chúng ta lật đổ Á Châu, tôi không muốn lúc sắp thành công lại thất bại. Vết thương trên người bà rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Bà cả nhìn Bạch Thư Ốc, có lẽ là vì đã chịu qua nỗi khổ của việc không có quyền thế nên người đàn ông này bỗng nhiên đã thay đổi, trở nên có ham muốn to lớn đối với quyền lực, làm cho bà cảm thấy sợ hãi.
“Là Nghiêm Linh Trang, nó tốt giác với Chiến Bá Kiên chuyện tôi cấu kết với nhà họ Bạch.” Bà cả run rẩy nói.
Trực giác nói cho bà biết, Bạch Thư Ốc không còn là người thiếu niên đã từng vì bà mà có thể trả giá mọi thứ.
Quả nhiên, sau khi Bạch Thư Ốc nghe vậy thì tức giận đến mức nắm chặt tay vịn.
Bà cả vội vàng nói với vẻ lấy lòng: “Thư ốc, ông cũng đừng quá lo lắng, lần này.
Nghiêm Linh Trang cũng không còn có thể chiếm thêm lợi thế gì. Bởi vì tôi đã tương kế tựu kế, gieo xuống trong lòng Chiến Hàn Quân mầm mống của sự hoài nghi. Ông không thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Chiến Hàn Quân khi nghe tôi nói về chuyện trước kia đâu. Tôi dám cam đoan, lần này quan hệ của hai người bọn họ tuyệt đối sẽ tan vỡ hoàn toàn.”