Thôi Như An giật giật khóe miệng, có chút xấu hổ nói: “Hiếu Như, mẹ biết con rất có bản lĩnh, không hề thua đấng nam nhi.
Nhưng con cũng biết em trai của con trên vai gánh vác trách nhiệm nặng nề là phát triển nhà họ Nghiêm. Số tiền này theo lý nên cho nó nhiều hơn một chút, không phải là dùng vào mục đích cá nhân của nó. Con nên thông cảm cho mẹ mới đúng”
Nghiêm Hiểu Như cười lạnh một tiếng: “Đừng bao biện cho sự thiên vị của mình nữa. Từ nhỏ đến giờ, mẹ đối với nó thiên vị còn ít sao? nó mắc tội, mẹ đều đổ hết sai lầm lên đầu con. Ha ha, mẹ yên tâm, con không cần tiền của mẹ. Một ngày nào đó, con sẽ cho mẹ thấy rằng con trai của mẹ không xứng đáng bằng con.”
Sắc mặt Thôi Như An tối sầm lại.
Nghiêm Hiểu Như mở cửa, bốn người giúp việc lập tức tiến lên đỡ hành lý giúp cô ta.
Mà cửa sổ chiếc xe Lincoln ngang ngược kia từ từ hạ xuống, Chiến Bá Kiên đang ngồi ở ghế phụ.
Dấu hiệu rõ ràng như vậy, Nghiêm Hiểu Như cam tâm tình nguyện trở thành vợ bé của Chiến Bá Kiên Nghiêm Chính tức giận đến mức không nói lên lời, hai bước chạy nhanh ra ngoài hét lên: “Chiến Bá Kiên, ông tới đây làm gì?”
Chiến Bá Kiên nghiêng đầu nhìn ông ta, ánh mắt hung ác, như thể đang nhìn một con chó hoang đáng thương: “Anh Nghiêm. Tôi sẽ giúp anh chăm sóc con gái của anh thật tốt. Cô ấy sẽ theo tôi đến biệt thự Ngọc Bích, nơi đó tốt hơn nhiều so với cuộc sống ở nhà họ Nghiêm các người.”
Nghiêm Chính thẹn quá hóa giận quát: “Nghiêm Hiểu Như, xuống xe cho bố. Sao con lại vô liêm sỉ vậy hả?”
Thân thể Nghiêm Chính tức giận đến run rẩy, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nghiêm Linh Trang vội tiến lên đỡ ông ta.
“Bố: Nghiêm Chính chỉ vào Nghiêm Hiểu Như, gần như cầu xin: “Linh Trang, mau ngăn em gái con lại.”
Nghiêm Linh Trang đem Nghiêm Chính đang kích động giao cho bà Nghiêm, sau đó đi tới trước mặt Chiến Bá Kiên.
“Chiến Bá Kiên, ban ngày ban mặt dám cướp người, ông nói xem có đúng không?”
Giọng điệu của cô dịu dàng, thậm chí có phần mềm mại yếu đuối.
Chiến Bá Kiên nói: “Cô Linh Trang, Hiểu Như không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa, cô ấy có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Nếu các người một mực ngăn trở, không sợ tôi kiện cô quyền xâm phạm con người sao?”
Nghiêm Linh Trang giễu cợt: “Quả nhiên, kẻ đáng khinh chính là đồng bọn của kẻ đáng khinh. Tôi nhớ lần trước tôi đã đưa cho ông 300 tỷ, ông liền hứa rằng sẽ không dây dưa với em gái tôi nữa. Nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Chiến Bá Kiên cười nói: “Tôi không có quên, nhưng lần này là Hiểu Như dây dưa với tôi trước.”
Nghiêm Chính đang ôm ngực nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Linh Trang và Chiến Bá Kiên đột nhiên bật cười như điên.
Ông ta tập tênh bước tới trước mặt Nghiêm hiểu Như, đau lòng ôm đầu nói: “Hóa ra Linh Trang không nói dối. Con mới là người nói dối.”
“Con cam tâm tình nguyện làm vợ bé của Chiến Bá Kiên, gài tang vật hãm hại Linh Trang. Con nói nó lạnh lùng vô tình, thấy chết không cứu. Không ngờ bố lại tin những lời nói dối này, thậm chí còn tát Linh Trang một cái: Trên mặt Nghiêm Chính hiện lên vẻ xấu hổ.
Nghe được Chiến Bá Kiên và Linh Trang nói chuyện, ông ta mới biết mình đã hoàn toàn hiểu lầm cô.
Vì đưa Nghiêm Hiểu Như về nhà, Linh Trang đã phải bồi thường cho Chiến Bá Kiên 300 tỷ. Nhưng cô chưa bao giờ kể công một lời nào.
Nghiêm Chính cười tự giễu: ‘Bố vốn tưởng rằng Linh Trang từ nhỏ đã được chúng ta chiều chuộng nên hư hỏng, khó tránh khỏi sai lầm. Còn con, từ nhỏ đã nhu nhược, tính tình mềm yếu. Không ngờ rằng bố đã nhìn lầm người.”
Âm mưu của Nghiêm Hiểu Như bị vạch trần, säc mặt có chút không kìm được tức giận.
Nhưng cũng giống như Thôi Như An, cô †a không bao giờ suy ngẫm về bản thân và chỉ biết oán trách người khác.
“Bố, bố nghĩ con muốn làm chuyện này sao? Từ nhỏ đến lớn, bố chưa bao giờ quan tâm con một chút nào. Còn mẹ không đánh thì mắng con. Bà cả biệt thự Ngọc Bích rất yêu quý con, ông Chiến đối với con cũng vô cùng chiều chuộng. Con rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, không phải đều do các người ban tặng sao?”
“Con…” Nghiêm Chính tức giận không nói nên lời.
Chiến Bá Kiên cười nhạo: “Anh Nghiêm, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Trong lòng Nghiêm Chính bùng lên một tỉa lửa giận: “Hiểu Như, con muốn đoạn tuyệt quan hệ, bố không ngăn cản. Từ nay về sau, bố sẽ coi như không có đứa con gái này.”