Chiến Hàn Quân ngẩng người, liếm môi cười, trêu chọc: “Không phải chị em vào sinh ra tử sao?”
Linh Trang nói to: “Em cũng Anh Nguyệt vào sinh ra tử, chứ chưa từng vào sinh ra tử với điện thoại của cô ấy”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh cũng không nhớ”
Linh Trang lại muốn gọi điện cho bà Dư, nhưng lại phát hiện ra số của bà Dư cô cũng không nhớ được.
Chiến Hàn Quân nhớ tới một chuyện nghiêm trọng: “Số điện thoại của anh, em nhớ chưa?” Cô gái này đừng nói là không nhớ được số điện thoại của ai đấy nhé.
Linh Trang thở ra, bắt đầu niệm: “520131408311”
Chiến Hàn Quân cau mày: “Lộn xộn tùm lum”
Linh Trang nói: “Để em đổi lại”
Chiến Hàn Quân chết lặng… Khuôn mặt đẹp trai ngay lập tức đóng băng.
Đột nhiên anh bế Linh Trang lên: “Đi, đi ăn cơm: “Ông xã, bỏ em xuống”
“Không bỏ”
“Aaaaa… Cẩn thận eo của em. Nó rất nặng nề: “Eo của anh rất khỏe! Có muốn thử chút không?”
“Thử như thế nào?”
Chiến Hàn Quân đặt Linh Trang lên ghế sô pha và ấn xuống. “Em nói xem thử thế nào?”
“Cốc cốc” Ngoài cửa, bà nội Bác Danh hẳng giọng ngượng ngùng nhắc nhở cặp đôi vợ chồng như mới yêu nhau này.
Chiến Hàn Quân buông Linh Trang ra, ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, “Bà nội” Không nóng không lạnh gọi một tiếng.
Linh Trang nhìn hai bà cháu, sự xa lánh và thờ ơ của Chiến Hàn Quân, sự run rẩy của bà nội Bác Danh, trong lòng Linh Trang đã biết rõ.
Sợ anh Quân và bà nội không vui khi gặp nhau.
Linh Trang bật dậy tung tăng như một chú thỏ, nhiệt tình kéo Bác Danh vào nhà.
“Bà nội, bà vào đây. Hôm nay chồng con đã làm rất nhiều sủi cảo, bà ăn cùng với tụi con nha”
Chiến Hàn Quân cau mày… Cái cô gái này cứ mãi một người tốt không phân biệt đúng Sai.
Đọc bao nhiêu năm văn chương đều cho chó ăn, trong tiểu thuyết không phải đều dạy.
người ta rằng thù hận thì thú vị sao?
Sự bối rối của Bác Danh đã được sự nhiệt tình của Linh Trang hóa giải Bà bước tới với nụ cười đáng mến, ngồi lên ghế sô pha và nhìn Chiến Hàn Quân nói “Quân à, hôm nay bà tới là có chuyện cần thảo luận với Linh Trang”
Ngay khi nghe tin có liên quan tới Linh Trang, Chiến Hàn Quân càng quan tâm hơn.
“Có chuyện gì? Nói trước mặt luôn đi”
Giọng điệu của anh rất độc đoán và lạnh lùng.
Nói xong, Chiến Hàn Quân ngồi xuống bên cạnh Linh Trang, Anh nâng cao hai chân ngồi giống như một vị vua của bóng tối, cao quý phi phàm.
Bác Danh hơi bối rối không hiểu vì lý do gì.
May mắn thay, có cô gái dễ thương mềm mại như Linh Trang giải hòa bầu không khí ở giữa: “Bà nội tìm con có chuyện gì sao?“ Am thanh duyên dáng như chim vàng anh Bác Danh nói: “Bà nghĩ rồi lại nghĩ, thành quả nghiên cứu đó của bà, mặc dù bà rất quý trọng nó, nhưng mà dù sao thì bà cũng sẽ ra đi, khi chết đi thì cũng không mang theo được gì. Bà quyết định trao tất cả lại cho con”
Chiến Hàn Quân lập tức phản bác: “Không cần. Vì chúng là vật báu của bà, bà có thể để một trăm năm sau chôn chúng cùng bà. Linh Trang nhà con cũng không thích những món đồ chơi đó đâu, để lại cho cô ấy làm gì?”
Chiến Hàn Quân rất tỉnh táo, những đứa con cưng của Bác Danh là những củ khoai tây nóng hổi, và anh sẽ không để Linh Trang tiếp quản chúng Bác Danh nói: “Hàn Quân, con có thể để bà nói hết được không?”
Chiến Hàn Quân càng trầm mặc.
Bác Danh tha thiết nói: “Các con không phải là bà, tất nhiên sẽ không hiểu được những cảm xúc của bà dành cho chúng. Đời này của bà, tất cả thanh xuân, tất cả năm tháng đều dành hết cho những thành quả nghiên cứu này. Bọn chúng chính là cuộc đời của bà”