Chân phải của Nghiêm Hiểu Như đã bị gấy, cô ta đột nhiên lảo đảo rồi ngã xuống đất. Cơn đau đớn dữ dội khiến khuôn mặt nhỏ bé ấy nhăn nhó biến dạng, cô ta không can tâm nhìn Chiến Hàn Quân.
Người đàn ông vô tình, tàn bạo và nhẫn tâm ấy đã trở lại.
Bà cả kinh hãi nhìn con gái, cả người run lên cầm cập.
“Hiểu Như, Hiểu Như…”
€ó lẽ chính hoàn cảnh bi thảm của cô ta lúc này đã thôi thúc tình mẫu tử trong bà ta, bà ta đột nhiên gào lên với Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân, tại sao con lại đối xử với Hiểu Như như vậy? Vuốt mặt cũng phải nể mũi?
Mẹ nuôi nấng con nhiều năm như vậy, con không muốn báo đáp cũng không sao, hà cớ gì lại làm hại nó?”
Ánh mắt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân nhìn thẳng vào người đàn bà trước mặt, bàn tay như gọng kìm siết chặt lấy cổ bà ta quát lên: “Bà không xứng làm mẹ. Bà lợi dụng lúc tôi mất trí nhớ để hãm hại Linh Trang, bà có chết đi hàng vạn lần cũng không bao giờ nguôi được nỗi hận trong lòng tôi.”
Bà ta nhìn vẻ mặt đầy căm hận và phẫn nộ của anh, chợt nhận ra.
Kể từ giây phút đụng đến Nghiêm Linh Trang, bà ta đã hoàn toàn hủy hoại tình mẹ con giữa họ.
“Hàn Quân, Linh Trang bệnh rồi, con mau tới thăm nó đi…” Đúng là trong cái khó ló cái khôn, lòng tốt ngột này lại biến thành thứ cứu cánh cho bà ta.
Chiến Hàn Quân tức giận đẩy bà ta sang một bên, chỉnh lại quần áo rồi đi mất nhanh như một cơn gió.
Sau trận kinh hãi, bà ta sờ lên vết hằn năm ngón tay đỏ lừ trên cổ, khoảnh khắc vừa rồi cảm tưởng như bản thân đã cận kề cái chết.
Chiến Hàn Quân suýt chút nữa đã lấy đi mạng của bà ta.
Cũng chính lúc này bà ta mới nhận ra được vị trí thực sự của mình trong lòng anh: So với Nghiêm Linh Trang, bà ta quả thật chẳng là gì.
Nghiêm Hiểu Như co quắp người trên mặt đất, trông thảm hại chẳng khác gì một con chó, khuôn mặt lộ rõ sự thảm hại và tuyệt vọng.
Bà cả ôm cô ta lên, không ngừng an ủi: “Hiểu Như, đừng sợ, mẹ đi gọi bác sĩ ngay.
Đây là bệnh viện của Bạch Thị, họ nhất định sẽ tìm cách chữa lành chân cho con.”
Nghiêm Hiểu Như đột nhiên kéo tay bà ta, nước mắt giàn dụa cầu khẩn: “Mẹ ơi, mẹ đi xin ông chủ Kiên đi, hai người còn chưa ly hôn thì vẫn là vợ chồng hợp pháp, ông ấy nhất định sẽ niệm tình vợ chồng mà giúp đỡ chúng ta một lần.”
Lúc này bà ta mới nghiêm túc suy xét lại bản thân mình, lẽ ra ngay từ đầu không nên dung túng cho Nghiêm Hiểu Như, khiến cô ta nảy sinh quá nhiều dục vọng về một tình yêu viển vông.
Bà ta đã cố gắng đế lấy lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho con gái nhưng rồi lại phát hiện ra rằng cô ta đã vứt bỏ hết danh dự của mình từ lâu.
Giờ đây trong lòng cô ta chỉ toàn là thù hận.
“Được rồi, được rồi, mẹ vì con. Hiếu Như, đây có lẽ là lần cuối cùng mẹ giúp con. Mẹ sẽ thử cầu xin ông ấy, nhưng con cũng đừng ôm hi vọng quá lớn” Bà ta run rẩy đi ra ngoài Vừa bước tới cửa, bà ta đột nhiên quay lại, nở một nụ cười buồn đượm bi thảm: “Nếu như không thấy mẹ trở về, sau này con phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy.”
Đồng tử Nghiêm Hiểu Như mở to, cả người như bị một luồng điện chạy qua. Trong đầu cô ta nhất thời có chút dao động, mở miệng nhưng lại chẳng nói gì.
Bà ta hụt hãng, chỉ biết mang theo nỗi đau khổ rời đi.