Sau khi ngừng một chút, Chiến Quốc Việt lại nói dù mối quan hệ giữa vợ chồng có tồi tệ đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng gì đến tình yêu của bố dành cho con cái của mình. Ví dụ như hồi đó, bố tôi không yêu Lạc Thanh Du, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông ấy yêu thương tôi.”
Chiến Đình Lê cảm thấy hoảng sợ mà nhìn Chiến Quốc Việt. Ông ta đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này thật đáng sợ, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng cậu ta đã nhìn thấu đáo cách đối nhân xử thế như vậy rồi.
“Cậu nói đúng, tôi hận bà hai của cậu, nhưng mà dù sao anh em Hàn Long cũng là máu mủ ruột thịt của tôi cho nên tôi cũng có chút tình cảm với họ. Nhưng như thế thì sao chứ? Tôi vân sẽ không phản bội Đơn Thúy Vân chỉ vì ba anh em họ. Nếu như cậu đã hiểu cách đối nhân xử thế như vậy thì cậu phải biết rằng: tình yêu lớn hơn cả đất trời” Chiến Đình Lê nói.
Chiến Quốc Việt nở nụ cười khinh bỉ với ông ta, sau đó cậu xoay người và rời đi.
“Chiến Quốc Việt.”
Chiến Đình Lê đột nhiên gọi cậu lại.
Chiến Quốc Việt quay người lại thì nhìn thấy khóe miệng của Chiến Đình Lê đang cong lên và nở một nụ cười lạnh lùng: “Quốc Việt à, cậu nhất định phải cẩn thận đấy”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt lộ ra vẻ hơi sửng sốt, trong lòng của cậu dâng lên một cảm giác lo lắng không thể giải thích được.
“Ha ha” Chiến Đình Lê phá cười lên một cách điên cuồng.
Sau khi Đơn Thúy Vân bị thương ở biệt thự nhà họ Dư thì giống như đã bốc hơi khỏi thế giới vậy. Dù làm thế nào cũng vân không tìm thấy bà ta.
Chiến Quốc Việt biết rằng bà ta là một người biết dùng độc, đi khắp nơi và sở hữu nhiều phép thuật bí ẩn. Bà ta có thể thay đổi khuôn mặt của mình và cũng có thể sử dụng những phương pháp cải trang khác. Cho nên muốn tìm ra bà ta thì không khác gì là mò kim đáy bể cả.
Vài ngày sau, Diệp Phong đã trở về từ thành phố Vân Vũ.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta trông rất hốc hác và đã gầy đi rất nhiều, nhưng lại càng thêm góc cạnh và có thêm vài phần sức hấp dẫn của người đàn ông.
Tuy nhiên, Diệp Phong cũng mang đến cho mọi người một tin tức vô cùng xấu: “Tôi đã tìm kiếm mọi ngóc ngách của thành phố Vân Vũ, nhưng đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của bà Bác Danh và Thanh An”
Mọi người đều nhìn về phía Chiến Hàn Quân với ánh mắt bình tĩnh, dù sao thì trước đây, người đưa Lạc Thanh An đi chính là Chiến Hàn Quân, cho nên chắc là anh sẽ biết nhiều tin tức chỉ tiết hơn.
Nhưng mà một lúc sau, Chiến Hàn Quân lại thở dài thườn thượt và nói: “Đừng để cho mẹ của các con biết chuyện này”
Ngay khi những lời này được nói ra, trong lòng của mọi người đều trầm xuống.
Có vẻ như Chiến Hàn Quân cũng không biết Lạc Thanh An và Bác Danh đã đi đâu.
“Bố ơi, bố để con đi tìm em gái được không?” Lạc Thanh Tùng vô cùng lo lắng mà nói.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh Tùng: “Ngay cả Đơn Thúy Vân mà con cũng không tìm được, vậy mà con vẫn còn muốn đi tìm người có ý định muốn ẩn náu như Bác Danh sao?”
Mọi người đột nhiên hiểu ra, lý do mà bà Bác Danh đưa Lạc Thanh An rời khỏi thủ đô đương nhiên là cố tình muốn ẩn náu rồi. Dựa vào kiến thức của bà Bác Danh thì chắc chắn là không kém so với Đơn Thúy Vân. Cho nên bọn họ không thể tìm thấy Đơn Thúy Vân thì làm sao họ có thể tìm thấy Bác Danh được chứ?
Chiến Hàn Quân nói Bác Danh đã nhận Thanh An làm học trò nên mấy năm này bà ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để chỉ dạy các kỹ năng chữa bệnh cho con bé. Và đương nhiên là bà ấy không muốn có người quấy rầy họ, vì vậy các người cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của Thanh An đâu”
Đây vốn là một tin tức khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Nhưng Lạc Thanh Tùng lại rất uể oải mà nói: “Nhưng mà Thanh An của nhà chúng ta không thích học tập mà bà nội Bác Danh có kiến thức rất rộng và sâu sắc, Thanh An nhà chúng ta có thể học được sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân đông cứng lại: “Khi nào con bé học thành tài thì mới có thể không cần bà nội Bác Danh chỉ dạy nữa và bà ấy chắc chắn sẽ không để cho Thanh An phá hủy danh tiếng của nhà Bác Danh đâu”
Lạc Thanh Tùng bật dậy và gào lên: “Trời ơi… vậy thì bao lâu nữa con mới có thể được nhìn thấy em gái của con chứ?
Đừng nói là đến khi tóc em ấy đã bạc rồi thì em ấy mới có thể không cần bà Bác Danh chỉ dạy nữa nhé”
Diệp Phong đứng ở bên cạnh và không nói lời nào.
Nhưng không ai có biết rằng tâm trạng của anh ta đang buồn bã như thế nào.
Trong lòng anh ta cảm thấy tràn đầy áy náy cùng tự trách đối với Lạc Thanh An và cũng có sự bận tâm vô hạn.
Nếu như không phải do anh ta thì làm sao Lạc Thanh An có thể rời đi chứ?
Từ nay về sau, Lạc Thanh An sẽ trở thành nhược điểm không thể bị động vào ở sâu trong lòng của mọi người.
Lạc Thanh Tùng đột nhiên cắn răng mà nói: “Con nhất định phải tìm bằng được Đơn Thúy Vân”
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, mặc dù Lạc Thanh Tùng rõ ràng là thề quyết tâm muốn tìm được người là Đơn Thúy Vân, nhưng sợ răng thật ra là cậu muốn tìm được Lạc Thanh An.