Cô ta giẫm lên mắt cá chân Linh Trang, liền nghe được chân Linh Trang phát ra âm thanh răng rắc, giống như tiếng xương cốt vỡ vụn.
“Nói đi, chín tấm bản đồ rốt cuộc ở đâu?”
“Tao dù biết cũng sẽ không nói cho mày đầu” Linh Trang hấp hối nói. Hoa Ảnh nổi giận nói: “Xương cốt cô có vẻ rất cứng rắn nhỉ.”. Nhưng nghĩ lại, trên mặt Hoa Ảnh hiện ra vẻ hoài nghi.
Yêu Nghiệt nhỏ này không phải nói, bà cô này mắc chứng rối loạn thể chất sao? Người mắc bệnh này chính là bởi vì chịu không nổi một loại đả kích nào đó, nội tâm yếu ớt mới dẫn đến rối loạn thể chất.
Nhưng ngay cả chết cô cũng không sợ, thì cô còn sợ cái gì nữa chứ? Hoa Ảnh mơ hồ cảm thấy, cô ta cần phải tìm ra nỗi sợ hãi trong lòng Nghiêm Linh Trang mới được.
Chỉ cần tìm được điều có thể khiến cô sợ hãi, thì lo gì cô không phối hợp với bọn họ chứ? Trên mặt Hoa Ảnh hiện lên nụ cười chỉ định. Ngừng tra tấn, Hoa Ảnh mở cửa rồi rời đi.
Linh Trang ngã xuống đất lạnh như băng, nỗi đau đớn về thể xác cũng không bằng sự sợ hãi bất an càng thêm mãnh liệt trong lòng.
Mà nỗi lo sợ này, không phải vì mình, mà là vì Bé Tùng. Kẻ bắt cóc cô, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là đám người Yêu Nghiệt.
Bọn họ tàn ác như vậy mà không có người nói, Bé Tùng nếu rơi vào tay bọn họ, còn có thể bảo toàn tính mạng sao? Càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Linh Trang rất muốn vì Bé Tùng làm chút chuyện trong khả năng của mình. Cuối cùng, cô cằn ngón tay của mình và viết hai chữ bằng màu đỏ tươi trên đèn cầu nguyện trong vòng tay của mình: Bé Tùng!
Rõ ràng biết làm như vậy cũng chỉ là tự lừa dối mình mà thôi, nhưng có thể làm cái gì đó vì Bé Tùng, trong lòng Linh Trang liền cảm thấy phấn chấn hơn một chút.
Cầu nguyện cho Bé Tùng, trở về an toàn! Không lâu sau, cửa phòng đột nhiên phát ra âm thanh ọp ẹp. Linh Trang vội vàng giấu đèn cầu nguyện trong lòng.
Em gái Thập Tam đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Đến giờ ăn cơm rồi.” Linh Trang vẻ mặt quang minh chính đại, nghiêm nghị nói: “Tôi muốn gặp Yêu Nghiệt” Em gái Thập Tam hơi ngẩn ra, đặt thức ăn trước mặt Linh Trang, rồi xoay người rời đi.
Phòng bên cạnh, người thanh niên thoải mái ngồi trên sô pha, gác chân bắt chéo. Tận hưởng những ngày vui vẻ như một vị thần mà các chị em mang đến cho cậu ta.
“Sư phụ vì sao lại đặt cho cậu cái tên “Yêu Nghiệt”?” Chị sáu Hoa Nhị tò mò hỏi. Người thanh niên dáng vẻ điềm đạm không biết xấu hổ: “Đương nhiên là bởi vì nhan sắc đẹp trai này của tôi rồi.” Ánh mắt chị sáu hơi tối. Trong rất nhiều lỗi chủ, tính cách cô ta càng nhạy bén hơn, còn rất đa nghi.
Chị sáu Hoa Nhị cảm thấy, người thanh niên thừa hưởng tên mà sư phụ ban cho, liền thừa hưởng những tính tàn sát khốc liệt không nhìn thấy trên người sư phụ.
Đối với người thanh niên trẻ tuổi nông cạn mà nói, bề ngoài này xem ra là một chuyện hay ho. Tuy nhiên, nó lại âm thầm chứa đựng sát tâm vô hạn.
“Tôi vẫn thích cái tên cáo nhỏ của cậu hơn” Chị bảy cứng rắn nói.
Người thanh niên cười đùa trêu chọc: “Tôi không thích. Tất cả các người đều gọi tôi là ông nội, như thể tôi đã nuôi một đám trẻ hồ lô.”.
Các chị gái không nhịn được cười. Lúc này em gái mười ba bỗng nhiên đẩy cửa vào.
Cô ta từ trước đến nay là một người ít khi cười, vẻ mặt nghiêm túc bước tới trước mặt người thanh niên, nói: “Cô ấy muốn gặp Yêu Nghiệt”
Người thanh niên lẩm bẩm nói: “Tôi lại không phải Yêu Nghiệt” Cậu ta là yêu nghiệt cực phẩm. Nhưng vẫn đứng lên khỏi trên số pha như kiểu bị ép buộc, đi ra ngoài.