Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 890: Chương 890: Anh muốn tôi cầu xin anh như thế nào?




Cô đây là đi tìm cách mà không có kết quả, cùng đường mới quay lại tìm anh.

Nghiêm Linh Trang ngây người nhìn anh, có lẽ là bởi vì rượu nên thương lượng càng thêm khí phách.

Anh Hàn Quân, anh nói đi. Rốt cuộc anh muốn thế nào mới cho nhà họ Nghiêm chúng tôi một đường sống?”

“Đây là thái độ cầu xin người khác của cô sao?”

Ha ha, dám gọi thẳng tên anh, ai cho cô lá gan đó?

Nghiêm Linh Trang đứng thẳng người giống như một học sinh mắc lỗi ngoan ngoãn đứng trước mặt Chiến Hàn Quân.

Đây là tư thế đứng của cô khi còn nhỏ sau khi mắc lỗi, nhưng giờ cô phản xạ có điều kiện trở lại.

“Chỉ cần anh đồng ý để cho nhà họ Nghiêm chúng tôi một con đường sống thì anh có thể lấy mạng tôi.” Nghiêm Linh Trang sắc bén nói Chiến Hàn Quân sắc mặt lạnh như băng.

“Tôi muốn mạng của cô để làm gì?”

Anh chỉ muốn cô sống tốt, vui vẻ hạnh phúc, không buồn không lo.

Nghiêm Linh Trang có chút không biết làm sao: “Vậy… anh muốn tôi cầu xin anh như thế nào?”

Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt có chút căng thẳng của cô: “Không phải trước đây cô cầu xin rất giỏi sao?”

Nghiêm Linh Trang nhớ lại cảnh trước kia cầu xin anh, khuôn mặt chợt ửng hồng Trước đây cô thường cọ cọ vào người anh, khi đó quan hệ của họ rất tốt nên cô mới có thể bỏ qua sự kiêu ngạo của mình.

Nhưng bây giờ nhìn thấy sự xa cách trong mắt anh, làm sao cô có thể cầu xin anh băng cách đó?

Chiến Hàn Quân ngồi đó, mặc dù anh đang ngước nhìn cô, nhưng cảm giác tự phụ toát ra từ toàn thân khiến anh có sự bễ nghễ áp bức.

Lồng ngực Nghiêm Linh Trang phập phồng lợi hại. Trong nháy mắt đó, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.

Đột nhiên, Nghiêm Linh Trang đá vào xe lăn của Chiến Hàn Quân, xe lăn lùi vào trong nhà, trượt đến mép tường rồi mới dừng lại.

Ngay lúc Diệp Phong đang ngẩn người, Nghiêm Linh Trang đã một tay đỡ lấy anh ra ngoài, sau đó cô vào nhà khóa cửa lại.

Diệp Phong: “.

Cô Linh Trang thật là dũng mãnh.

Sau khi Nghiêm Linh Trang bước vào nhà, một đôi con ngươi màu đỏ từng bước áp sát về phía Chiến Hàn Quân “Cô muốn làm gì?”

“Không phải anh muốn tôi cầu xin anh như trước sao?” Nghiêm Linh Trang nói.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy đôi đồng tử xinh đẹp của cô lộ ra vẻ đau khổ, lập tức hiểu ra ý đồ của cô.

“Nghiêm Linh Trang.’ Anh muốn ngăn cô lại.

Nhưng cô bước đến với ngọn lửa trên khắp cơ thể của mình.

Anh dường như bị cô đốt cháy.

Đã quá lâu rồi, cảnh tượng mà anh ngày đêm mong chờ hôm nay đã được thỏa mãn, anh có chút mất lý trí.

Anh ôm chặt lấy lưng cô, cảm móng tay vào da cô. Anh muốn vứt bỏ cô, nhưng một sức mạnh khác trong cơ thể anh đang liều mạng kéo lại.

Có một sự kiềm chế tột độ trong con ngươi của anh, nhưng đã bị sự chiếm hữu điên cuồng chôn vùi. Cuối cùng anh từ bỏ việc kháng cự và mặc cô làm xăng bậy.

Củi khô bốc lửa, hóa thành tro tàn.

Nghiêm Linh Trang ngước mắt nhìn anh: “Anh Quân, tôi cầu xin anh như vậy có được không?”

Chiến Hàn Quân đỡ cô lên: “Cô đi đi.”

Nghiêm Linh Trang ngồi dưới đất, ôm quần áo của mình, nước mắt tủi nhục rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.