Hai người họ vốn dĩ hừng hực khí thế mà đến đây, nghĩ rãng có thể nhìn thấy cảnh Nghiêm Linh Trang bị Chiến Hàn Quân lạnh lùng ruồng bỏ. Không ngờ lại chỉ thấy cảnh Chiến Hàn Quân cưng chiều cô đến tận xương tỦy.
Dư Thiên An và Chu Mã lúng túng đứng ở.
đó, không biết nên đi hay ở.
Người đến cũng chỉ là khách.
Linh Trang trong lòng vô cùng ấm áp ngẩng lên nói: “Dù sao mẹ cũng đến rồi, hay cùng ăn trưa với chúng con đi”
Dư Thiên An gật đầu.
Dù sao bà cũng đến rồi, thì cũng không thể cun cút mà rời đi như vậy, không thể để cho Nghiêm Linh Trang nhìn trò cười của bà như vậy.
Sau khi người hầu sắp xếp bữa trưa, họ liền di chuyển xuống phòng ăn.
Ông cụ Chiến vì sợ rằng Chiến Hàn Quân cùng với Nghiêm Linh Trang cãi nhau sẽ chiến tranh lạnh, liền cố ý đến ăn trực, đồng thời muốn quan sát xem đôi trẻ đã hòa giải hay chưa.
Linh Trang cười với hẳn: “Rất ngon”
Đôi mắt sắc sảo của ông cụ Chiến đảo hai lần qua cháu trai và cháu dâu, sau đó kết luận rằng đôi vợ chồng trẻ đã hòa giải như xưa.
Lúc này, ông cụ Chiến đang có tâm trạng tốt, lại bắt đầu đùa giỡn với đôi trẻ: “Hàn Quân, tối hôm qua làm sao mà vào nhà được?”
Dư Thiên An đang lo lắng rằng bà không có cơ hội để hỏi chỉ tiết về cuộc cãi vã của hai người đêm qua, bây giờ ông cụ lại thay bà hỏi về chuyện đó, bà không khỏi mừng thầm.
Chắc hẳn ông cụ Chiến cũng sẽ phê bình tính khí nhỏ nhen của Nghiêm Linh Trang?
Chiến Hàn Quân nói: “Có nói ngàn câu xin lỗi cũng vô dụng, may nhờ có cách mà ông nội dạy cháu.”
Ông cụ Chiến nhìn đứa cháu kiêu ngạo của mình, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cậu sẽ làm bộ làm tịch như thế nào: “Linh Trang, anh Hàn Quân của cháu đêm qua đã làm mình làm mẩy với cháu như thế nào?”
Linh Trang nói: “Anh ấy nói anh ấy lạnh…”
Ông cụ Chiến vốn dĩ muốn nghe một câu chuyện sinh động. Tuy nhiên, bốn chữ của Linh Trang đã kết thúc chủ đề này.
“Nó nói nó lạnh cháu liên cho nó vào rồi?”
Ông cụ tỏ ra vô cùng tiếc nuối nói.
Linh Trang cười quyến rũ: “Cháu sợ anh ấy sẽ bị cảm lạnh”
Ông cụ Chiến rất thất vọng: “Cháu… nhìn bộ dạng không có chút tiền đồ nào của cháu kìa, cả đời này cháu xác định bị anh Hàn Quân của cháu trói chặt đi”
Chiến Hàn Quân cười rạng rỡ.
Anh đã bóc gần hết những con tôm luộc chín và đặt tất cả chúng vào bát của Linh Trang.
Dư Thiên An nhìn theo đám tôm, ánh mắt ảm đạm.
Chiến Hàn Quân dù cãi nhau với Nghiêm Linh Trang, mà vẫn chiều chuộng cô ta như Vậy sao?
Điều này khiến bà cảm thấy không thế tin được.
Ông cụ Chiến thở dài nói: “Hiếm khi thấy hai đứa cãi nhau một lần, làm sao mà mới cãi nhau có nửa ngày đã hòa giải rồi chứ? Haiz, ta đã bỏ lỡ xem màn kịch hay rồi” Ông cụ còn cố ý chế nhạo.
Chiến Hàn Quân nghiêm khắc sửa lại lời ông: “Không phải cãi nhau!”
Ông cụ nói: “Cháu nói dối ai vậy. Hôm qua hai đứa ầm ï như vậy, Linh Trang còn đòi thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ. Ông chỉ không hiểu là, cãi nhau to như vậy làm sao mà làm hòa nhanh như thế chứ?”
“Ai làm lành trước vậy?” Ông cụ lại bắt đầu ba hoa.